*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm nay hiếm khi tiết trời tốt, Thích Thời Tự nằm trên ghế xếp trong sân, uể oải phơi nắng.

Hàn Diệp hôm nay không có thời gian quấy rầy hắn, bị công ty khẩn cấp gọi đến để họp báo báo cáo chi tiết công việc, Thích Thời Tự cuối cùng cũng buông bỏ cảm giác bất an gần đây vì sự dịu dàng của Hàn Diệp, tham lam hít thở mùi nắng mặt trời.

Thật ra trước kia hắn đã từng trồng hoa thủy tiên, chẳng qua điều kiện nước và đất đai không tốt, trồng hết cây này đến cây khác nhưng chưa bao giờ chúng nó lớn lên được, thời tiết hôm nay lại tốt như vậy, một lần nữa khơi dậy mong muốn trồng hoa của hắn.

Đôi mắt của Thích Thời Tự sáng lấp lánh, niềm vui dần dần giãn ra giữa nơi chân mày.

Hắn vô cùng mong đợi đến ngày hoa thủy tiên sẽ nở, hy vọng kết quả lần này sẽ khác với kết quả của những lần trước.

Suy cho cùng, ngôn ngữ loài hoa của hoa thủy tiên là tình yêu kiên trinh không thay đổi.

Sự kiên trì trong suốt thời gian qua của hắn, hẳn là sẽ thành sự thật.

Thích Thời Tự dùng xẻng đào đất lên, cẩn thận đặt hạt giống hoa xuống, chỉ có một hạt là được trồng.

Hắn nghĩ, một đóa là đủ rồi.

Quá nhiều sẽ không thể hiện được sự ngạc nhiên mừng rỡ, mà ít nhất một đóa hoa tàn sẽ không khiến hắn đau lòng đến thế.

Vốn dĩ, những người có thể nhìn thấy hy vọng chưa bao giờ có thể chịu thêm được một chút đả kích nào.

Tâm lý thoải mái, Thích Thời Tự có lúc tự châm chọc bật cười, nhìn bóng lưng phía sau, coi như là được an ủi trong lòng.

Nắm một nhúm đất cuối cùng, bùn cát từ đầu ngón tay trượt dần, theo đà bụi lắng xuống.

Đầu ngón tay trắng hòa lẫn cùng bùn đất màu đen, hai màu trắng đen đánh vào hiệu ứng thị giác rất cao, muốn hỏi lại một lần cuối cùng.

Hàn Diệp mấy ngày nay mang dáng vẻ hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nếu tình hình hiện tại không thể mang lại kết cục mà hắn mong muốn, vậy thì những tình hình khác càng không thể nào.

Trong lòng Thích Thời Tự rất rõ ràng, nhưng lại giống như bởi vì rõ ràng như thế nên mới cảm nhận được mâu thuẫn đang giãy giụa một cách vô cùng mạnh mẽ.

Hắn có thể buông tay sao?

Nếu nó thật sự được trao cho hắn, hắn có xứng đáng được nhận không?

Có thể hắn vẫn luôn nhạy cảm và đa nghi, hắn cho rằng trên thế giới này sẽ không có ai yêu Hàn Diệp nhiều như hắn, nhưng hắn thật sự là một người yêu thích hợp sao?

Khi Hàn Diệp ôm hắn, ngoại trừ cảm thấy vui sướng ra thì chính là cảm giác sợ hãi, những lời nói đó của Hàn Diệp không biết là thật hay là giả, nhưng cảm giác sâu sắc nhất vẫn chính là nỗi sợ.

Hắn đã từng đóng rất nhiều vai diễn, từ Lánh đời sau hàng trăm hàng nghìn lần phải đưa ra quyết định, hoặc chẳng hạn như tình cảm khó nói thành lời trong các câu chuyện dân quốc, còn có tình cảm ấm áp và cảm động trong một góc cuộc sống đô thị bình thường. Lẽ ra hắn đã từng chứng kiến qua rất nhiều những cảm xúc, hiểu được tất cả những được mất và vô vàn bi kịch lẫn hài kịch đằng sau chúng, những cảm xúc mà hắn chưa bao giờ trải qua được hoàn thành viên mãn trong từng bộ phim này đến từng bộ phim khác, chỉ có duy nhất một điều, đó là hắn không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu.

Thật vô lý, thể hiện tình yêu đơn giản đến mức chỉ có thể là một lời tỏ tình với một bó hoa hồng đỏ, hay là vòng đu quay cao đến đỉnh lúc nửa đêm, nhưng tình yêu rất phức tạp, tình yêu có mang lại tội lỗi không? Phải chăng tình yêu sẽ khiến người ta rối bời? Tình yêu là ngọn nguồn của mọi đau thương và tai họa? Nó có vẻ đúng nhưng lại không phải vậy, thế nên hắn bị cuốn vào đó, choáng váng không chịu nổi.

Hắn sẽ muốn hôn môi Hàn Diệp, quấn quít miệng lưỡi và trao nhau hơi thở nóng rực, sẽ muốn ôm eo anh và giam anh vào trong vòng tay của mình. Có lẽ hắn chỉ muốn có một buổi chiều không bị ai quấy rầy, cùng mặt trời thật to và sân cỏ mềm mại, chậm rãi nói ra những năm tháng mà Hàn Diệp không biết.

Nhưng mà, nhưng mà.

Do dự, vẫn luôn là do dự.

Tình yêu trong bất kỳ bộ phim nào cũng không bằng mối tình giữa hắn và Hàn Diệp.

Làm sao hắn có thể diễn xuất rằng mình yêu anh đây?

Có lẽ bản thân bộ phim là giả, hắn biết câu chuyện mở đầu và hồi kết của nó, biết các khúc ngoặt khác nhau, thế nên hắn mới thản nhiên như vậy.

Nhưng mà Hàn Diệp, bản thân hắn yêu anh, yêu sâu đậm.

Chưa từng có ai nói cho hắn biết làm thế nào để diễn đạt tình yêu trong căn phòng u ám không có ánh sáng đó.

Nhập các phương pháp và cốt truyện trước đó vào, nhận được kết quả là không có giải pháp.

Hàn Diệp của hắn là độc nhất vô nhị, nhưng lại có một Thích Thời Tự không biết cách bày tỏ tình yêu.

Không có ai dạy hắn.

Thế nên tất cả lo lắng bất an hòa quyện chung với nhau, những điều bất an vô cùng đáng sợ.

Thuận theo trái tim.

Món quà cuối cùng hắn nhận được năm đó, chính là bốn chữ này.

Nói rất rõ ràng, Thuận theo trái tim.

Tình yêu của hắn nên được thể hiện theo ý thích của hắn, là nụ hôn từ mi mắt đến cánh mũi, từ cằm đến cổ, còn có những lời hắn nói yêu anh một khắc cũng không ngừng.

Nhưng mà, bao năm nhìn lại, ở một góc độ nào đó của thuận theo trái tim đã khắc lên sự tự do.

Đó chỉ là điều hắn không thể hiểu rõ được nhất.

Một thân xiềng xích, cắt đứt tình yêu có thể nói ra, nhưng nó lại là gông cùm do tình yêu tạo thành.

Không cách nào chặt đứt, không cách nào tự do, không cách nào nói yêu, thế nên suốt ngày mới nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Diệp, suy tính xem mình sẽ thua như thế nào.

Hàn Diệp tìm ở mấy chỗ quen thuộc mà không tìm thấy Thích Thời Tự, suy tư chốc lát bèn đi vào trong sân.

Nhớ Thích Thời Tự thích nhất là nằm trên cái ghế đó, Hàn Diệp bèn nổi lên chút tâm tư.

Đúng như dự đoán, vừa vào cửa đã thấy Thích Thời Tự trốn trong một góc, không biết đang đào bới cái gì.

Hàn Diệp không tự chủ được mỉm cười, tiến lên ôm lấy hắn, hài lòng nhìn Thích Thời Tự nhướng mày về phía anh muốn được hôn.

Quả nhiên 1 vẫn là 1, khả năng thích ứng tỷ lệ thuận với khả năng đó.

Đoán chừng buổi sáng Thích Thời Tự uống trà, môi răng hắn rất thơm, hòa với vị trà thanh đạm.

Thích Thời Tự cố gắng khống chế hai bàn tay dính đầy bùn đất của mình không chạm vào Hàn Diệp, chỉ dùng cánh tay của mình ôm Hàn Diệp vào lòng, cùng với hình bóng của Hàn Diệp phản chiếu trong mắt hắn.

Chỉ là hôn thôi.

Hàn Diệp xoa xoa đôi môi bị mút sưng đỏ nóng ran, nhìn thấy dụng cụ trong tay Thích Thời Tự.

Trồng hoa à? Hàn Diệp dứt khoát bắt chước theo Thích Thời Tự ngồi xổm xuống, nhìn hắn hỏi.

Thích Thời Tự không dừng tay, cười đáp một tiếng: Ừm.

Hàn Diệp chăm chú nhìn gò má Thích Thời Tự, cảm thấy hắn không có hứng thú lắm, bèn nhích lại gần rồi dựa vào người Thích Thời Tự, tỏ ý cho Thích Thời Tự nhìn anh.

Đôi mắt hồ ly của Thích Thời Tự khẽ nhướng lên, liếc nhìn tổng giám đốc Hàn đang gây rối: Sao thế ạ?

Hàn Diệp không hiểu biết về hoa, nhưng anh đủ hiểu về Thích Thời Tự ở một mức độ nào đó, trực giác của anh nói cho anh biết rằng những bông hoa mà Thích Thời Tự trồng nhất định có ý nghĩa của nó, huống chi tâm trạng bây giờ của Tiểu Thất cũng không được tốt lắm.

Vì vậy, anh hơi suy tư một chút, tiếp tục nói: Hoa thủy tiên?

Đầu của Thích Thời Tự lập tức hạ xuống, động tác tay dường như có chút lúng túng, Hàn Diệp cũng không thúc giục, hồi lâu sau mới nghe thấy đối phương đáp một tiếng: Ừm.

Hàn Diệp sáng tỏ, nhìn thấy động tác có hơi mất tự nhiên của Thích Thời Tự, thuận tay nhận lấy dụng cụ của hắn, thẳng người lên.

Tại sao lại chọn phần đất này để trồng hoa?

Thích Thời Tự không biết tâm tư bị Hàn Diệp đâm thủng là cảm giác thế nào, vừa vui mừng vì Hàn Diệp có thể đoán ra đây là hoa thủy tiên, đồng thời cũng sợ hãi lựa chọn cuối cùng mà hắn đưa ra trong lòng sẽ bị thay đổi.

Tại sao lại chọn phần đất này để trồng hoa? Câu hỏi của Hàn Diệp nổ vang trong đầu hắn, có hơi mờ mịt không hiểu ý của Hàn Diệp.

Bởi vì phần đất này có vô số những ngôi mộ kín đáo, dưới mỗi ngôi mộ là những đóa thủy tiên không thể nảy mầm.

Thích Thời Tự mím môi, đấu tranh một lúc rồi nhướng mi định trả lời, lại thấy Hàn Diệp vẫn mang theo nụ cười nhìn hắn, không thèm quan tâm câu trả lời của vấn đề mình hỏi.

Chỗ này không có ánh mặt trời, đất đai cũng không tốt, Tiểu Thất, chúng ta đổi sang chỗ khác được không?

Trái tim Thích Thời Tự rung lên, hàng lông mi dài để lại dưới đáy mắt hắn một bóng mờ, che giấu sự mờ mịt nơi sóng mắt.

Cuối cùng, hắn khàn giọng đáp lại: "Được!

Ban đầu, hắn vẫn luôn cho rằng thủy tiên không thể nở hoa là do ý trời, nhưng hôm nay mới phát hiện đó là vì hắn theo thói quen chọn một góc xó xỉnh tối tăm, ẩm thấp lạnh lẽo khiến thủy tiên không thể nở hoa được, thế nên nó mới khó lòng phát triển.

Sau đó Hàn Diệp nói với hắn, chúng ta đổi nơi khác đi, đến một nơi sáng sủa hơn.

Nơi có ánh sáng, lại một lần nữa, Hàn Diệp đưa hắn đến nghênh chào ánh sáng.

Ánh mắt Thích Thời Tự chua xót, cảm thấy bản thân không thể nào không thích anh, cho dù đóa thủy tiên cuối cùng này không nở, cho dù hộp thiếc được đưa đi, cho dù cuối cùng Hàn Diệp vẫn lựa chọn Thôi Húc không một chút do dự, hắn thật sự vẫn không có cách nào chân chính buông được anh.

Hắn tham lam nhìn bóng lưng hướng về phía ánh sáng của Hàn Diệp, nhưng trong lòng lại khẽ thổ lộ vô số lần.

Nhìn đi, anh ấy tốt như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh, hắn đã nói với cuộc sống của mình về sự kiên cường bất khuất của anh, cho dù đấu tranh rất mệt mỏi. Vì vậy, trong một góc xó xỉnh tăm tối nhất của nhà cũ nhà họ Thôi, hắn đột nhiên tin rằng tự do có thể dễ dàng đạt được, và ánh sáng mặt trời chiếu qua các khe hở chưa chắc đã có nghĩa là một cuộc sống mới bắt đầu.

Hôm nay, anh vẫn đứng dưới ánh sáng, nói với hắn rằng, tới đây, chúng ta sẽ trồng hoa thủy tiên ở một nơi tốt nhất. Anh muốn đóa hoa của bọn họ nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.

Cẩn thận đào hạt giống chôn sâu dưới đất lên, quay đầu đưa tay ra cười với Hàn Diệp một tiếng: Tới ngay!

Hãy để em không chút do dự chạy về phía anh, giống như cách anh chân thành đưa tay về phía em vậy.

Hàn Diệp nhìn gương mặt rạng rỡ của Thích Thời Tự đang đến gần mình, ánh mắt mang theo ý cười nồng đậm: Ở trung tâm của sân vườn này, chúng ta hãy ngắm nhìn đóa thủy tiên rực rỡ nhất.

Ngay từ lúc Hàn Diệp đoán được nó là hoa thủy tiên, anh đã lập tức hiểu được tâm ý của Thích Thời Tự.

Hắn trồng hoa thủy tiên ở một nơi thật kín đáo, tựa như tình yêu mà hắn khó khăn giấu giếm trước mặt anh.

Nhưng điều khiến anh thật sự mềm lòng chính là đôi mắt vô hồn trong một giây của Thích Thời Tự khi nghe thấy anh nói nơi này không có ánh sáng.

Không có ánh sáng, Thích Thời Tự thật sự không biết sao?

Chỉ là hắn đã quen ở trong bóng tối. Bởi vì trong bóng tối nên đóa thủy tiên ẩn giấu trái tim hắn bao nhiêu năm qua cũng giống hệt như hắn, chôn sâu trong bùn đất ẩm ướt, không thấy ánh mặt trời, làm sao có thể nảy mầm được?

Hàn Diệp không dám nghĩ về cảm giác mỗi khi kỳ vọng rồi lại rơi vào khoảng không của Thích Thời Tự ra sao, liệu nó có giống như khi anh vô cớ làm tổn thương hắn không một chút kiêng kỵ nào.

Trong lòng chua xót âm thầm tự thuyết phục bản thân, có lẽ chăng? Có lẽ nó sẽ nở hoa thời gian sắp tới?

Có lẽ lần sau anh sẽ chấp nhận hắn?

Cứ thế hết lần này đến lần khác hắn kiên trì gieo mầm tình yêu không thể đơm hoa, trông nom một phần yên lòng của riêng mình.

Nếu như anh không nhận ra điều đó, nếu trước kia anh thật sự bị kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh đó của hắn dối lừa, Thích Thời Tự của ngày sau sẽ ra sao?

Hàn Diệp cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, điều mà anh không dám chắc chắn trước đây lại đang bày sự thật ra ngay trước mắt. Nếu Thích Thời Tự thích anh, vậy còn anh thì sao?

Phát hiện anh thất thần, Thích Thời Tự nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh một chút, dùng ánh mắt hỏi anh, làm sao vậy?

Hàn Diệp không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt mổ nhẹ lên cằm của Thích Thời Tự một cái, miễn cưỡng đè xuống những tâm tư đang rối như tơ vò của mình.

Anh đưa tay ra, cười với Thích Thời Tự: Hạt giống đâu?

Thích Thời Tự nhìn anh, thận trọng lại mang theo một chút thẹn thùng, chậm rãi đặt hạt giống cuối cùng vào lòng bàn tay của Hàn Diệp.

Chỉ còn hạt này thôi, một hạt cuối cùng.

Hàn Diệp nhìn vào đôi mắt sáng ngời đáng kinh ngạc của Thích Thời Tự, ngay lập tức hiểu được ý nghĩa không thể diễn tả được trong lời nói đó, liều lĩnh như vậy à?

Thích Thời Tự, rốt cuộc em đã đưa ra bao nhiêu quyết định tương tự như thế ở những nơi mà tôi không nhìn thấy được, ép buộc bản thân phải lựa chọn?

Ngăn cản sự cay đắng trong đôi mắt, Hàn Diệp nắm chặt hạt giống trong lòng bàn tay, nghiêm túc nói: Chúng ta sẽ cùng nhau, thay phần giữa sân này thành màu trắng.

Từng chữ từng câu càng giống như một lời hứa hẹn: Không chỉ một hạt này.

Mi mắt Thích Thời Tự cong cong, tựa như hắn đã tìm được câu trả lời, không cần đợi chờ hoa nở nữa.

Năm nay, hoa thủy tiên hắn trồng có vẻ nhất định sẽ nở hoa.

Hoa thủy tiên năm nay, chắc là sẽ nở nhiều hơn một đóa...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play