*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thích Thời Tự nên đối mặt với Thôi Húc thế nào.

Hắn nhìn một người như vậy, một người sinh ra để được sống dưới ánh mặt trời.

Dường như chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm vào, hắn đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt. Dù sao trước giờ đều không thể nhìn thẳng vào mặt trời, chăm chú nhìn quá mức cũng chỉ có thể làm bản thân tổn thương, cần gì phải cố gắng?

Thôi Húc vốn dĩ tươi sáng rạng rỡ, trong một gia đình như vậy, lẽ ra cuộc sống phải bình yên suôn sẻ.

Thế nên, đương nhiên không có bất kỳ một người nào nguyện ý để anh ta bị thương, ngay cả khi nó không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Vào ngày Hàn Diệp làm phẫu thuật, anh ta được đưa ra nước ngoài, nhưng anh ta không bình yên vô sự như trong sự mong đợi của mọi người mà ngược lại, anh ta bước vào một vực thẳm khác.

Một vực thẳm đầy tai nạn và chết chóc.

Thế nên không ai có thể cứu anh ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà bọn họ yêu thương, từng bước từng bước một đi về phía cái chết.

Có thể Thôi Húc không biết, khi anh ta nói lên một quyết định không người nào dám lay chuyển đó, đã có bao nhiêu người lẳng lặng cầu phúc vì anh ta.

Thích Thời Tự là một trong số những người đó, nhưng cũng có thể là người duy nhất không chân thành như vậy.

Hắn đứng trước bức tượng Phật vàng, bình tĩnh dâng nén hương kia, vô cùng cung thuận, trong tất cả những người ở đây, hẳn là không ai có tấm lòng thành khẩn hơn hắn.

Hắn chỉ nói, hy vọng Thôi Húc có thể bình yên.

So với cuộc sống vui vẻ an nhàn và hạnh phúc của bà Thôi, so với Thôi Đình lấy người đổi người, những lời chỉ dẫn của anh ta quá bình đạm, nhưng lại có vẻ nực cười khi Bạch Lê dành cho anh ta một tờ giấy đầy lời chúc phúc.

Đây chính là tình thương của mẹ, cho dù có hư vô hão huyền như vậy, khó tin đến mấy thì cũng phải hao phí cả ngày lẫn đêm mới bày tỏ hết nỗi niềm viết lên mảnh giấy ấy, khẩn cầu trời xanh có thể thương tiếc cho người con dấu yêu của mình, mong nó được hạnh phúc vô lo.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn ngược lại chưa bao giờ cảm nhận được sự chân thành trong đó, vì vậy sự chân thành này coi như là bị hắn hủy hoại.

Thích Thời Tự thu hồi con ngươi ảm đạm không gợn sóng, cẩn thận nhìn làn khói trắng thong thả uốn lượn quanh tượng Phật.

Chẳng qua là hắn đang suy nghĩ.

Đức Phật này có thật sự thần thánh như vậy không? Nếu như lời hứa có thể thực hiện được, vậy hắn muốn tự do, có thể không? Hắn không muốn tiếp tục làm một cái bóng nữa, cũng có thể không?

Khi ý niệm đến với nhau, dù khó khăn đến thế nào để thu hồi, chúng cũng sẽ cố thủ trong trái tim, trở thành một khát vọng càng lúc càng sâu đậm.

Có lẽ từ nhỏ đến lớn hắn không biết thế nào là chừng mực, điều đầu tiên Thích Uyển dạy hắn là quy củ, chẳng hạn như không được tùy tiện lảng vảng trước mặt ông nội, hoặc là sau khi suy nghĩ kỹ càng rồi thì phải hiểu rõ được vị trí của mình, đây đều là Thích Uyển nói cho hắn biết.

Thôi Đình cũng nhắc hắn phải biết giữ chừng mực, muốn nói gì cũng phải suy nghĩ kỹ xem mình có nên nói ra hay không, để mình không quá phận mà bị đuổi ra khỏi cửa, chuyện này chỉ khiến mọi thứ trở nên buồn nôn hơn mà thôi.

Nhưng hắn vẫn không biết chừng mực, bây giờ hắn đang hướng thần cầu Phật cho tâm nguyện của Thôi Húc, nhưng nó có liên quan gì đến hắn đây?

Một chút quan hệ cũng không có, cần gì phải hỏi nguyện vọng có đúng hay không, ai lại nguyện đi lên thang cao vạn bậc, băng qua rừng rậm chưa khai hoang để cầu xin cho anh ta một điều ước đây?

Hắn không phải Thôi Húc, hắn không phải Thôi Húc.

Nhưng mỗi một người đều muốn hắn là Thôi Húc.

Mâu thuẫn như vậy, một thân xác bằng xương bằng thịt, một thân xác bằng xương bằng thịt chỉ tồn tại cho một người.

Đây là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của hắn...

Phạm âm của Phật, chuông ngân như kiềng ba chân*.

(*Phật quang phạm âm, chung minh đỉnh tranh: phạm âm là tiếng nói của Phật, cùng với tiếng chuông vững vàng kiên định như kiềng ba chân.)

Lòng hắn trong như nước, cầu xin Đức Phật cho người sống trong ánh sáng vạn dặm, phải sống cho thật tốt.

Lúc Hàn Diệp đánh thức Thích Thời Tự, phát hiện trán hắn phủ đầy một lớp mồ hôi lạnh, có chút lo lắng nhẹ giọng gọi hắn: Tiểu Thất? Tiểu Thất?

Mới nhìn thấy người nọ mở ánh mắt phủ mờ hơi sương tỉnh lại.

Gặp ác mộng sao? Hàn Diệp hỏi.

Thích Thời Tự theo bản năng muốn chối, nhưng hiện tại quả thật không tìm ra được lý do gì có thể lấp liếm cho qua, chỉ ngẩn người, coi như là thầm thừa nhận chuyện này.

Hàn Diệp nhìn người trước mặt đang thở hổn hển còn chưa tỉnh lại sau cơn ác mộng, dịu dàng hỏi tiếp: Có cần ôm một cái không, hả người bạn nhỏ gặp ác mộng?

Thích Thời Tự có chút mệt mỏi dùng ống tay áo lau sơ mồ hôi trên trán, nghe thấy lời nói trêu đùa của Hàn Diệp, tuy có chút kinh ngạc nhưng dù gì cũng đã quen với điều đó trong buổi huấn luyện ngày hôm qua, không nói một lời nào, cũng không nói là có muốn ôm hay không đã trực tiếp vùi vào trong lồng ngực đối phương, nhìn Hàn Diệp mở to hai mắt kiên nhẫn nhìn hắn chăm chú.

Hàn Diệp suy nghĩ căn nguyên trong đó, chỉ dùng tay không ngừng vuốt ve cổ tay mảnh khảnh của Thích Thời Tự, không quá nhiều lời.

Cho tới nay, anh đều cảm thấy Thích Thời Tự là một người có rất nhiều bí mật.

Một người có bí mật vốn dĩ đã rất hấp dẫn rồi, đương nhiên anh muốn hiểu về hắn, nhưng lại giống như con trai ngậm một viên ngọc trai bên trong, luôn phải mở lớp vỏ bên ngoài mới có thể lấy được thứ xinh đẹp bên trong, nhưng nếu nó đã mất đi sự bảo vệ của lớp vỏ bên ngoài, những viên ngọc trai vô giá có thể cũng đã bị sóng lớn vỗ vào đáy biển, điều này chẳng còn thú vị nữa.

Huống hồ, anh thật sự không nỡ tra hỏi Thích Thời Tự.

Cặp mắt hồ ly kia thật giả dối, thường hơi cụp xuống, anh sẽ mềm lòng, huống chi những giọt nước mắt ướt át còn cất chứa trong đôi mắt kia, làm sao người ta không xót xa cho được?

Mọi thứ trên người Thích Thời Tự đều vô cùng mâu thuẫn.

Giống như khi hắn ở một mình, điều hắn thích nhất là bầu trời đêm trên đỉnh đầu và quyển sách nằm trong tay, nhưng cuối cùng lại lựa chọn giới giải trí như một cái thùng nhuộm lớn; chân tình trong mắt Thích Thời Tự không thể làm giả được, nhưng có lúc hắn sẽ thể hiện rằng hắn không yêu anh; cử chỉ lễ độ, học thức uyên bác, là một người trưởng thành nhưng vẫn không tránh khỏi tính tình trẻ con, hắn sẽ nũng nịu, sẽ tủi thân.

Nói đến tính trẻ con, ánh mắt Hàn Diệp đột nhiên mềm mại đi.

Anh nhớ rất lâu trước đây, anh từng chuẩn bị cho Thích Thời Tự một món quà dưới tư cách tình nhân.

Nhưng thật ra là trợ lý hỗ trợ chuẩn bị, anh cũng chưa nhìn thấy đã thuận tay nhét vào trong xe.

Sau khi anh mây mưa cùng với Thích Thời Tự một phen, ném ra một câu tặng quà cho cậu rồi chìm vào giấc ngủ say, nhưng ánh đèn màu cam đến tận nửa đêm vẫn chưa tắt, một bóng người canh giữ trước giường của anh, anh mơ hồ không thấy rõ bóng dáng đó, chỉ thấy ánh sáng lóe lên trong tay người kia, là một quả cầu pha lê tinh xảo xinh đẹp.

Một quả cầu pha lê bình thường.

Nhưng ánh sáng của nó sáng đến mức đâm thủng và xuyên qua màn sương mù che phủ trước mắt anh, để anh thấy rõ người đang giữ quả cầu pha lê đó — Thích Thời Tự.

Thích Thời Tự không khóc, chẳng qua là đôi mắt hơi nóng lên.

Hắn tràn đầy kinh ngạc và vui mừng nhìn về phía Hàn Diệp, nhưng khi hắn chú ý đến vẻ mặt khó hiểu của Hàn Diệp, suýt chút nữa đã làm rơi quả cầu pha lê cầm trong tay.

Đây không phải là một quả cầu pha lê, bên ngoài có hoa văn của mặt trăng, trong suốt bên trong là một bông hồng pha lê xum xuê, nhưng phần trên của bông hồng là một ngôi sao, vặn nút phía dưới là có thể nhìn thấy ánh sáng màu bạc của ánh trăng xuyên qua ngôi sao chiếu lên trần nhà, tạo thành một mái vòm chứa đầy sao sáng.

Câu nói Không phải tôi chọn của Hàn Diệp chôn vùi bên khóe miệng khi anh chạm phải đôi mắt đang cười của Thích Thời Tự.

Thôi vậy, nếu món quà đã khiến cậu vui như thế thì không cần phải thấy thất vọng vào ngay lúc này.

Mặc dù quả cầu pha lê rất đặc biệt nhưng nó vẫn là một món đồ chơi bình thường, Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự mày mò một lúc lâu trước khi thu hồi lại được ánh sáng của quả cầu pha lê và trả nó về hình dáng ban đầu.

Anh còn nhớ sau đó Thích Thời Tự đã hướng về phía anh mà cười ngượng ngùng, hỏi tên món quà này là gì, còn giải thích rằng mình chưa từng nhìn thấy qua một món đồ như thế, mò mẫm có hơi lâu, xin lỗi vì đã quấy rầy đến giấc ngủ của anh.

Lúc ấy Hàn Diệp không nói ra được tâm trạng của mình là gì.

Anh cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi tại sao một người có thể ngạc nhiên như vậy khi trông thấy quả cầu pha lê có thể sáng lên, sau đó lại tự hỏi tại sao Thích Thời Tự lại nói rằng mình không quen thuộc với một món đồ chơi thông thường thế này?

Đúng vậy, ban đầu Thích Thời Tự cho rằng đây chỉ là một mô hình mặt trăng mà thôi, không biết đã đụng phải nơi nào mới nhìn thấy lớp vỏ bên ngoài mờ đi, sau đó bông hồng pha lê nở rộ ra bên trong.

Hắn bị vẻ đẹp của nó làm cho kinh ngạc đến run rẩy, nhưng lại phát hiện ra mô hình trước mắt đang tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng màu sắc ảm đạm trên đỉnh đầu hắn, tạo thành một bầu trời đầy sao.

Thật sự rất lãng mạn.

Lãng mạn đến mức hắn không biết đây chẳng qua chỉ là sự thay đổi đơn giản nhất của một món quà trong cửa hàng trang sức, lãng mạn đến mức hắn chưa kịp cẩn thận quan sát đã ngơ ngác nhìn nguyên nhân mà mô hình mặt trăng thay đổi.

Hắn rất thích.

Nhưng sau khi lặp đi lặp lại mấy từ như vậy, hắn liền che giấu tình yêu tràn đầy của mình đi, chỉ có thể nói rằng hắn rất thích.

Ngày hôm sau Hàn Diệp đến công ty liền nhìn thấy trợ lý đứng bên cạnh, ngượng ngùng đối mặt với anh.

Biết đối phương có điều muốn nói, anh ra hiệu cho đối phương nói thẳng.

Trợ lý Tiểu Chu mới khó khăn mở miệng, nói rằng mình đã đưa nhầm món quà tặng cho Thích Thời Tự với món quà tặng cho bạn gái của mình, vốn dĩ muốn tặng cho Thích Thời Tự một chiếc đồng hồ, không biết mình có thể lấy lại món quà đó hay không.

Vốn dĩ anh nên đồng ý, nhưng anh lại ngừng câu chuyện khi nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của Thích Thời Tự, cuối cùng vẫn không đồng ý để trợ lý đổi lại quà, thay vào đó, anh yêu cầu trợ lý đặt làm một quả cầu pha lê khác, hoặc là thay bằng một món quà nào đó mà bạn gái đã thích từ lâu, để lại quả cầu cho Thích Thời Tự.

Đúng là rất giống những món quà mà mấy cô gái sẽ thích.

Cuối cùng Hàn Diệp cũng đã giải thích được sự ngạc nhiên anh nhìn thấy khi tỉnh dậy sau giấc ngủ.

Tầm mắt rơi vào chiếc đồng hồ do Chu Sĩ để lại, tự dưng cảm thấy cho dù giá trị của chiếc đồng hồ này có gấp mười lần giá trị của quả cầu pha lê kia thì Thích Thời Tự cũng sẽ không thích lắm, thay vào đó, quả cầu pha lê lại trở thành tâm ý của Thích Thời Tự.

Thế nên, anh cất chiếc đồng hồ kia vào tủ, bởi vì tình tiết nhỏ này mà những món quà về sau của Thích Thời Tự không còn qua tay người khác nữa.

Bây giờ Hàn Diệp nghĩ lại, có lẽ anh thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ rồi lại thỏa mãn của Thích Thời Tự khi nhận được món quà, mà những món quà do người khác chọn lại quá thô tục, không bằng để anh tự tay chuẩn bị chúng.

Ngọn đèn ồn ào đó, chiếc kính viễn vọng thiên văn có thể nhìn lên bầu trời, chiếc dây chuyền mặt ngôi sao được làm riêng...

Từng món một đều do đích thân anh sắp xếp.

Thích Thời Tự đã giữ chiếc đèn pha lê đó cả đêm, khó mà cầm được nó, phải giữ chặt để nó không rơi vào khoảng không.

Thật ra hắn cũng không vui vẻ được bao lâu.

Chẳng biết tại sao, đêm hôm đó lại cực kỳ ngắn ngủi, tia sáng màu đỏ tía cuối cùng trên đường chân trời biến mất, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cấu tạo của quả cầu pha lê, ban ngày đã mổ xẻ hết thảy tất cả những gì được che giấu trong đó.

Tia sáng xuyên qua quả cầu pha lê chiếu vào bức tường phía sau hắn, là bốn chữ L.O.V.E.

Love, tại sao lại có thể là love.

Thích Thời Tự gần như là hiểu ra toàn bộ sự việc ngay lập tức. Số phận thường hay trêu đùa con người như thế này, hắn vốn tưởng rằng sự chuẩn bị tỉ mỉ cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân rằng đây chính là bằng chứng cho sự dụng tâm của Hàn Diệp, nhưng đến cuối cùng, kết quả lại nói cho hắn biết sự thật quả nhiên không đáng được nhắc tới.

Không biết đã làm người nào tỏ tình chậm trễ, gây cản trở cho ai đã chuẩn bị kỹ lưỡng vì người mình yêu.

Thích Thời Tự chạm vào bề ngoài của mặt trăng, thế nhưng hắn vẫn muốn giữ món quà này lại cho riêng mình.

Hắn không biết.

Hắn có thể giả vờ như không biết.

Mọi thứ trong quả cầu pha lê này, cho dù đó chỉ là những gì hắn ảo tưởng, hắn cũng sẵn sàng thưởng thức nó.

Thích Thời Tự cẩn thận đặt quả cầu pha lê vào trong hộp, dùng trái tim của chuyến hành hương vuốt ve lên bề mặt của chiếc hộp.

Hết cách rồi, bản chất của hắn là như vậy, có lẽ hắn vẫn sẽ luôn ích kỷ như thế.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play