MANG THEO SIÊU THỊ LỚN ĐÀO VONG

CHƯƠNG 2 : PHÓ BẢN KHÁCH SẠN BỐC CHÁY


1 tháng


"Kéo... Kéo..."

Bạch Khương tìm được kéo trong tủ đầu giường trên mặt đất, nhanh chóng đem cắt ga trải giường cắt thành vài miếng, sau khi nối xong liền buộc vào chân giường, đem giường kéo đến bên cửa sổ. Lúc này trong phòng đã hoàn toàn tràn ngập khói dày đặc, ánh lửa lan đến giường vị trí, Bạch Khương đau đôi mắt, cảm giác khăn ướt che miệng mũi cũng sắp bị sấy khô trong hơi nóng.

Việc này không nên chậm trễ, cô kéo căng đây thừng trèo xuống.

Dưới lầu số người còn đập cửa sổ, nhìn thấy cô trèo xuống trừng mắt lớn, vỗ cửa sổ thủy tinh rơi lệ kêu "Cứu mạng!".

Bạch Khương lắc đầu, chính cô còn tự cứu mình còn khó nói, không có thừa sức đi trợ giúp những người khác. giẫm ở dưới lầu cửa sổ chỉnh sửa hai giây sau.

Bạch Khương tiếp tục trèo xuống, tường ngoài đã nóng lên, cô không có kinh nghiệm bò leo, chỉ có thể cố gắng lấy sợi dây thừng liên tục đi dịch xuống, lòng bàn tay bị ma sát đau nhức cô cũng không dám buông lỏng một điểm.

Nhưng một cái ga giường thật sự quá ít, cô chỉ leo hai tầng liền cảm thấy không đủ, đệm trải giường dây thừng bị lôi kéo được càng ngày càng nhỏ, cô cau mày cởi chăn bên hông cột vào dây thừng, lại cởi khăn mặt xuống cột lên, miễn cưỡng lại tụt xuống thêm một tầng nữa đi xuống lầu sáu, cuối cùng dừng ở bên ngoài cửa sổ tầng này. Cô phát hiện trong gian phòng này không hề có động tĩnh gì, không biết người đã ngất đi, hay là vốn không có người.

Trên tường bên ngoài có không ít người giống như cô mượn chăn buộc thành dây thừng chạy chết trối, ở tầng thấp dây thừng đủ dài, rất nhanh đã có thể chạy thoát, cũng có những người giống như cô vận khí không tốt ở trên tầng cao, lúc này cũng gặp phải vấn đề nan giải giống như cô.

Nếu mọi người trong mỗi phòng dưới phòng của cô đều có thể trốn thoát bằng một sợi dây thừng, sau đó cô có thể mượn dây thừng ở tầng dưới, một tầng rồi một tầng có thể xuống dưới mặt đất.

Nhưng đây chỉ là ảo tưởng xinh đẹp, hiện thực tàn khóc bày ra trước mắt, rốt cuộc cô nên đi xuống bằng cách nào? Phía dưới người tụ tập càng lúc càng nhiều, Bạch Khương nhìn lướt qua, còn nhìn thấy mấy chỗ màu đỏ, cô không dám nghĩ đó chính là người ngã chết.

"Cố lên! Leo xuống đi!" Những người bên dưới lớn tiếng khuyến khích.

Bạch Khương hít sâu một hơi, nhìn chuẩn cửa sổ hai gian phòng bên trái có một sợi dây thừng thật dài buông xuống, phía trên không có ai. Cô không có thời gian suy nghĩ chủ nhân của sợi dây thừng này đã thoát khỏi đây hay là đã xảy ra chuyện, chỉ biết mình phải nghĩ biện pháp đi qua, lợi dụng sợi dây đó.

Cô kéo sợi dây thừng giẫm tường ngoài chuyển qua, duỗi cánh tay dài ra đủ, nhưng là hoàn toang không có điểm trung tâm nào khác, nàng hoạt động một mét sau lưng hạ vừa trượt lại phóng túng trở về.

Ào ào!

Không ít cửa sổ kính hộ vỡ tan, bao gồm trước mắt cô này một mặt.

Vỡ thủy tinh sắc bén cực nóng địa thứ hướng cô, Bạch Khương theo bản năng nghiêng đầu nhắm mắt, gò má đau nhức.

Thủy tinh vỡ tan, ngọn lửa hướng cô liếm láp mà đến, Bạch Khương cảm giác được y phục của mình bị cháy, vội vàng nép vào tường dập lửa. Ngẩng đầu nhìn lại, cửa sổ tầng tám đang hư hại thò ra ngọn lửa, đang đốt dây chăn của cô, lát nữa sợi dây này sẽ không chịu nổi.

Nàng cúi xuống nhìn xem một chút, cắn răng buông tay ra, cả người rơi xuống trong tiếng kinh hô của người sống sót dưới lầu.

"Trời ạ lại có một người rớt xuống!"

"Cô ấy chết chắc rồi!"

Vài giây sau, Bạch Khương đánh cược thắng, cô bắt được sợi dây thừng treo trên cửa sổ tầng bốn, cả người đập mạnh vào tường, đau đến nỗi cô phát ra tiếng rên rỉ.

Cô nhìn thấy một sợi dây thừng rơi xuống, đang bốc cháy! Thời gian không nhiều lắm, Bạch Khương vội vàng leo xuống, khi leo lên lầu hai thì sợi dây thừng bị đứt, cô điều chỉnh tư thế trên không trung, phanh một tiếng ngã xuống lầu.

Cú ngã này khiến cả người cô đau nhức, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức trong vài giây.

"Em gái, em không sao chứ? Em gái!”

Bạch Khương cảm giác được mình bị ôm vào người, cô rên một tiếng mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái đang ôm cô.

"Em đã làm được! Em không ngã chết!” Người phụ nữ trẻ phấn khích nói: "Em vẫn còn sống!"

"Khụ khụ!” Bạch Khương ho ra máu, người phụ nữ kinh ngạc hô lên: "Em hộc máu rồi!”

"Không có sao ạ, phiền chị đỡ em ngồi dậy, cám ơn chị." Bạch Khương nói, ánh mắt cô nhìn khách sạn.

"Ồ!"

Khách sạn chìm trong biển lửa, lửa và khói dày đặc từ cửa sổ bốc lên, người còn ở trên tường bên ngoài liên tục ngã xuống lầu, Bạch Khương nhìn thấy trên lầu chín có một người ngồi ở cửa sổ khóc lóc sau đó nhảy xuống.

Nện thành máu đỏ trên mặt đất, người đàn ông ngay cả co giật cũng không được, đã chết.

Bạch Khương lại ngẩng đầu nhìn trời, trời xám xịt nhìn không rõ, nơi này quá quỷ dị.

"Em có thật sự không sao không, em đã hộc máu." Người phụ nữ sợ hãi thu hồi tầm nhìn, quan tâm Bạch Khương.

Vốn dĩ là người xa lạ, nhưng bởi cùng một loại tình huống nguy hiểm mà thân cận. Bạch Khương rũ mắt: "Không có sao ạ, chị có biết sao chúng ta lại tới được nơi này không?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Chị không biết! chị mới thức dậy đã ở trong phòng, may mắn thay, phòng của chị ở tầng trệt, đập phá cửa sổ là có thể thoát ra ngoài." Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt người phụ nữ đại biến, thốt ra: "Không đúng ah! Rõ ràng là tôi đã chết! Tôi bị tai nạn giao thông mà chết, xe tải lớn như vậy..."

Bạch Khương lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình không phải đặc biệt nhất. Vì vậy, cô mỉm cười an ủi người phụ nữ này: "Đừng sợ, em cũng là người đã chết, tất cả chúng ta đều giống nhau."

Người phụ nữ trợn tròn mắt khiếp sợ: "Em, em cũng đã chết?"

"Ừm, ung thư, chết rồi." Bạch Khương không thèm để ý lau máu khóe miệng, lúc bị bệnh cô hộc máu đã thành thói quen.

Ngoại trừ thi thể, xung quanh có mấy chục người, hoặc đứng hoặc ngồi, tiếng nghị luận truyền vào lỗ tai Bạch Khương, không ít người đều nhận thức mình đã chết.

Vậy khách sạn đang cháy trước mắt này có nghĩa là gì? Đây có phải là một cách mới để hỏa táng?

Người phụ nữ lúng túng cười: "Cái đó, chị tên là Lâm Vi, trong hoa tường vi, tên em là gì?"

"Bạch Khương, củ gừng dùng để nấu ăn."

Lâm Vi cười ha ha: "Tên em thật thú vị, có phải rất thích ăn gừng không.”

"Em bị dị ứng với gừng."

"..." Lâm Vi chuyển đề tài: "Chị đi hỏi người khác coi có tin tức gì không.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play