Thẩm Thứ chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên gặp anh thế mà lại nói những điều này.
Anh… rất đẹp?
Không ai dám ở trước mặt anh nói anh đẹp, chỉ nói anh trông lạnh lùng, không gần người.
Anh khẽ mím môi, mày cũng nhíu lại.
Đây là biểu hiện cho thấy anh không biết phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào cũng là truyền cho người khác một tin tức sai.
Thẩm Nguyên sải bước tiến tới, chắn trước mặt Úc Tùng Niên, đối mặt với Thẩm Thứ: "Cậu ta đang nói vớ vẩn thôi."
Úc Tùng Nhiên cúi đầu nhìn Thẩm Nguyên, sau đó hướng mắt lên nhìn Thẩm Thứ, như thể mới đoán ra được tình huống lúc này, nụ cười dần nhạt đi.
Thẩm Thứ nhíu mày càng chặt hơn, anh không nói lời nào quay đầu lên lầu.
Trong lúc đó, anh nghe thấy Thẩm Nguyên nói với Úc Tùng Niên: "Dù mày có thiếu người mẫu cũng đừng tìm anh ta chứ, tao để cho mày vẽ được chưa!"
Giọng của Úc Tùng Niên rất nhỏ, anh không nghe rõ đối phương đã nói gì với Thẩm Nguyên, với cả anh cũng không có tâm trạng muốn biết.
Có vẻ như ngoài việc mắt nhìn không tốt, Úc Tùng Niên còn rất tùy tiện, anh không thích.
Lần gặp gỡ đầu tiên của họ không tính là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp. Anh cũng chưa từng biết dáng vẻ Úc Tùng Niên vẽ tranh cho người khác là như thế nào, vẽ có đẹp hay không
Chắc là cũng đẹp, nếu không cũng sẽ không vào học viện nghệ thuật.
Thẩm Thứ thoát khỏi trí nhớ, trở về phòng, trước khi đi ngủ lấy điện thoại di động ra mở WeChat kiểm tra lại, rồi gọi điện cho thư ký để cậu ta để trống lịch trình cuối tuần của anh.
Thư ký rất ngạc nhiên, xác nhận lại một lần nữa với anh, chỉ vì Thẩm Thứ đã mấy tháng không nghỉ ngơi, anh không hơn không kém là một kẻ cuồng công việc.
Anh đột nhiên nghỉ khiến người thư ký lo lắng không biết có phải là do anh không khỏe không.
Thẩm Thứ nói thân thể không có vấn đề gì, dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhưng cuối tuần có việc rất quan trọng phải làm."
Thư ký không hỏi nhiều nữa. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thứ vừa nằm xuống không được bao lâu, không nhịn được lại đứng dậy đi phòng quần áo.
Anh nghiêm túc nhìn kỹ quần áo của mình, trừ lễ phục ra thì vẫn là lễ phục.
Chắc là mặc lễ phục đi xem kịch sân không không có vấn đề gì đâu nhỉ, liệu Úc Tùng Niên có mặc không? Hình như anh chưa bao giờ nhìn thấy Úc Tùng Niên mặc lễ phục bao giờ.
Anh biết rằng hiện tại mình đang quá để ý đến việc hẹn hò với Úc Tùng Niên, nhưng đối phương là người có khả năng kết hôn với mình, nên việc chú ý đến hình ảnh khi hẹn hò với người này là điều bình thường.
Sau khi thuyết phục bản thân, ngày hôm sau Thẩm Thứ liền bảo bác Lý quản gia hẹn một nhà thiết kế đến nhà, anh muốn đặt thêm vài bộ tây trang.
Sau đó Thẩm Thứ lại chìm vào trong công việc bận rộn, cũng không tiếp tục liên lạc với Úc Tùng Niên trên WeChat.
Ngày chủ nhật hôm đó, Thẩm Thứ dậy rất sớm.
Anh đi xuống lầu, dạo một vòng ở vườn sau, tay cầm cái kéo, nhìn người làm vườn oán hận trong lòng, cắt một bó to hoa mà người làm vườn chăm bón tỉ mỉ, rồi vụng về gói nó trong giấy hoa, buộc lại bằng một chiếc nơ con bướm.
Mặc quần áo mới, thậm chí đổi cả một cặp kính mới, Thẩm Thứ xuất phát sớm.
Anh lo rằng cuối tuần tắc đường, lần đầu hẹn hò đã đến muộn sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Tuy nhiên hôm nay đường xá thông thoáng, thậm chí đèn giao thông cũng không phải đợi nhiều.
Đã đến điểm hẹn, ước chừng Thẩm Thứ đến sớm hai tiếng.
Thẩm Thứ đậu xe bên đường, có chút buồn chán. Nhưng anh không muốn nhắn tin thúc giục Úc Tùng Niên xuống, nói không chừng Úc Tùng Niên vẫn chưa chuẩn bị xong.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Thứ lấy máy tính bảng ra đọc văn kiện công ty như mọi khi.
Không biết qua bao lâu, kính cửa sổ ô tô của anh ta bị gõ.
Thẩm Thứ ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến mức tim co rút lại. Bên ngoài cửa sổ là Úc Tùng Niên, trên khuôn mặt hiện ra sự ngạc nhiên mà Thẩm Thứ không muốn thấy nhất.
Anh liếc nhìn thời gian, mới chỉ trôi qua mười lăm phút, có nghĩa là chuyện anh đến sớm một tiếng bốn mươi lăm phút đã bị Úc Tùng Niên phát hiện, thế nên đối phương mới kinh ngạc như vậy.
Úc Tùng Niên lại gõ cửa sổ, Thẩm Thứ trong thời gian rất ngắn xóa sạch vẻ mặt, bình tĩnh hạ cửa sổ xuống, như không có việc gì nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Anh nhìn lướt qua quần áo của đối phương. Úc Tùng Niên đang mặc một chiếc áo phông đen, phía dưới vẫn là quần jean, nhưng chiếc quần jean này đã bị dính một ít thuốc màu, vết tích trông rất mới, có lẽ là mới bị dính vào.
Trên tay vẫn còn đang xách một túi bia, rất hiển nhiên rằng Úc Tùng Niên tới giờ nên đi xuống, mà là vừa trở về nhà sau khi mua sắm.
Nhưng mà cậu nhìn Thẩm Thứ, chỉ ôn hòa nói người kia đợi mình một chút, sau đó liền vội vàng lên lầu.
Khi xuống lại, Úc Tùng Niên đã thay một bộ mới, cộng thêm một bộ âu phục đơn giản. Tuy rằng kém xa Thẩm Thứ, nhưng đối với Úc Tùng Niên mà nói đó đã là ăn mặc rất trang trọng rồi.
Úc Tùng Niên lên ghế lái phụ, không hỏi vì sao Thẩm Thứ đến sớm như vậy mà chỉ nói với anh: "Còn một lúc nữa mới diễn, anh có muốn đi ăn chút gì không?"
Thẩm Thứ cầm vô lăng, có chút khó xử.
Trong kế hoạch của anh, không có hạng mục đi ăn này, cũng quên hỏi thư ký cho nhà hàng nào nổi tiếng trong thành phố.
Úc Tùng Niên thấy sắc mặt anh không đúng lắm, liền nói: "Thật ra không ăn cũng không sao, em chỉ lo anh chưa ăn thôi.."
“Đúng là chưa ăn.” Thẩm Thứ chần chừ: “Cậu có đề xuất gì không?”
Úc Tùng Niên vui vẻ cười: "Có một nhà hàng Tây Ban Nha không tồi, giăm bông ở đó rất ngon."
Nói xong, cậu nhập địa chỉ vào dẫn đường trên xe, sau đó xoay người nhìn bó hoa đặt ở ghế sau: "Lúc nãy ở bên ngoài đã nhìn thấy rồi, là tặng cho em hả?"
Cậu tự nhiên thoải mái, Thẩm Thứ cũng không phủ nhận: “Ừ, dù sao cũng là buổi hẹn hò đầu tiên, nên tặng.”
Cũng không biết có phải hôm nay thời vận của Thẩm Thứ không tốt hay không, đã định trước sẽ mất mặt. Lúc sáng hoa trong tay anh vẫn còn bình thường, vừa đến tay Úc Tùng Niên đã ngay lập tức rụng ra.
Úc Tùng Niên không kịp đề phòng, ôm bó hoa sững sờ tại chỗ.
Hình ảnh đấy có chút buồn cười, nhưng Thẩm Thứ cười không nổi.
Trong hoa có nhiều nước, giờ đã thấm ướt trên quần của Úc Tùng Niên.
Anh vội vàng rút khăn giấy ra, ấn lên đùi Úc Tùng Niên lau cho cậu. Lau chưa được mấy lần, Úc Tùng Niên đã sắc mặt khác thường giữ tay anh lại: "Không cần đâu, em lên thay quần lầ được."
Thẩm Thứ có chút bực bội: "Xin lỗi."
Úc Tùng Niên gom hết hoa lại: "Không sao, vừa đúng lúc đem hoa lên nhà tìm cái bình cắm vào.”
Không ai không thích tấm lòng của mình được chăm sóc tốt, Thẩm Thứ cũng vậy.
Úc Tùng Niên xuống xe, đi vài bước rồi lại quay lại, cúi người gõ cửa sổ: "Anh muốn đi lên không?"
Thẩm Thứ trên thương trường qua lại với người khác, trước nay phản ứng nhạy bén, tài ăn nói rất lợi hại.
Nhưng phần thông minh này đến chỗ Úc Tùng Niên không biết vì sao lại giảm xuống, biến thành vừa ngốc vừa đần độn.
Anh còn không kịp trả lời, Úc Tùng Nhiên đã chủ động mở cửa ghế lái: "Lên nhà em đi."
"Nhà em cũng có giăm bông Tây Ban Nha, mặc dù quá thịnh soạn nhưng vẫn có thể làm một cái bánh sandwich cho anh ăn." Úc Tùng Niên vui vẻ nói.
Đã nói đến nước này rồi, Thẩm Thứ không cần từ chối.
So với nhà hàng Tây Ban Nha, anh càng có hứng thú hơn với nhà của Úc Tùng Niên.
Úc Tùng Niên sống trên tầng 17, diện tích nhà không lớn, khoảng chừng sáu mươi mét vuông, có một phòng ngủ và một phòng khách, cũng không quá chật.
Mặc dù vậy, Thẩm Thứ vẫn cảm thấy Úc Tùng Niên sống ở đây thực sự thiệt thòi.
Phòng bếp mở thông với phòng khách, nếu nấu nướng trong nhà sẽ đầy mùi cho nên Úc Tùng Niên chỉ định làm cho Thẩm Thứ một chiếc sandwich đơn giản.
Cậu dẫn Thẩm Thứ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó hỏi anh muốn uống trà hay cà phê.
Thẩm Thứ cẩn thận trả lời là cà phê, sau đợi Úc Tùng Niên trở lại phòng bếp, anh bắt đầu đánh giá căn nhà này.
Nhà Úc Tùng Niên thực ra hơi bừa bộn một chút, rất nhiều đĩa DVD nhét đầy đầy tủ, không biết có thói quen sưu tầm hay không.
Ngoại trừ phim nhựa ra, một số lượng lớn sách cũng bị nhét ở mọi ngóc ngách.
Trên bệ cửa sổ có rất nhiều chậu cây, trong góc có một giá vẽ, trên đó có một bức tranh chưa hoàn thành, giống như khuôn mặt của một người đàn ông, nhưng vị trí của đôi mắt lại có vết bút đỏ, giống như một dải ruy băng đỏ buộc vào khuôn mặt của người đàn ông.
Bởi vì bức tranh này còn chưa hoàn thành, Thẩm Thứ chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc này Úc Tùng Niên bưng cà phê ra, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thứ dừng trên bức tranh, liền vội vàng bước tới, dùng vải che bức tranh rồi ngại ngùng nói: "Vẫn chưa vẽ xong, mới được một nửa."
Thẩm Thứ thu lại ánh mắt, nhấp một ngụm cà phê.
Một số họa sĩ chỉ sẵn lòng để cho người thân thiết với mình nhìn thấy tác phẩm chưa hoàn thành của họ.
Điều này tương đương với việc thể hiện một mặt của bản thân trước mặt đối phương, Úc Tùng Niên không muốn anh nhìn thấy cũng rất bình thường.
Ngay cả khi anh đã cầu hôn Úc Tùng Niên, mối quan hệ giữa họ cũng chỉ là... quen biết chung chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT