Úc Tùng Niên nhìn Thẩm Thứ trước mặt. Giống như bộ tây trang chỉnh tề của mình, Thẩm Thứ là một người không thường xuyên bộc lộ cảm xúc, biểu hiện ra là một người rất nghiêm túc.
Từ khi cậu che đi bức tranh vẽ dở một kia, Thẩm Thứ hình như có chút không vui.
Cậu phát hiện ra dù Thẩm Thứ đang ngồi trên ghế sô pha êm ái nhưng trông anh lại không có vẻ thoải mái.
Phần thắt lưng luôn cách phần tựa lưng một khoảng nhất định, khi đặt ly cà phê xuống hầu như không phát ra tiếng động, trông tương đối cứng ngắc.
Vì vậy Úc Tùng Niên không ngồi lên sô pha mà thản nhiên ngồi xuống chiếu tatami bên cạnh bàn trà, hai chân thả lỏng duỗi thẳng, gần như chạm vào chân Thẩm Thứ.
Đúng như cậu nghĩ, Thẩm Thứ nhẹ nhàng thu chân lại, tránh tiếp xúc thân thể với cậu.
Thẩm Thứ lại cầm cốc cà phê lên, ngày thường anh rất thích uống cà phê, nhưng bây giờ anh không thể nuốt xuống nổi.
Bởi vì ánh mắt của Úc Tùng Niên làm anh rất áp lực, người con trai ngồi ở bàn trà lúc này đang chống cằm, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh như thể đang nhìn một sinh vật quý hiếm.
Mặc dù Thẩm Thứ chỉ liếc nhìn Úc Tùng Niên một cái, nhưng cơ bản trong đầu anh đã vẽ nên một bức tranh.
Ngón tay của Úc Tùng Niên thực sự rất dài, nhưng khuôn mặt lại nhỏ, khi chống cằm lên thì gần như che mất nửa khuôn mặt, theo anh đánh giá thì dáng vẻ này có vài phần dễ thương.
Nhưng lúc này Thẩm Thứ lại không có tâm trạng thưởng thức, chẳng qua là vì ánh mắt của Úc Tùng Niên quá tập trung, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Thứ bắt đầu tự hỏi hôm nay có phải mình mặc nhầm quần áo không, cặp kính mới thay có phải trông kỳ quái không, hay là có gì đó trên mặt?
Anh khẽ ho một tiếng: "Không phải em nói sẽ làm sandwich cho tôi sao?"
“Xin lỗi, em quên mất.” Úc Tùng Niên bừng tỉnh, chống bàn trà đứng lên, trước khi rời đi còn nói thêm một câu: “Lỡ nhìn anh đến mê mẩn, quên mất chuyện chính”.
Sau khi nghe điều này, Thẩm Thứ quẫn bách cầm lại ly cà phê lên mới tạm thời bình tĩnh lại được.
Úc Tùng Niên thích nói hươu nói vượn chuyện này, dù là mười bảy hay hai mươi lăm tuổi vẫn không thay đổi.
Với những người khác cũng là như thế này sao? Nghĩ vậy, Thẩm Thứ dần dần bình tĩnh lại. Nếu bọn họ thực sự kết hôn, trong hợp đồng nên có thêm điều khoản Úc Tùng Niên không thể tùy tiện nói những lời mập mờ với người khác.
Nếu vi phạm hợp đồng... Thẩm Thứ suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải phạt Úc Tùng Niên như thế nào.
Úc Tùng Niên bưng hai cái đĩa vào, không biết rằng Thẩm Thứ đã bắt đầu nghĩ về cách quản giáo cậu.
Nói là bánh sandwich đơn giản nhưng còn có thêm cả trái cây. Giăm bông Tây Ban Nha bọc dưa vàng Hami, bày ra đĩa, bày biện đẹp, trông như là có đặt tâm ý vào.
Thẩm Thứ nhìn cái đĩa, trong lòng khó xử. Anh muốn rửa tay trước rồi ăn sandwich sau.
Anh đang do dự định đứng dậy hỏi phòng vệ sinh ở đâu, nhưng lại nhìn thấy Úc Tùng Niên đột nhiên cầm khăn lau khử trùng trên bàn lên, kéo tay anh lại một cách tự nhiên.
Khăn ướt mềm mại nhưng lại lạnh buốt, lòng bàn tay của Úc Tùng Niên thô ráp nhưng lại nóng bỏng người, giữ tay của anh ở giữa, tiến không được lùi cũng không xong.
Úc Tùng Niên rất cẩn thận, như thể Thẩm Thứ là một đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân, giúp anh lau từng ngón tay rồi mới đẩy bánh sandwich đến trước mặt anh: "Trong nhà không có bao tay, anh tạm chịu một chút."
Thẩm Thứ thu tay về, giả bộ bình tĩnh đứng ở bên cạnh cậu.
Nhưng trong lòng bàn tay vẫn còn từng đợt tê dại.
Anh ăn xong chiếc bánh sandwich mà không biết mùi vị như thế nào, còn phải theo dõi ánh mắt mong đợi của Úc Tùng Niên, căng da đầu nói rằng ăn rất ngon.
Sau bữa ăn đơn giản, cả hai khởi hành từ nhà của Úc Tùng Niên đến rạp hát.
Úc Tùng Niên đã chọn vị trí rất tốt, dường như có thể nhìn thấy hết mọi biểu cảm của các diễn viên trên sân khấu.
Vở kịch này rất nổi tiếng và đắt đỏ, ở vị trí đắc địa như vậy giá vé thường rất cao.
Nếu là trước đây, Thẩm Thứ sẽ vui vẻ tiếp nhận lời mời này.
Nhưng hiện tại Úc Tùng Niên vừa mới gặp chuyện, công ty gia đình cũng bị Hứa Bỉnh Chương một tay bá chiếm, Úc Tùng Niên có được chia lợi nhuận hay không cũng không biết.
Chắc là Úc gia đã sớm cho Úc Tùng Niên quỹ ủy thác nhỉ, Thẩm Thứ ngập ngừng nghĩ.
Lẽ nào Hứa Bỉnh Chương cũng làm giấy tờ trên khoản đó rồi? Không phải là không có khả năng. Mẹ của Úc Tùng Niên đột ngột qua đời, ông ngoại sức khỏe không tốt, mọi chuyện xảy ra khi Úc Tùng Niên sắp đến tuổi trưởng thành.
Nếu Hứa Bỉnh Chương đã nhúng tay vào rồi, vậy chẳng phải Úc Tùng Niên sẽ không còn gì nữa?
Thẩm Thứ nhìn Úc Tùng Niên, người trong lòng đã biến thành cô bé Lọ Lem đáng thương, tâm trạng rối bời.
Mặc dù Úc Tùng Niên luôn tập trung ánh mắt của mình vào vở kịch trên sân khấu, nhưng tầm mắt cậu lại khá nhạy bén.
Cậu ngả mặt đến gần Thẩm Thứ, trong bóng tối nỏi giọng hỏi: “Nhìn không đẹp sao?” Cậu đang muốn nói đến vở kịch sân khấu.
Thẩm Thứ không trả lời ngay lập tức, Úc Tùng Niên liền quay đầu lại.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, gần đến mức lý trí của Thẩm Thứ vang lên một tiếng báo động.
Bốn mắt đối nhìn nhau, ánh sáng trên sân khấu hắt lên mặt Úc Tùng Niên, con ngươi đẫm ánh sáng thật sự rất muốn mạng. Thẩm Thứ nghĩ thầm, sao lại không đẹp cho được?
Anh lắc đầu rồi lại gật gật đầu, giọng khàn khàn: "Đẹp."
Úc Tùng Niên thế mà không dễ dàng tha cho anh như vậy, lại hỏi: "Vậy tại sao không nghiêm túc xem?"
Thẩm Thứ chú ý đến trong mắt Úc Tùng Niên mang theo ý cười. Cậu là cố ý hỏi, cậu biết nãy giờ Thẩm Thứ vẫn luôn nhìn cậu.
Trên thực tế, khoảng cách mơ hồ đó chỉ duy trì trong vài giây, Thẩm Thứ đã rút ra.
Anh dựa vào ghế, nhìn sân khấu: "Hồi cấp ba cậu đã từng diễn vở kịch này."
Úc Tùng Niên ngạc nhiên nói: "Sao anh biết?"
Thẩm Húc bình tĩnh nói: "Bởi vì chúng ta học cùng cấp ba và trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm."
Úc Tùng Niên hình như cười rồi, giọng nói truyền đến tai Thẩm Thứ, khiến anh cảm thấy rạp hát thực sự rất bí bách, bí đến mức anh cảm thấy hơi nóng.
Trong rạp hát nói chuyện không tốt lắm, Úc Tùng Niên cũng không tiếp tục nói nữa. Sau khi xem hết vở kịch, ngay cả Thẩm Thứ cũng tìm thấy một chút hứng thú với nó.
Sân khấu rất tuyệt vời, các diễn viên tràn đầy cảm xúc, hơn nhiều so với lối diễn non nớt của Úc Tùng Niên năm đấy.
Tuy nhiên, từ trong lòng Thẩm Thứ vẫn cảm thấy Úc Tùng Niên diễn tốt nhất.
Cuối sân khấu, khán giả đứng dậy ra về. Thẩm Thứ đứng dậy định theo đám đông đi ra ngoài, nhưng không ngờ Úc Tùng Niên lại giữ anh lại.
Chỉ là nắm hờ lấy cổ tay của anh rồi lại tức khắc buông ra, Úc Tùng Niên nói: "Vào hậu đài trước đi, gặp một người bạn của em. Anh ấy đã gửi tặng vé cho em, phải đi chào hỏi anh ấy một tiếng."
Thẩm Thứ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
Úc Tùng Niên khác với anh, cậu có rất nhiều bạn bè, là kiểu người bất kể là ở đâu bên cạnh cũng sẽ có rất nhiều người vây quanh.
Thẩm Thứ đi theo Úc Tùng Niên vào hậu đài, khi họ đến bạn của Úc Tùng Niên đang tẩy trang. Thấy cậu đi tới, cậu ta mặc kệ động tác tay đang làm, lập tức chạy đến ôm lấy Úc Tùng Niên.
Quan hệ của họ nhìn có vẻ rất tốt, Thẩm Thứ nhìn đối phương ôm chặt Úc Tùng Niên nghĩ.
Không lâu sau, Úc Tùng Niên buông người kia ra, quay người giới thiệu với Thẩm Thứ: "Thẩm tiên sinh, đây là đàn anh của em. Vừa nãy diễn là vai em từng diễn hồi cấp ba."
Đàn anh trên mặt vẫn còn sót lại trang điểm nhưng con người lại rất nhiệt tình hào phóng, muốn đi tới bắt tay Thẩm Thẩm ngay lập tức.
Đàn anh ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, cậu xem, tôi bận đến mờ mịt cả đầu óc rồi."
Cậu ta nhiệt tình rủ Úc Tùng Nhiên và Thẩm Thứ cùng đi ăn, những người trong rạp hát lát nữa muốn tổ chức một bữa tiệc mừng.
Thẩm Thứ không thích những dịp có quá nhiều người, nhưng nếu Úc Tùng Niên muốn đi, anh cũng có thể.
Không ngờ Úc Tùng Niên lại từ chối. Mặc dù đàn anh cảm thấy tiếc nhưng cũng không ép buộc.
Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát. Thẩm Thứ vốn là không phải người nói nhiều, vì vậy yên lặng đứng ở bên cạnh.
Một lúc sau, Úc Tùng Niên nói: "Anh cứ bận việc đi, em tiễn Thẩm tiên sinh về trước."
Đàn anh vỗ vỗ vai cậu: "Mấy ngày nữa đi uống rượu."
Úc Tùng Niên vui vẻ đồng ý..
Hai người ra khỏi rạp hát, trên đường trở về xe, Thẩm Thứ thắc mắc hỏi: "Sao không cùng nhau đi? Hai người đã lâu lắm không gặp nhau."
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Thẩm Thứ biết được rằng từ khi Úc Tùng Niên ra nước ngoài đã chưa gặp lại đàn anh của mình, đây là lần gặp đầu tiên từ khi về nước.
“Bởi vì hôm nay chỉ là buổi hẹn của em với anh.” Úc Tùng Niên nở một nụ cười nhìn anh.
Nóng bức trong rạp hát lại quay trở lại người anh vào lúc này, gió đêm hiu hiu cũng không thể thổi đi.
Anh lúng túng bước lên xe, rồi giục Úc Tùng Niên lên xe.
Khi đưa Úc Tùng Niên tới dưới lầu, Úc Tùng Niên vừa cởi dây an toàn vừa nói với anh: "Trên đường về cẩn thận, về đến nhà nói với em một tiếng."
Thẩm Thứ nhìn đèn đường phía trước, gật đầu.
Úc Tùng Niên xuống xe, chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng đóng cửa xe phía sau lưng.
Tiếng bước chân dồn dập chuyền đến, dừng lại sau lưng cậu.
Cậu quay đầu lại, vẫn là vẻ mặt không có cảm xúc gì của Thẩm Thứ.
“Em quên cái gì sao?” Úc Tùng Niên chỉ nghĩ ra đáp án này.
Ngay sau đó, cậu ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo. Đó là mùi nước hoa trên người Thẩm Thứ, mùi hương nhàn nhạt. Sở dĩ cậu ngửi được là vì lúc này khoảng cách hai người rất gần.
Thẩm Thứ vươn tay kéo cậu, ôm cậu một cái
Cái ôm này rất ngắn, ngắn đến nỗi Úc Tùng Niên còn chưa kịp phản ứng Thẩm Thứ đã buông ra rồi.
Anh đứng dưới đèn đường, lặng lẽ nhìn Úc Tùng Niên. Anh vốn không phải là người chủ động, nhưng mỗi khi làm ra việc gì đều khiến Úc Tùng Niên sửng sốt.
Suốt cả buổi tối, Thẩm Thứ từ đầu đến cuối là bị động, nhưng trong cái ôm này, cán cân lại nghiêng một lần nữa.
Thẩm Thứ cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt: "Lần trước quên mất, cho em một cái ôm gặp lại*."
(*Cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày mới được gặp lại.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT