Không ai biết Thích Thời Tự đã dùng loại ý chí nào để chống đỡ và tồn tại trong ngần ấy năm mà vẫn hành động thuần khiết hệt như một đứa trẻ.
Mười một năm ở nhà họ Thôi, không ai muốn phản ứng lại hắn, cũng không có ai nguyện ý nói chuyện với hắn. Dường như sự tồn tại của hắn sẽ ổn chỉ cần là còn tồn tại, bất kể là dưới hình thức thế nào, bất kể là dưới hình dạng ra sao.
Thích Thời Tự đã thấy rất rõ điều này từ lâu.
Hắn không khóc vào đêm được gửi đến cô nhi viện, cũng không khóc khi bị những đứa bé lớn hơn bắt nạt bằng sự thù địch vô cớ đến nỗi bị thương, thậm chí là khi Thôi Đình lấy danh nghĩa bố ruột đón hắn về, nói rằng hắn mãi mãi chỉ là một cái bóng, hắn cũng không hề khóc. Hắn không biết phải làm thế nào để đối mặt với sự phi lý của thế giới này, thế nên hắn dứt khoát không muốn hiểu về thế giới này nữa.
Vì vậy hắn nhốt mình lại suốt mười một năm, không ôm mong đợi, không ôm ảo tưởng, không đấu tranh.
Chỉ cần còn sống là được, ngay cả khi không có bất kỳ khả năng nào.
Thể xác hắn bị giam cầm bó hẹp bên trong một tấc vuông, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn vô ngần và rực rỡ như vậy. Hắn lười đòi hỏi cái gọi là công bằng trên thế giới này, cũng không muốn bỏ ra một chút sức lực nào để lựa chọn cái gọi là hận thù, bản thân còn sống thôi cũng đã rất mệt mỏi rồi.
Thích Thời Tự biết mình có gì đó không ổn, có thể hắn sợ bị thương nên cực kỳ không nhạy cảm với cảm xúc, có thể không ôm bất kỳ ảo tưởng viển vông nào đối với sự quan tâm, vì vậy mỗi khi ai đó đối xử tốt với hắn, hắn luôn chờ đợi cho đến khi sự ấm áp đó biến mất rồi mới dám tiếp nhận.
Trông hắn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng lại vô cùng mềm mại.
Hắn không dám tin rằng Hàn Diệp yêu hắn, hoặc cũng có thể nói rằng hắn vẫn luôn hoài nghi về những gì hắn thực sự có thể có được.
Hắn không hiểu.
Hắn không hiểu, tại sao Hàn Diệp lại ôm hắn khóc, tại sao Hàn Diệp lại không quay đầu bỏ đi sau khi đã biết hết sự tình, rõ ràng anh phải mắng máu của hắn bẩn thỉu, rõ ràng người anh thích nhất phải là Thôi Húc mới đúng, rõ ràng... Hàn Diệp đã đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau khổ như thể bị thối rữa.
Có lẽ, có lẽ là bởi vì chưa từng có người ở bên cạnh hắn, cứ như vậy mà trân trọng quan tâm hắn, sự xuất hiện này quá mức đột ngột, hắn không quen.
Nhìn lại quá khứ, Thích Thời Tự cảm thấy rằng việc hắn bước vào giới giải trí cũng không phải là không có nguyên nhân. Có lẽ hắn chỉ muốn nhìn xem một người có thể đứng vững giữa bầu trời đầy sao như thế nào, muốn xem thử bản thân có thể tỏa sáng rực rỡ hay không, sau đó hắn làm được, nhưng dường như hắn đã không còn là chính mình.
Những người hâm mộ đó vẫy gậy cổ vũ và nói rằng họ yêu hắn, nhưng bọn họ chưa bao giờ biết về hắn.
Hàn Diệp mà hắn thật lòng đối đãi, không yêu hắn. Người duy nhất hắn muốn thoát khỏi sự u ám và trao đi, khát vọng được chữa lành vết thương, cũng không thèm quan tâm đến hắn.
Thế nên, con người luôn có một điểm yếu, như thế nào mới là bất khả chiến bại?
Nếu trước kia không gặp Hàn Diệp, rõ ràng hắn sẽ không đau khổ.
Nhưng nếu như không gặp được Hàn Diệp, hắn cũng không có cách nào bất khả chiến bại.
Hắn sẽ không thoát ra khỏi vũng bùn lầy mà hắn đã cam tâm chấp nhận, sẽ không ôm ảo tưởng đối với cuộc sống, sẽ không khăng khăng thi vào khoa thiên văn, thậm chí còn phải nghỉ học một năm để tiết kiệm tiền học phí, mong mỏi được nhìn thấy bầu trời sao mênh mông.
Nhưng Hàn Diệp dường như là cảm biến nhạy cảm của hắn để hắn thấu hiểu cảm xúc, tựa như khi hắn gặp anh, hắn mới nhìn thấy được một cuộc sống mới, mới nhận ra rằng hóa ra vẫn còn một nhân gian ở trước mặt.
Nhưng dường như hắn đã làm mọi thứ rối tung lên, Phật có thể phổ độ chúng sinh, nhưng thần của hắn thì không.
Hàn Diệp cưỡng chế chuyển thiết bị y tế từ phòng bệnh về nhà, đồng thời thông báo cho Triệu Lục đình chỉ mọi công việc của Thích Thời Tự.
Trước khi bối rối về cảm xúc của mình, ít nhất cũng phải đối xử tốt với mọi người hơn một chút.
Hàn Diệp thương tiếc dùng đầu ngón tay xoa nắn gò má của Thích Thời Tự, rất mềm, rất ngoan. Rõ ràng gương mặt này khí khái và xinh đẹp như vậy, nhưng cũng rất mềm mại, Hàn Diệp cảm thấy trái tim mình giống như bị chiếc đuôi to của hồ ly khẽ quét qua, móc ra nỗi đau lòng day dứt của anh không ngừng nghỉ.
Thích Thời Tự ngủ không yên ổn, có lẽ là do chấn thương ở lưng kéo dài quá lâu hành hạ hắn hằng đêm, thậm chí hắn còn không tìm được một tư thế nào đủ thoải mái để nằm ngủ.
Giấc ngủ của Hàn Diệp trước giờ rất nông, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của người bên cạnh, anh biết đối phương lại khó chịu.
Vì vậy, đường đường là tổng giám đốc Hàn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu khó xoa lưng cho hồ ly nhỏ.
Hàn Diệp nghĩ đến mi mắt thư giãn của hồ ly nhỏ sau khi được phục vụ, ánh mắt nhu hòa đi.
Hồ ly nhỏ quá dễ dỗ dành, khiến người khác không nhịn được muốn hôn hôn hắn.
Trăng sáng như gương, chiếu rọi xuyên qua lớp cửa sổ, đổ vào một mảnh màu bạc bên trong phòng, thế giới xung quanh tỏ ra yên tĩnh và tốt đẹp.
Hàn Diệp cẩn thận ghém chăn cho Thích Thời Tự, nhớ lại câu hỏi mà Thích Thời Tự đã không trả lời anh.
Anh hỏi hắn tại sao lại muốn thay hoa thủy tiên?
Anh nhìn Thích Thời Tự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, trông thấy sắc mặt của đối phương tái nhợt, anh cũng không đành lòng ép buộc hắn.
Nhưng anh vẫn luôn cảm giác mình đã bỏ lỡ một chuyện gì đó rất quan trọng.
Hàn Diệp cau mày trầm tư, không phát hiện người nằm trên giường đã chầm chậm tỉnh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Tại sao anh lại buồn? Thích Thời Tự bất ngờ mở miệng, âm thanh rất thấp, mang theo chút khàn khàn mới vừa tỉnh giấc.
Hàn Diệp bị tiếng nói vang lên đột ngột của hắn dọa sợ hết hồn, nhìn đối phương buồn ngủ mà vẫn cậy mạnh chống đỡ mí mắt, giọng nói không tự chủ được dịu dàng đi: "Không buồn, chỉ là đang suy nghĩ về em.
Thấy Thích Thời Tự đột nhiên mở to mắt nhìn anh, gương mặt còn có chút đỏ lên, Hàn Diệp cong môi, thấp giọng cười cười: "Nghĩ xem... Rốt cuộc tôi đã bỏ lỡ em bao nhiêu?
Thích Thời Tự giống như không dám tin mà trợn mắt nhìn Hàn Diệp, do dự đưa tay ra dò xét: Anh bị bệnh sao?
Phát hiện trán của Hàn Diệp không hề nóng, lại không tin mà sờ trán mình một cái, sau khi phát hiện trán mình tương đối nóng, bèn lúng túng co quắp ngồi dậy khỏi giường.
Hàn Diệp có chút buồn cười nhìn mấy thao tác đơn giản của Thích Thời Tự, nhẹ giọng giải thích: Tôi không bệnh.
Anh biết? Thích Thời Tự buồn bực hỏi.
Hàn Diệp cố ý trêu chọc hắn, thay vì phủ nhận, anh lại giả ngu: "Tôi biết cái gì?
Thích Thời Tự chống đỡ một trận đau nhói từ thắt lưng, có hơi đấu tranh xem mình có nên nói rõ ra hay không, nhưng lại cảm thấy mình đang nhốt Hàn Diệp trong tội lỗi và áy náy, thà rằng nói cho anh biết rằng hắn cam tâm tình nguyện, trả lại cho anh tự do.
Xem ra đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn có chút khó khăn mở miệng nói: Người thay hoa thủy tiên...
Hàn Diệp khựng lại, sững sờ nhìn động tác nhét gối vào sau lưng của Thích Thời Tự, anh nhớ ra rồi...
Nụ cười đó, người kia... Là hắn!
Gần như là chưa kịp suy nghĩ, hành động còn nhanh hơn ý thức, vội ôm Thích Thời Tự vào trong ngực.
Tôi chỉ nhớ nụ cười đó thôi, Tiểu Thất...
Hàn Diệp khó mà kìm nén được niềm vui mất đi rồi có lại trong lòng: "Vậy tại sao em lại ấp úng nói như vậy, nếu như tôi tức giận thì sao? Nếu tôi bỏ em mà đi thì sao? Nếu tôi không muốn nghe sự thật, em phải làm thế nào? Em hô hào nói muốn tôi tin em, nhưng có bao giờ em nghĩ đến lỡ như tôi bị kích động, thì em phải làm sao không?!
Thích Thời Tự dè dặt khoác tay lên lưng Hàn Diệp, nghe đối phương kích động chất vấn, cảm thấy tay chân có chút luống cuống.
Em... Em chưa từng nghĩ phải làm thế nào...
Em nghĩ, dù sao anh cũng phải đi, sự thật không quan trọng...
Mẹ nó ai nói nó không quan trọng? Hàn Diệp tức giận ngắt lời Thích Thời Tự, thậm chí còn chửi thề.
Thích Thời Tự sửng sốt nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương đỏ bừng vì quá tức giận.
Em cảm thấy anh sẽ mắng em như thế này...
Nói như vậy nghe giả tạo quá, Thích Thời Tự ngượng ngùng gãi đầu, sắp xếp lại từ ngữ của mình: Em cho rằng... Sự thật không quan trọng, vì em cho rằng, cho rằng anh sẽ không cho phép ai chất vấn về Thôi Húc, em...
Thích Thời Tự cảm thấy mình thậm chí không thể nói ra những ý mình muốn nói, cảm nhận cơn đau trong cổ họng đang dâng lên trước mắt, buộc hắn phải dừng lại.
Hắn không nên nói như vậy, vượt quá phép tắt rồi.
Sẽ để cho Hàn Diệp phát hiện ra tâm tư của mình, tại sao mình lại ngu ngốc tới mức nhắc đến Thôi Húc như vậy.
Thích Thời Tự thầm oán trách bản thân, không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Hàn Diệp.
Hàn Diệp dùng sức nắm chặt tay thành quyền, một cảm giác bất lực sâu sắc không biết vì sao lại tràn ngập khắp lồng ngực.
Thích Thời Tự nói đúng, ranh giới cuối cùng trước nay của anh vẫn luôn nghiêng về phía Thôi Húc, Thích Thời Tự phải nói thế nào mới không tỏ ra mình quá mức tâm cơ, hắn còn phải biện giải thế nào mới đem sự tình bóc lột rõ ràng mà không tỏ vẻ liên quan gì đến âm mưu.
Anh dồn nén toàn bộ bản thân mình vào chuyện có tin hắn hay không, đến mức hắn nói thế nào, cũng hoàn toàn không một chút quan trọng.
Hàng trăm cảm xúc lẫn lộn của Hàn Diệp đồng thời xuất hiện, giờ phút này không phân biệt được rốt cuộc cảm xúc nào đang chiếm thế thượng phong, chỉ đành ôm Thích Thời Tự càng chặt hơn để thoáng hóa giải sự sợ hãi và bất an từ trong nội tâm của mình.
Thích Thời Tự ngoan ngoãn đặt cằm lên trên vai Hàn Diệp, hắn rất muốn nói mình bị siết có chút đau, nhưng Hàn Diệp lại đang dựa hắn gần như vậy, hắn cũng không muốn đẩy anh ra: Hàn Diệp.
Ừ. Hàn Diệp trả lời, cảm giác bả vai mình ướt át, vốn định nghiêng đầu xem Thích Thời Tự thế nào, lại bị Thích Thời Tự đảo ngược ôm chặt lại, không cho anh động đậy.
Hàn Diệp.
Ừ.
Hàn Diệp...
Tôi ở đây, vẫn luôn ở đây.
...
Gọi một lần rồi lại gọi một lần, Hàn Diệp cũng nghiêm túc trả lời hết lần này đến lần khác.
Mặc dù biểu hiện của hồ ly nhỏ vẫn như thường, nhưng anh vẫn cảm nhận được hắn đang tủi thân.
Hàn Diệp đau lòng hôn lên tóc mai của Thích Thời Tự. Gần như vuốt ve đối phương ở trong lồng ngực mình.
Có lẽ, cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu nổi tình cảm mình dành cho Thích Thời Tự là gì, anh thật sự đã xem đối phương là thế thân cho Thôi Húc, nhưng Thích Thời Tự cứu anh cũng là thật.
Anh không biết mình có yêu Thôi Húc hay không, nhưng mười một năm nay anh đã quen với việc mình yêu anh ta, ai có thể nói trong đó không có một chút thật lòng nào.
Nhưng còn Thích Thời Tự thì sao? Thích Thời Tự có quan tâm đến anh không?
Hoặc nên nói là, Thích Thời Tự có từng thích anh không? Hay Thích Thời Tự vẫn chỉ một mực xem anh như một đối tượng giao dịch, tình cảm sâu đậm hắn dành cho anh có mấy phần là thật? Có phải là do anh đã quá đắm chìm trong vở kịch, thừa nhận sai lầm của mình, nhầm lẫn và chuyển dời tình cảm của mình dành cho Thôi Húc?
Hết thảy đều không thể biết được, hết thảy dường như cũng không thể tìm ra được ở đâu.
Thích Thời Tự đã cố gắng hết sức để không mất kiểm soát, nhưng khi Hàn Diệp gọi hắn là Tiểu Thất, sẽ tức giận vì hắn, sẽ ôm hắn thật chặt.
Vậy thì hắn có thể tham lam cho rằng đối phương cũng có một chút xíu thích hắn hay không?
Nhưng nếu như sự sa ngã lần này là không thể cứu vãn thì sao?
Bí mật của hắn nhiều như vậy, làm sao hắn có thể trong sạch và thuần khiết cho được.
Thích Uyển sắp trở về nước, Thôi Đình cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, mà suốt bao năm nay hắn trơ mắt nhìn tình yêu của Hàn Diệp, hoài niệm anh, và vẫn vô cớ vọng tưởng về điều đó.
Thật đáng thương, cũng cực kỳ buồn cười.
Tổng giám đốc Hàn...