*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tài xế không thể nào đi chơi cùng hắn, không thể nào cầm bóng bay cho hắn, không thể nào mua mấy chiếc mặt nạ đáng yêu cho hắn, cũng không có khả năng đóng vai bố mẹ nắm tay dắt hắn đi.

Đã như vậy, công viên đối với hắn mà nói cũng không còn ý nghĩa gì.

Thích Thời Tự nhìn tài xế một mực cung kính mở cửa ra, dáng vẻ nghênh đón hắn xuống xe, mặc dù trong lòng không có chút niềm vui nào, nhưng cũng đã biết ý của mẹ, mình đã buồn rồi, còn cần gì phải khiến người khác cũng khổ sở theo mình chứ?

Gầm xe rất cao, Tiểu Thất không cần người đỡ, cẩn thận trượt xuống.

Hắn rất giỏi chăm sóc bản thân mình, từ nhỏ đến lớn, như thường lệ.

Tiểu Ngô lẳng lặng giữ cửa xe nhìn Tiểu Thất thông minh, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên chua xót.

Nhưng anh ta là một người bình thường, không có tư cách cũng không có năng lực tham gia vào chuyện của mấy gia đình giàu có. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng thầm cầu mong may mắn cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất thấy tài xế lấy ra một tấm thẻ chuyên dùng cho công viên giải trí, liền cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng lẽ tài xế không trông nom hắn sao? Tại sao lại đưa thẻ cho hắn?

Mặc dù khó hiểu lẫn nghi ngờ, nhưng Tiểu Thất vẫn nhận lấy thẻ.

Cho dù hắn đi một mình, chắc là cũng có thể.

Như thể xác nhận suy đoán của hắn, tài xế thấy hắn nhận lấy tấm thẻ trên tay, bèn thở phào nhẹ nhõm, cũng không nán lại lâu, lên xe rời đi.

Tiểu Thất nhìn xung quanh, hôm nay là ngày khai trương, có rất nhiều người ở đây.

Xung quanh ở đây cơ bản toàn là những gia đình khác nhau.

Trẻ con ngồi trên vai bố, trông rất thân mật. Thật tốt, Tiểu Thất thở dài thầm nói.

Dứt khoát không còn hứng thú đối với trò chơi nữa, Tiểu Thất chạy đến cửa hàng mua một ly kem to đùng, ngồi trên ghế ven đường, nhìn người đến người đi trong hạnh phúc.

Hạnh phúc có thể thật sự có giá trị.

Tiểu Thất ăn từng miếng kem nhỏ, không dám chớp mắt vì sợ mình sẽ bỏ lỡ hạnh phúc của người khác, có lẽ hạnh phúc cũng rất ngọt ngào...

Nếu không, tại sao tất cả mọi người đều cười chứ? Bây giờ hắn ăn kem ly cũng rất hạnh phúc, thế nên hắn cũng cười.

Tiểu Thất bắt đầu đi chầm chậm, nhưng không dám đi quá xa, nếu không tài xế trở về sẽ không tìm được hắn.

Thế nên hắn chỉ đi lung tung xung quanh một vòng, vòng đu quay khổng lồ là một sự tồn tại rất dễ nhìn thấy cho dù có nhìn từ bất kỳ hướng nào, hắn nhìn nó một cách háo hức, suy nghĩ một chút.

Có lẽ đây là sự tồn tại gần gũi nhất với những vì sao trên bầu trời trong công viên giải trí, có điều bây giờ đang là ban ngày, không thể nhìn thấy được ngôi sao.

Tiểu Thất suy nghĩ có chút tiếc nuối.

Lại mua thêm một ly kem nữa, nếm hết tất cả các mùi vị, nhưng thời gian dường như vẫn không trôi qua được bao nhiêu.

Hắn đi về phía quầy hàng, muốn kiễng chân lên nhìn thực đơn, ngay khi hắn đang cố gắng kiễng thì trông thấy một gia đình bước vào trong cửa tiệm.

Đó là một cô bé rất đáng yêu, được bố của cô bé bế ở trong ngực, không biết vì sao mà vẫn còn thút thít khóc, mắt thấy mình cũng không có mong muốn gì đặc biệt, Tiểu Thất bèn đứng sang bên cạnh nhường một chút, đợi gia đình kia sắp xếp xong — Dỗ bạn nhỏ trong nhà mới là quan trọng nhất.

Cô bé vẫn còn khóc: Bố xấu tính! Linh Linh muốn chơi ngựa gỗ, tại sao... Không cho... Linh Linh chơi!

Dáng vẻ cô bé khóc lóc tố cáo bố mình rất đáng yêu, chọc cho bố của cô bé cũng bật cười, thấp giọng dỗ dành nói: Không phải không cho Linh Linh chơi, mà là Linh Linh không đủ cao! Đợi chúng ta cao hơn một tí rồi lại đến chơi sau, không phải như vậy sẽ vui hơn sao?

Cô bé khóc còn lớn hơn, nhào vào trong ngực mẹ mình: Hu hu hu, bố xấu xa, bố nói Linh Linh lùn! Không muốn bố nữa... Hức...

Mẹ bị cô bé chọc cho cười chết, quở trách liếc mắt nhìn bố cô bé một cái: Nhìn đi, lại làm cho con khóc!

Không còn cách nào khác, người mẹ ngồi xổm xuống bế con vào lòng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật, bạn nhỏ đừng khóc nữa. Hôm nay đưa Linh Linh tới chơi không phải rất vui vẻ sao? Sinh nhật năm sau Linh Linh lại tới đây, sau đó cái gì cũng có thể chơi được. Đừng khóc nữa nhé? Bố xấu tính mời Linh Linh đi ăn mà cũng bắt nạt con!

Tiểu Thất nhìn sự hòa thuận dịu dàng của cả nhà mà ghen tị, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô bé, thấy bố cô bé còn đang dỗ dành, hắn bèn chạy đến trước quầy, vì hắn đã nếm qua hết tất cả các hương vị nên đã chọn ra vị kem mà hắn thấy ăn ngon nhất, sau đó đưa cho bạn nhỏ: Hôm nay là sinh nhật của em gái sao? Cháu mời mọi người ăn kem ạ!

Linh Linh thấy Tiểu Thất đang tiến tới trước mặt mình, mở to hai mắt, ngay cả động tác lau nước mắt cũng quên mất, anh trai này thật là đáng yêu!

Vội nhận lấy cây kem từ tay anh trai, không những không ngừng khóc mà còn cười với Tiểu Thất.

Trẻ con hồng hào như ngọc, ánh mắt ngấn nước trong veo, trắng nõn non nớt, gương mặt thoạt nhìn cũng được nuôi rất tốt. Mẹ Linh Linh nhìn Tiểu Thất, cảm thấy đứa trẻ này thật dễ thương.

Tiểu Thất thấy bạn nhỏ ngừng khóc, cũng không nói gì nhiều, sợ quấy rầy sự yên tĩnh của mọi người, một mình lặng lẽ bước ra khỏi tiệm nhỏ.

Trong thoáng chốc, hắn nhớ đến sinh nhật được nhắc tới trong cuộc trò chuyện vừa rồi của gia đình này, lại mơ mơ màng màng không nhớ ra được ngày tháng hôm nay.

Nắng chiều lặn dần, vòng đu quay bao quanh mặt trời khổng lồ, tông cam vàng ấm áp bao trùm lên gương mặt mọi người lúc này, khiến tiếng cười đùa của mọi người trở nên ấm áp hơn.

Tiểu Thất đứng trong đám người, chợt hiểu ra cái gì là cô độc. Có điều tuổi còn nhỏ, chỉ cảm nhận được chứ không thể bộc lộ được cảm xúc của mình.

Sau này khi Thích Thời Tự lớn lên, thỉnh thoảng hắn vẫn mơ thấy cảnh tượng này, cuối cùng cũng có thể sử dụng lời lẽ của mình để giải thích về nỗi cô đơn.

Chỉ là trong vạn người, mỗi người có một đích đến, mà chỉ có mình hắn là không có nơi nào.

Khi thời gian trôi qua từng giờ, ngày hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình lớn, ngày bốn tháng chín, lúc sáu giờ chiều.

Ngày bốn tháng chín.

Vốn dĩ tuổi còn nhỏ, không nên nhạy cảm với tháng ngày mới đúng.

Nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn đều sẽ làm nũng với Thích Uyển vào ngày này, hôm đó ở nhà cũng có nhiều người hơn một chút, vì vậy Thích Uyển sẽ ở nhà cả ngày.

Hắn luôn nghe thấy mọi người nói Sinh nhật vui vẻ với hắn vào ngày này.

Mặc dù hắn cũng biết sinh nhật của mình không được nhiều người quan tâm đến, chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, mục đích chủ yếu vẫn là vì Thích Uyển.

Nhưng suy cho cùng, ngày này quá mức đặc biệt trong 365 ngày một năm, hắn vẫn có thể nhớ.

Cho nên, hôm nay là sinh nhật của hắn.

Sinh nhật lần thứ sáu.

Đây là lý do hắn được phép đến công viên giải trí chơi sao?

Tiểu Thất đứng ngơ ngác giữa quảng trường hồi lâu mà vẫn không thấy tài xế đến đón, hắn sợ mẹ bận rộn nên cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy cô.

Nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, những vì sao rũ thấp, trời tối lạnh lẽo, hắn thấy nhớ nhà.

Hắn muốn nói với mẹ rằng thật ra hắn không muốn đến công viên chơi, chỉ cần có thể ở nhà cùng mẹ là hắn cũng đã rất vui vẻ rồi.

Tiểu Thất không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bộ xung quanh một mình để vận động cơ thể, cuối cùng đi mãi, hắn dừng lại trước vòng đu quay.

Buổi tối, hắn muốn đi hái những vì sao.

Trong mắt có tinh tú, sáng rực như hoa quỳnh đốt cháy sự sống trong đêm đen.

Nghe nói mọi người có thể ước nguyện một điều vào ngày sinh nhật, vì vậy hắn hy vọng rằng hắn có thể ngồi trên vòng đu quay này và ngắm nhìn bầu trời đầy ánh sao.

Có thể là trời đã tối, phải xếp hàng rất dài. Tiểu Thất đứng một mình lẻ loi trong hàng dài người, bên tai là những tiếng cười nói sang sảng.

Từng người từng người một, Tiểu Thất đếm từ từ trong lòng, sắp đến lượt hắn rồi.

Bạn nhỏ, cháu không thể đi đu quay một mình.

Khi Tiểu Thất chuẩn bị bước lên bậc thang, người bán vé nhẹ nhàng ngăn hắn lại.

Không được đâu, bạn nhỏ, rất nguy hiểm. Mau đi tìm bố mẹ cháu đi, đi cùng bọn họ thì cháu mới có thể ngồi! Cô bán vé nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Thích Thời Tự mím môi, gương mặt nhuốm lên sự buồn bã, nhưng hắn vẫn không khóc.

Hắn vốn muốn hỏi, nếu không có bố mẹ thì sao? Chẳng qua là hắn thấy nó tỏ ra quá mức đáng thương, thế nên hắn không muốn hỏi nữa...

Vì vậy, hắn ngoan ngoãn gật đầu một cái, từ từ bước ra khỏi hàng ngũ, đi về chỗ ban đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn vòng đu quay.

Những chuỗi đèn trên vòng đu quay rực rỡ và đầy màu sắc, thực sự rất đẹp mắt.

Tiểu Thất cảm thấy mu bàn tay lành lạnh, mới phát hiện nước mắt đang rơi xuống mu bàn tay mình, hắn dùng sức xoa xoa khóe mắt, muốn lau hết nước mắt đi, có điều lúc này lại không thể, tại sao càng lau lại càng nhiều.

Tiểu Thất cắn môi để mình không bật ra những tiếng nức nở.

Chỉ là không được ngồi vòng đu quay mà thôi, chỉ là nguyện vọng không được thực hiện mà thôi.

Không có gì phải khóc, tại sao mình lại giống như em gái nhỏ vậy — bởi vì không được chơi ngựa gỗ nên khóc, hắn không được ngồi vòng đu quay nên cũng khóc, vậy thì quá vô dụng.

Mái tóc mềm mại rủ trước trán khiến Tiểu Thất trông ngoan ngoãn vô cùng.

Đừng khóc, phải đợi mẹ đến đón hắn về nhà.

Thích Thời Tự sáu tuổi không biết mình không thể về nhà nữa, đôi mắt hắn tràn ngập hy vọng, Tiểu Thất xem chuyện về nhà như một chiếc phao cứu mạng cuối cùng, nhưng lại không có ai đến đón hắn về...

Hai ngày trước, Thích Uyển đã liên lạc với Thôi Đình.

Dù sao thì sản nghiệp của nhà họ Thích cũng phải dời đi, muốn phát triển sang thị trường nước ngoài, mang theo Thích Thời Tự thật sự không thích hợp.

Dẫu sao, Thích Thời Tự cũng mang họ Thôi mà.

Huống chi Thích Thời Tự cũng không được yêu thích, lại đần độn và không biết nũng nịu, luôn ủ rũ ở bên cạnh cô, cô không khỏi buồn cười, cũng không vui vẻ lắm, cô càng không thể nào yêu thích hắn. Giữ lại ở bên cạnh thật sự có chút khó khăn, rất chướng mắt.

Vậy thì vào ngày sinh nhật lần thứ sáu của hắn, tặng cho hắn một món quà thật lớn, để hắn gặp bố của mình, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ.

Thích Uyển cười có chút tàn nhẫn, đương nhiên cô không ngờ rằng Thôi Đình sẽ không nhận Thích Thời Tự vào nhà họ Thôi. Nhưng như vậy thì có gì quan trọng không?

Thích Uyển cầm điện thoại di động gọi cho cô nhi viện có dự án hợp tác với nhà họ Thích, nói rằng mười giờ tối hãy đến đón đứa bé ở công viên giải trí Ánh Sao.

Miễn là không chết, trò chơi cũng sẽ không kết thúc, đúng không?

Khi Thôi Đình nhận điện thoại, Thích Uyển đang nghịch móng tay mình: "Thích Thời Tự, à, không đúng, hẳn nó phải là Thôi Thời Tự, anh nhớ đến đón nó đấy.

Thôi Đình nghe vậy thì sửng sốt một chút, cũng không thèm nghĩ nhiều: "Có ý gì?

Thích Uyển khẽ cười một tiếng: "Không có gì, không muốn nuôi nữa thôi, dù gì anh cũng là bố nó, không thể nuôi nó giúp một chút hay sao?

Thôi Đình cau mày, bất mãn mở miệng: "Hẳn là em cũng biết tình hình của anh, đưa Thôi Thời Tự về là chuyện không thể nào.

Hửm? Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục nuôi nó được đâu. Thích Uyển trước nay nói một không nói hai.

Không sao, nếu anh không nhận, nó sẽ được đưa vào cô nhi viện, phỏng chừng cũng sẽ không chết được. Thích Uyển tốt bụng nhắc nhở, không đợi Thôi Đình đáp lời, cô thẳng thừng cúp điện thoại.

Không thành vấn đề, Thôi Đình sẽ lo chuyện còn lại.

Thích Uyển đứng lên, duỗi người, nhìn vào bản kế hoạch phát triển ở nước ngoài với một nụ cười trên môi.

Thôi Đình bị cúp điện thoại còn chưa kịp tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách của Thích Uyển cũng không tệ, đứa con không được mong đợi, đứa con không được nhìn thấy ánh sáng, cho dù có đưa đến cô nhi viện cũng không ảnh hưởng gì, phải không? Gã nhìn Thôi Húc đang vui vẻ chơi đùa bên ngoài cửa sổ, Thôi Đình không tự chủ được cười một chút — Quả thật, gã chỉ có một đứa con là Thôi Húc mà thôi.

Có điều Thích Thời Tự là một đứa trẻ sinh non, Thích Uyển vừa được tám tháng là đã gấp gáp không thể chờ mà mổ bụng lấy thai ra, sức khỏe không tốt lắm, nhưng cũng không thể chết đâu nhỉ? Sau khi nhận được email có địa chỉ của Thích Uyển, Thôi Đình khẽ động đậy ngón tay một chút, rút một khoản tiền từ trong tài khoản ra như một dự án từ thiện để hỗ trợ cô nhi viện.

Vậy là đã hết tình hết nghĩa rồi, Thôi Đình nghĩ.

Thích Thời Tự bị lạnh cứng tê dại, ngay giây kia khi hắn bất tỉnh, hắn giống như đã biết hết thảy mọi thứ hôm nay đều không được bình thường — không ai yêu thương hắn, không ai đến đón hắn về nhà, hay là không bằng nói, vốn dĩ hắn không có nhà. Sáu năm này, chẳng có gì ngoài một giấc mộng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play