Triệu Lục gửi tin nhắn đúng giờ theo yêu cầu của Hàn Diệp.
Hai chiếc điện thoại nghịch nghịch ở trên tay, rất sợ sẽ lộ tẩy.
Triệu Lục đổi mấy tư thế, mắt thấy kim phút vòng một vòng mà bên phía Thích Thời Tự vẫn chưa có động tĩnh. Triệu Lục lo lắng nhưng cũng không dám hấp tấp xông vào, chỉ đành nhìn về phía cửa, liên tục hy vọng.
Dĩ nhiên Thích Thời Tự không biết Triệu Lục sốt ruột chờ ở bên ngoài, hắn bình tĩnh ngồi đối diện Thích Uyển, vẻ mặt bình lặng.
Thích Uyển đạt được mục tiêu của mình, vốn dĩ lười tiếp tục với Thích Thời Tự, nhưng cũng sợ gây thêm rắc rối nên muốn quyết định trước thời gian.
Lúc nào thì cậu rảnh?
Thích Thời Tự cười nhạt, chữ viết tay trên giấy trông còn đẹp mắt hơn.
Bất cứ lúc nào.
Thích Uyển như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái: Vậy thì hôm nay luôn đi?
Thích Thời Tự giả vờ suy tính: Hôm nay có thể, nhưng tôi muốn hỏi trước mấy vấn đề.
Thích Uyển nhíu mày, không mấy sốt ruột: Hỏi đi.
Thích Thời Tự nhìn ra băn khoăn của Thích Uyển, viết tiếp trên giấy: Bất kể ra sao, bà nhất định phải đạt được kết quả như mong muốn sau khi tôi hỏi xong, đúng không? Nếu mục đích đã đạt được rồi, vậy tại sao lại còn sợ sẽ mắc sai lầm giữa chừng?
Thích Uyển cười nhạo một tiếng: Đương nhiên tôi không sợ, cho dù cậu muốn thế nào cũng được, chỉ cần Thích Dương phẫu thuật thành công, cậu có trả thù hay không thì đối với tôi mà nói cũng không có bất kỳ tổn hại thật sự nào.
Thích Thời Tự: Đó là đương nhiên.
Bút uyển chuyển: Cho nên bút ghi âm là như thế nào?
Thích Uyển nghe được vấn đề ngoài dự đoán, không mặn không nhạt đáp: Đoạn video giám sát của bệnh viện cách đây chưa lâu, hơn nữa đoạn đó cũng do chính cậu nói, sao có thể không nhận chứ?
Thích Thời Tự cười mỉm, phớt lờ sự châm chọc của Thích Uyển.
Thế nên dư luận lần này là do bà và Thôi Đình dẫn dắt?
Móng tay Thích Uyển gõ nhẹ vào má Thích Thời Tự, động tác cúi người kéo hai người lại rất gần, Thích Uyển có chút đáng tiếc khi không thể nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Thích Thời Tự, không quá hài lòng ngồi về chỗ cũ: Cậu ngây thơ thật đấy... Đương nhiên không chỉ có hai người chúng tôi là tôi và Hàn Thích đâu, cậu cho rằng bố của Hàn Diệp nguyện ý cho các người ở bên nhau sao?
Thích Thời Tự gật đầu tán thành, như thể hắn không hề ngạc nhiên trước sự can thiệp của Hàn Thích.
Thích Dương thật sự là được Thôi Húc cứu đúng không?
Thích Uyển ngừng động tác nghịch móng tay, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Thích Thời Tự, thấy hắn vẫn cười nhạt, Thích Uyển nghiêm nghị chất vấn: Làm sao cậu biết?
Thích Thời Tự nhìn thấy phản ứng này thì cũng biết những gì Thích Dương nói với hắn lúc ấy là sự thật, cuối cùng trên lông mày hắn hiện lên vẻ bất lực.
Thích Dương tự nói cho tôi biết.
Thích Uyển có hơi ngạc nhiên, tuy bà biết chuyện Thích Thời Tự âm thầm gặp mặt nói chuyện với Thích Dương, nhưng đúng thật là bà không biết nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người, vậy thì việc Thích Thời Tự biết chuyện này cũng không có gì lạ.
Nhưng mà, vì lý do gì Thích Dương lại phải nói chuyện này cho Thích Thời Tự biết chứ?
Thích Uyển hơi bối rối.
Thích Thời Tự thoáng thấy biểu cảm của Thích Uyển, như cũ châm cho bà tách trà, sau đó viết lên giấy: Có thể bà chưa từng nghĩ tới, Thích Dương cũng không muốn nhận thận của tôi, đúng không?
Nhưng làm sao Thích Dương biết chuyện này!
Chính bà không biết sao? Không phải bà đã nói, nhà họ Thích toàn là một đám người điên à? Làm sao lại có thể có bất trắc gì chứ?
Mấy lời Làm sao lại có thể có bất trắc gì chứ? giống như sấm nổ bên tai Thích Uyển, đúng vậy, tuy Thích Dương lớn lên dưới mắt bà, nhưng cũng ngấm ngầm thấy và gặp nhiều chuyện xấu xa, làm sao có thể biểu hiện vô hại như vậy?
Thích Uyển thoáng hồi phục tâm trạng: Cho nên? Bây giờ cậu nói cái này là muốn khích bác ly gián?
Thằng bé có muốn hay không thì quan trọng gì sao? Tôi hiểu rõ con trai của tôi nhất, hẳn là nó càng không muốn để cậu cảm thấy dễ chịu hơn đâu.
Thích Thời Tự gật đầu đồng tình với quan điểm của Thích Uyển.
Đúng là vậy. Cậu ta rất hận tôi, bởi vì cậu ta cho rằng tôi đã hại chết Thôi Húc, cướp đi người yêu của Thôi Húc. Cậu ta ghê tởm tôi nhất nhưng phải tiếp nhận đồ bố thí của tôi, tôi không dễ chịu chỉ là nhất thời, mà cậu ta sống bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu năm không thể dễ chịu, tôi cảm thấy rất đáng giá.
Đúng là hùng hổ dọa người.
Tâm trạng của Thích Uyển lạnh xuống, cảm thấy Thích Thời Tự trước mắt giống như một thanh kiếm không có lưỡi dao sáng, cuộc đối thoại giờ khắc này càng giống như đang khiêu khích.
Thích Uyển: Chỉ mong cậu được giống như cậu nói, Đáng giá.
Thích Thời Tự nghĩ tới nghĩ lui cũng không còn vấn đề gì muốn hỏi nữa, bèn đứng dậy, nhưng vẫn bất chợt thêm một câu.
Vì sao nhất định phải là tôi?
Không phải nhất định, mà tốt nhất phải là cậu. Thích Uyển có chút lười trả lời câu hỏi này: Tôi cảm thấy tôi nên hận cậu.
Thích Thời Tự sáng tỏ, cái này hẳn là rất thực tế.
Bà nên hận hắn.
Bởi vì sự tồn tại của hắn bao nhiêu năm qua chính là sự ám chỉ tốt nhất tới quá khứ dài đằng đẵng mà mệt mỏi nhất, thế nên mục đích Thích Uyển sinh hắn ra là để chán ghét hắn, nhưng không ngờ ngay cả hắn cũng chán ghét hắn.
Như vậy, hắn ở trong mắt bà liền trở thành công cụ, nếu việc ngược đãi người khác không đủ để bà thỏa mãn, vậy thì tự bà sẽ đích thân tới.
Thích Thời Tự nhẹ giọng cười hừ, cảm thấy mình quả nhiên là tên biến thái, Thích Uyển chỉ nói một câu, nhưng hắn lại hiểu vô cùng sâu sắc.
- ------------------------------------
Triệu Lục nhìn Thích Thời Tự bước ra khỏi tòa nhà cao tầng, áo sơ mi trắng trên người lỏng lẻo, so với tòa nhà cao mấy trăm mét phía sau, hắn thật sự quá nhỏ bé.
Loại thị giác mâu thuẫn này khiến anh ta có một giây nghi ngờ rằng sự lựa chọn giúp đỡ Thích Thời Tự của mình rốt cuộc là có đúng hay không.
Nhưng phải làm thế nào đây? Không để sự thật bại lộ thì Thích Thời Tự sẽ phải sống cả đời trong lòng đất sao? Hay là thật sự được Hàn Diệp bao nuôi, cho đến ngày bị vứt bỏ như hôm đó?
Câu nói kia của Thích Thời Tự nói với anh ta lúc trước, anh ta vẫn còn nhớ: Em không muốn gì nhiều, bây giờ chỉ muốn sống khỏe mạnh. Điều duy nhất còn thiếu là khỏe mạnh.
Anh ta phải giúp hắn.
Triệu Lục không nhịn được khóe mắt cay cay, bước nhanh lên phía trước đưa Thích Thời Tự vào trong xe.
Ánh mắt hỏi thăm kết quả đàm phán. Thích Thời Tự chỉ chớp mắt, cuối cùng cũng để lộ ra một chút hoạt bát.
Thích Thời Tự đưa câu chữ trong điện thoại cho Triệu Lục xem: Thích Uyển cũng nói rõ, bây giờ bà ấy yêu cầu em phải phẫu thuật ngay lập tức.
Trái tim đang được buông lỏng của Triệu Lục lại lập tức bị khơi dậy.
Giọng nói có chút mất khống chế: Không phải cậu nói là hiến giả sao? Tại sao lại nhúng tay vào? Anh không đồng ý!
Thích Thời Tự không biết phải làm sao, nhìn Triệu Lục thắng xe gấp, không nói lời gì đậu xe sát ở ven đường.
Anh, em phải hiến.
Triệu Lục hạ kính xe, đốt điếu thuốc, nóng nảy nói: Cậu đặc biệt không nợ bọn họ gì cả! Tại sao phải hiến?
Thích Thời Tự kéo tay áo Triệu Lục, hy vọng anh ta có thể nghiêng đầu sang nhìn mình biện bạch một chút, lại bị Triệu Lục phiền não gỡ ra: Anh không nhìn, anh sẽ không bị cậu gạt đâu! Hiến cái gì mà hiến, dù sao anh cũng không đồng ý!
Thích Thời Tự không thể làm gì khác ngoài đẩy cửa xe ra, đi đường vòng đến trước kính xe của Triệu Lục. Triệu Lục vội vàng dúi thuốc lá đi, giận muốn chết: Cậu làm thật à, không thể ngửi mùi thuốc lá mà còn lại gần anh làm gì!
Thích Thời Tự bày tỏ mình vô tội, vẫn đưa điện thoại cho Triệu Lục xem.
Triệu Lục hết cách, biểu tình có chút ngưng trọng, chỉ có thể than thở nhìn mấy lời của vị tổ tông trước mắt, còn không quên dẫn người vào xe để tránh bị lạnh.
Anh, em phải hiến. Cậu ta là đứa trẻ được Thôi Húc cứu. Cho dù nói thế nào, quả thật em cũng phải xin lỗi Thôi Húc.
Cứu cậu ta, là chuyện em không thể tránh khỏi.
Hơn nữa cũng không đơn thuần chỉ là cứu cậu ta, em có suy tính riêng của mình.
Thay vì chặn một đòn búa, không bằng lấy tư cách nạn nhân ra công bố sự thật, người yếu hơn vĩnh viễn sẽ được người khác đồng cảm, em tự có cân nhân riêng.
Triệu Lục nhàn nhạt liếc nhìn Thích Thời Tự một cái, phát hiện hắn vẫn kiên định, biết mình có nói nhiều cũng vô ích.
Anh ta không muốn Thích Thời Tự mạo hiểm.
Nhưng anh ta cũng biết một số chuyện cũ trong quá khứ giữa Thôi Húc và mấy người bọn họ, Thích Thời Tự cảm thấy có lỗi với Thôi Húc cũng là điều dễ hiểu.
Triệu Lục còn cách nào khác để khuyên nhủ hắn không?
Cậu đã cân nhắc đến suy nghĩ của Hàn Diệp chưa?
Đôi mắt nhấp nháy của Thích Thời Tự giảo hoạt, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra đau thương bị giấu giếm.
Đương nhiên, em bị thương thì A Diệp mới không nỡ mắng em, em đã nói em có ý đồ riêng của mình rồi.
Triệu Lục không khuyên nữa, chỉ như đang lẩm bầm lầm bầm khuyên lơn: Cái này hết cách, trước giờ anh chưa từng gặp phải ai như cậu, một đống chuyện lộn xộn rối rắm, anh chỉ có thể thông cảm cho cậu.
Nhưng mà Tiểu Thất, cậu nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của cậu một chút đi.
Không thể nói chuyện, cũng không biết lúc nào mới có thể nghe lại được âm thanh của cậu.
Mấy năm nay bị dày vò, còn được bao nhiêu bộ phận là lành lặn đâu.
Lúc trước tổng giám đốc Hàn liên lạc với anh, nói muốn bao nuôi cậu, anh đã không định nói cho cậu biết. Nhưng cậu không nghe anh, còn tự mình thương lượng thỏa thuận. Bây giờ anh mới biết nguyên nhân vì sao lúc ấy cậu lại lựa chọn như vậy.
Anh chỉ có thể tôn trọng cậu. Giống như bây giờ vậy, anh chỉ có thể tôn trọng cậu.
Thích Thời Tự nghe Triệu Lục lải nhải. Hiểu được những lời khuyên chân thành trong đó.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lùi dần như những khung hình, như thể đang cố gắng thoát khỏi số phận vô định phía trước. Bây giờ là mùa xuân, mùa xuân sinh sôi của vạn vật.
Hắn bị ép buộc không còn lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn cách thức như vậy, anh Triệu có thể hiểu được hắn, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Có lẽ từ rất lâu về trước, hắn nghĩ, nếu như hắn đã sớm thẳng thắn với Hàn Diệp từ đầu, thì liệu hiện tại có thành ra dáng vẻ như hiện giờ hay không.
Cả hai người bọn họ đều đang bị ép buộc.
Hắn cũng không hiểu tại sao số phận lại cho hắn một cục diện hỗn loạn đến thế, nhưng khi gặp phải thì chính là gặp phải.
Hắn cũng từng nghĩ, chỉ cần Hàn Diệp tiến về phía hắn một bước là đủ rồi, hắn có thể cam tâm tình nguyện đi hết quãng đường còn lại.
Nhưng những gì hắn đạt được không chỉ là một bước, mà là những bước đi kiên định của Hàn Diệp, nhưng hắn lại trở thành người do dự.
Hắn phải lựa chọn như vậy.
Hắn là con riêng của Thích Uyển và Thôi Đình.
Sở dĩ hắn không cứu được Thôi Húc là vì bọn họ cầu xin trái tim của hắn.
Người yêu của hắn là Hàn Diệp.
Không phải tủi thân một mình, cũng không phải cưỡng ép một mình, càng không phải lừa mình dối người một mình, mà là một Hàn Diệp hoàn chỉnh.
Câu chuyện của Xuân Kiến và Bất Tri Hỏa là lời thú nhận của hắn dành cho chính mình, hắn nói hắn kiêu ngạo, từ đầu tới cuối chỉ cần một tình yêu chân thành, không phải bố thí, cũng không liên quan gì đến thương hại.
Chẳng qua trước đây hắn quá mức chấp niệm, không thấy rõ sự chân thành của Hàn Diệp.
Hàn Diệp cũng không hiểu được tình cảm của mình.
Nhưng bây giờ, mặc dù hắn không thể nói, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều chuyện — chỉ cần yêu là đủ.
Yêu bao nhiêu, không có ý nghĩa.
Gò má của Thích Thời Tự được ánh sáng vuốt ve, hàng mi khép lại như cánh ve sầu, hắn cũng muốn theo đuổi mùa xuân của chính hắn.
Đến rồi.