Thích Thời Tự yên lặng ở một bên, chờ Thích Dương lững thững bước tới.
Triệu Lục không ưa: Rốt cuộc cái này là ai cứu mạng ai vậy? Sao còn có đạo lý để cậu chờ đợi chứ?
Thích Thời Tự không muốn Triệu Lục vì hắn mà tức tối bất bình, nhưng cũng biết nếu như không để anh ta trút giận, nhất định anh ta sẽ biến thành cái dạng gì đó, thế nên hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Triệu Lục một cách tượng trưng, bày tỏ anh ta kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Thích Dương đến, còn cười rất rạng rỡ với Thích Thời Tự.
Làm phiền anh rồi. Thích Dương cười nói.
Thích Thời Tự giả vờ nhìn ra sau lưng Thích Dương, mỉa mai: Cũng không cần phải đóng kịch đâu, dẫu sao Thích Uyển cũng không đi theo.
Thích Dương giả vờ không hiểu, cười thật ngọt ngào: Anh trai, hay là anh đoán một chút xem ai là người đã tạo ra dư luận?
Thích Thời Tự giễu cợt nghịch nghịch chiếc điện thoại đã tắt máy, đỡ lưng chầm chậm ngồi xuống: Chưa đánh đã khai, chơi rất thú vị.
Hình của tôi và Hàn Diệp là do cậu đăng lên.
Thích Dương vỗ tay, thở dài nói: Anh thông minh thật đấy.
Thích Thời Tự thử mở máy thêm lần nữa nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Thích Dương, tay viết không ngừng: Tôi vẫn không hiểu lắm, tại sao cậu lại ghét Hàn Diệp đến vậy.
Biểu cảm của Thích Dương cuối cùng cũng không duy trì được nét vui vẻ nữa, lạnh lùng nói: Anh cảm thấy Hàn Diệp không đáng để tôi ghét sao?
Thích Thời Tự ngước mắt lên, hàng mi cong dày tạo thành bóng mờ, màu sắc lưu ly nơi con ngươi trở nên vô cùng xa lạ, ngay sau đó là viết: Thích Dương, Hàn Diệp từ đầu tới cuối đều không sai.
Tôi cũng lười nói đạo lý với cậu, cậu liều mạng trách móc người khác, là bởi vì cậu cảm thấy mình sai rồi, không phải sao?
Thích Dương hung tợn nhìn Thích Thời Tự chằm chằm, nhưng Thích Thời Tự không phát ra được âm thanh, khiến cậu ta ngay cả một câu Anh câm miệng cũng không có cách nào phát tiết.
Biểu cảm của Thích Thời Tự cuối cùng cũng có chút dao động, có lẽ độ cong nơi khóe miệng có thể được gọi là hài hước, hắn đem những lời nói đã được chuẩn bị xong đặt trước mặt Thích Dương: Kỳ lạ nhất trong lòng cậu có lẽ là cậu nhỉ. Rõ ràng cậu có thể chạy trốn một mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn kéo Thôi Húc theo, kết quả Thôi Húc bởi vì cậu mà chết, hẳn là cả đời cậu cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Nhưng phải làm sao đây? Con người luôn phải học cách tự chấp nhận bản thân, thế nên cậu mới bắt đầu tự thuyết phục mình, cậu trách tôi không cứu Thôi Húc kịp thời, trách Hàn Diệp yêu rồi lại yêu người khác, đều không bằng nói là cậu trách cứ chính mình vì đã kết liễu cuộc đời của Thôi Húc. Thích Dương, cần gì chứ?
Ánh mắt Thích Thời Tự nóng rực như lửa đốt, như thể muốn đâm thủng linh hồn của Thích Dương: Cần gì phải như vậy, dựa vào những thứ vô vị này để buông bỏ bản ngã đáng phải lên án, rõ ràng cậu cũng biết,với bộ dáng này của cậu, cậu là kẻ kém xứng đáng nhất với Thôi Húc.
Ánh mắt của Thích Dương sắc bén nhìn chằm chằm Thích Thời Tự, giọng nói lạc nhịp mà khàn khàn: Thích Thời Tự, anh không học được cách im miệng đúng không?
Triệu Lục vốn không muốn dính vào chuyện gia đình nhà người khác, nhưng nhìn bộ dáng muốn công kích của Thích Dương, bèn theo bản năng bảo vệ trước mặt Thích Thời Tự: Miệng mồm cậu sạch sẽ một chút đi, ai tới cứu mạng cậu thì người đó chính là ông trời, ở đây diễu võ dương oai cái gì chứ?
Việc này có liên quan gì tới anh không?
Triệu Lục không chịu nhường nửa bước: Làm sao? Sao mấy chuyện bắt nạt Thích Thời Tự lúc nào cũng thấy cậu muốn chen vào một chân vậy?
Anh ta nhìn Thích Dương từ trên xuống dưới, không nhịn được kỳ lạ nói: Nhìn cậu, thấy cậu cũng không bệnh gì nặng, sắc mặt còn đỏ thắm hơn cả tôi, cậu khỏe mạnh thì cũng đừng đòi người khác hiến tặng cho mình, đạt được thứ mình muốn rồi thì trở mặt, thật không hổ là hai mẹ con!
Thích Dương từ giận dữ trở thành dần dần bình tĩnh lại, vuốt thẳng tờ giấy Thích Thời Tự đưa cho, nhẹ giọng cười khẽ: Vâng, quả thật, tôi đúng là muốn chen vào một chân, mà tôi làm cũng khá tốt, so với thứ người miệng lưỡi nhanh nhảu như anh thì thú vị hơn nhiều, không phải sao?
Dứt lời, Thích Dương lại quét mắt qua nội dung trên giấy một lần nữa, sau đó ung dung thong thả gấp làm đôi rồi xé đi, vo thành bột: Dù lý luận của anh có tốt đến đâu, tôi cũng sẽ hết lòng khen ngợi anh!
Cuối cùng, Thích Dương hung tợn nhìn chòng chọc Thích Thời Tự một cái, nghiêng đầu bước vào phòng bệnh.
Triệu Lục nổi giận, vén tay áo lên muốn giáo dục tốt thằng nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch trước mắt này nhưng lại bị Thích Thời Tự kéo về, xoay người liền trông thấy Thích Thời Tự đang lắc đầu với anh ta.
Cậu cứ chịu đựng như vậy à? Một kẻ thối nát như vậy có xứng đáng để cậu cứu không?
Chiều hôm nay, coi như Thích Thời Tự cũng đã thấy được tài ăn nói của Triệu Lục với tư cách là người quản lý, trên mặt nở nụ cười, bày tỏ không cần phải đôi co kiến thức với Thích Dương.
Hắn coi những việc mình làm bây giờ đều là để trả nợ, chỉ cần hắn trả xong là được.
Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đáng với Thôi Húc, cứu Thích Dương một mạng, nhưng lại nhìn thấy Thích Dương trở thành người như vậy.
Thậm chí hắn cũng muốn tự mình suy ngẫm lại xem liệu việc trả món nợ hắn thiếu Thôi Húc gắn lên người Thích Dương có phải là một tổn thất hay không.
Nhưng bây giờ, nó lại là lựa chọn tốt nhất.
Hắn muốn cắt đứt sạch sẽ những vướng mắc trong quá khứ, moi ra những sự thật đã bị chôn vùi.
- ------------------------------------
Phải vào phòng phẫu thuật ba lần.
Lần đầu tiên là cứu Hàn Diệp.
Lần thứ hai là nảy ra ý tưởng thấy chết không sờn để cảm thấy hài lòng.
Lần thứ ba ngược lại không có tình cảm gì đặc biệt, chỉ có một loại mong đợi bụi bặm sẽ lắng xuống.
Nhưng khi xung quanh đã trở nên trắng tinh, vẫn không nhịn được xem lại từng cái một.
Hắn đã giãy giụa trong cái lồng giam khỏi tự do cả đời, cuối cùng vẫn bị mắc kẹt trong một tấc vuông, cùng với những thứ phản kích mà hắn không coi ra gì đó, giành được một phút nghỉ ngơi.
Thích Thời Tự theo thuốc mê lâm vào giấc ngủ say.
Cuối cùng nhìn thấy nơi nơi toàn là màu trắng, nếu hắn phải giải thích điều gì đó khác, thì đó hẳn là vì hắn hoàn toàn chắc chắn rằng lần này mình sẽ tỉnh lại.
Hắn còn nợ Hàn Diệp một lời xin lỗi.
Đợi khi hắn tỉnh lại, hắn muốn kể cho Hàn Diệp nghe về mối tình thầm mến bí mật đó đã sinh trưởng điên cuồng trong suốt những năm qua thế nào, cho đến khi nó tràn ngập trái tim, trở nên ồn ào lại nóng bỏng...
Đó là Hàn Diệp của hắn...
- ------------------------------------
Triệu Lục giữ thật chặt điện thoại của Thích Thời Tự, sau khi biết nó hết pin thì tức tốc đi tìm y tá để mượn dây sạc.
Nhưng phải chờ mấy phút nữa mới có thể bật lên, Triệu Lục sốt ruột nhìn chằm chằm vào màn hình màu đen, điên cuồng suy tính biện pháp đối phó với tổng giám đốc Hàn.
Đùa thôi, điện thoại của anh ta đều sắp bị tin nhắn chen chúc làm cho nổ tung rồi đấy có được không hả? Anh ta chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy, nếu không tổng giám đốc Hàn chất vấn anh ta về hành tung của Tiết Thất, anh ta vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để lừa được đâu.
Nói thật, anh ta cũng không muốn lừa gạt.
Nhưng kế hoạch của Thích Thời Tự...
Sau khi chờ đợi, cuối cùng điện thoại cũng mở lên được, điện thoại của Thích Thời Tự không cài mật khẩu, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi video bị nhỡ từ Hàn Diệp.
Triệu Lục cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mà bên kia, Hàn Diệp đang gõ văn bản trên máy tính, dùng ngón tay ấn nút trái chuột nhưng vẫn chậm chạp chưa gửi đi được.
Cuộc gọi video với Thích Thời Tự vẫn không được kết nối, mà tin nhắn anh gửi cho Triệu Lục vẫn chưa được trả lời.
Chuyện gì đã xảy ra...
Hàn Diệp gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, dùng ngón tay bật sáng màn hình điện thoại, nhìn vào hộp trò chuyện trống hoác rồi lại ấn tắt.
Anh cố hết sức để giữ mình tỉnh táo, tạo ra hàng nghìn khả năng để đảm bảo an toàn cho Thích Thời Tự.
Cuối cùng.
Em không sao.
Hàn Diệp nhìn thấy tin nhắn, trong lòng an ổn hơn một nửa, nhưng luôn cảm thấy không đúng.
Anh không gấp gọi lại, mà là hỏi trước: Em không tiện nghe điện thoại sao? Triệu Lục đâu? Tại sao anh ta cũng không trả lời tin nhắn?
Triệu Lục một tay gõ chữ, điều khiển hai điện thoại bằng hai tay, trả lời vào hộp trò chuyện: Xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi và Tiểu Thất đều không tìm thấy điện thoại.
Không thấy điện thoại?
Con ngươi của Hàn Diệp chợt lạnh xuống, vậy thì bọn họ trao đổi với nhau thế nào chứ?
Điện thoại của Tiểu Thất hết pin. Triệu Lục bổ sung thêm một câu giải thích.
Hàn Diệp nhìn giao diện trò chuyện, như có điều suy nghĩ.
Thích Thời Tự, mở video.
Ngay sau đó không một chút do dự nào, gọi đi.
Triệu Lục không biết câu nào đã xuất hiện sơ suất, vô cùng bối rối, ngón tay run rẩy nhưng vẫn ấn vào kết nối.
Xin chào tổng giám đốc Hàn.
Đúng như dự đoán, Hàn Diệp chỉ nhìn thấy hình ảnh tồn tại của Triệu Lục, không quan tâm đến câu chào của anh ta, chất vấn: Thích Thời Tự đâu?
Khung cảnh sau lưng Triệu Lục sạch sẽ đơn giản, ghế dài mà anh ta ngồi tạo cảm giác đã nhìn thấy ở đâu đó. Bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Triệu Lục quanh co, không biết nên nói như thế nào.
Hàn Diệp nhấn mạnh: Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao hôm nay vị trí của điện thoại di động lại không xê dịch, Thích Thời Tự đã sớm chuẩn bị liên hiệp với anh để lừa gạt tôi? Triệu Lục, anh có thể giải thích rõ ràng không?
Từ khi Hàn Diệp phát hiện Thích Thời Tự không thể nói chuyện, anh đã cài hệ thống định vị trong điện thoại mà Thích Thời Tự thường dùng, dẫu sao anh cũng lo lắng cho an toàn của Thích Thời Tự, làm như vậy có thể giúp anh tìm ra vị trí của Thích Thời Tự dễ dàng hơn, nhưng lại không ngờ lúc này đã bị Thích Thời Tự gạt sang một bên.
Không thể nói điện thoại không rời người, người này vừa khôi phục đã trang bị ngay một chiếc điện thoại mới, thành công hoạt động bí mật ngay dưới mí mắt anh.
Triệu Lục biết mình không gạt được nữa, hơn nữa cuộc phẫu thuật cũng đã bắt đầu được nửa giờ, Hàn Diệp có biết hay không thì cũng không thể nào thay đổi được kết cục.
Vì vậy anh ta thành thật khai báo: Tiểu Thất đến hiến thận.
Hàn Diệp gần như là sửng sốt ngay lập tức, âm thanh gắt lên: Anh nói cái gì?!
Triệu Lục cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Hàn Diệp, nhưng lúc này chỉ có thể cắn răng nhắm mắt bày tỏ: Cậu ấy ở bệnh viện dưới sự quản lý của Thích thị.
Vừa dứt lời, cuộc gọi video đã bị ngắt ngay lập tức.
Hàn Diệp thuận tay cầm áo khoác vắt trên ghế xông ra ngoài cửa, vừa vặn đụng phải xe lăn của Hàn Thích ở đối diện.
Hàn Thích chậm rãi thở dài: Bây giờ con đi thì có thể giải quyết được cái gì chứ?
Hàn Diệp ngước mắt chất vấn: Bố có ý gì?
Có phải bố anh đã biết hết toàn bộ mọi chuyện không?
Có thể Hàn Thích đã điều tra xong người hiến tặng năm đó là ai, mang theo vẻ mặt xấu hổ, nhưng ông ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận bất kỳ sai lầm nào, hiển nhiên lúc này cũng sẽ không cúi đầu.
Bố đã điều tra xong người năm đó là cậu ta, nhưng như vậy thì sao, Hàn Diệp con tỉnh táo lại một chút đi, cậu ta muốn được báo đáp thế nào, bố đều có thể cho cậu ta, bất kể cái giá lớn đến mức nào thì cũng không đến nổi cần một thằng con trai bên cạnh.
Bố thật bất chấp lý lẽ. Hàn Diệp khó tin nghe Hàn Thích nói xong hết.
Vô lực đau khổ lại lần nữa xông lên đầu, anh dường như thật sự quá nhỏ bé.
Thích Thời Tự đã từng hỏi anh cái gì là tự do, sau đó từ những tàn tích của quá khứ, cuối cùng anh cũng phát hiện ra khát khao tự do mà những quá khứ đau thương đã xây dựng cho Thích Thời Tự. Anh cho rằng mình đã đủ may mắn rồi.
Nhưng hôm nay xem ra, hai người bọn họ đều là người trong bao*, chỉ có người này kém may mắn hơn người kia, mà anh thì tỉnh ngộ trễ hơn.
(*Người trong bao là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của nhà văn người Nga Anton Chekhov được sáng tác vào năm 1898. Với tác phẩm Người trong bao, Chekhov đã phê phán lối sống hèn nhát, bạc nhược, bảo thủ và ích kỉ của một bộ phận trí thức Nga cuối thế kỉ XIX.)
Ánh mắt Hàn Diệp đều giễu cợt, cuối cùng cũng nhận rõ chính mình.
Trên người có tất cả các nhãn hiệu.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kiên quyết quả cảm, thanh niên tài giỏi đẹp trai vân vân đều là do cái danh công tử nhà họ Hàn mang lại cho anh, còn anh chỉ là một con rối gỗ.
Không khí trong lành được coi là tự do.
Mà anh là một con rối gỗ, lơ lửng trong chân không và không bao giờ rơi xuống đất, cho rằng lâu đài trên không là một mối tình lãng mạn vĩnh cửu, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng đó là một cuộc nổi loạn để trốn tránh quyền lực mà anh đang sở hữu.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi Thích Thời Tự, mới xem anh là Hàn Diệp.
Chỉ khi ở trước mặt Thích Thời Tự, mới có cái gọi là tự do.
Hàn Diệp rất mệt mỏi với tất cả những tranh đấu, chỉ muốn vọt tới trước mặt Thích Thời Tự, chờ cánh cửa kia mở ra, trả người yêu của anh về lại.
Hàn Thích nhìn trạng thái của Hàn Diệp không đúng, vẫn tiếp tục khuyên: Hàn Diệp! Thích Thời Tự đã vào rồi, con chạy tới đó thì có ích lợi gì?
Vô ích thôi, nhưng con muốn khi em ấy tỉnh lại, người đầu tiên em ấy nhìn thấy chính là con, nhiều người bắt nạt em ấy như thế, con sợ em ấy thấy tủi thân.
Sau khi để lại những lời này, Hàn Diệp không tiếp tục đôi co nữa.