7 (góc nhìn “tiểu bạch hoa”)
Tôi đã sớm nhìn thấy cặp thanh mai trúc mã kia.
Thế nên, tôi đã cố ý bám theo người trước mặt lên lầu.
Chỉ cần đợi đến khi hai người kia đi lên, tôi sẽ giật nhẹ vạt áo người trước mặt, sau đó "vô tình" ngã cầu thang, tạo ra vẻ như bị người ta đẩy xuống.
Nếu anh chàng kia là người bình thường, chắc chắn sẽ đỡ tôi dậy. Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ giải thích hiểu lầm, thể hiện sự rộng lượng và độ lượng của mình, cuối cùng khiến cậu ta quỳ xuống chân váy đồng phục của tôi.
Chỉ trong chốc lát mà đã nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo như vậy, tôi quả là thông minh quá đi!
Nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại từ phía sau, tôi lại có chút muốn khóc.
Cái cậu này, xen vào làm cái gì vậy!
"Bạn này, bạn không bị thương gì chứ?"
Nghe giọng nói như tiếng chuông bạc của cậu ấy, tôi kìm lại ý định phàn nàn của mình.
Thật êm tai!
Khẽ mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người ta.
Ôi mẫn nhi*!
*mỹ nhân nha=))
"Có đi được không? Cần tôi dìu đến phòng y tế không?"
Tôi hạ giọng, cố gắng tạo ấn tượng ngoan ngoãn cho người đẹp.
"Không, không sao, tớ không sao."
Nhưng dường như cậu ấy không tin lời tôi nói.
“Cậu làm gì vậy? Đã cuối cấp rồi mà còn bắ.t n.ạt bạn nữ cùng lớp, cậu trẻ trâu vừa thôi!”
Một bạn nam ngây thơ đi qua thấy vậy vội hét to.
Chị đẹp ơi, em yêu chị.
Một mỹ nhân phóng khoáng dễ thương như cậu ấy hẳn sẽ không thích người nào gây rắc rối cho mình đâu ha.
Thế là tôi vội nói:
"Là do tôi không đứng vững, không liên quan đến họ đâu."
Không ngờ nói quá nhanh, lại bị sặc nước bọt, khiến mặt đỏ bừng bừng.
8 (góc nhìn nữ chính)
Đây đâu phải là "tiểu bạch hoa”, rõ ràng là "cục cưng đáng yêu nhất quả đất" mà!
Sao lại có người ngay cả khi sặc nước bọt cũng đáng yêu như vậy được chứ?
Hóa ra đây chính niềm vui của nam thần học bá lạnh lùng, tôi đã cảm nhận được rồi.
Bỏ mịa cái kế hoạch gì gì đó kia đi, tui quyết định sẽ bảo kê cho em gái nhỏ đáng yêu này!
Thế là nhiều ngày liền, tôi mang nước cho bé dễ thương, lau bảng giúp bé dễ thương, dẫn bé dễ thương đi ăn, giúp bé dễ thương hòa nhập với lớp.
Ngay khi tôi vừa giảng xong một bài toán cho bé dễ thương và quay lại chỗ ngồi, trúc mã liền nhắc tôi một việc.
“Giờ cậu không sợ cậu ấy sẽ khiến cậu bị phá sản nữa à?”
Không không không, việc tôi phá sản sao có thể liên quan đến bé dễ thương đáng yêu được cơ chứ?
Loạn An Sử xảy ra vào thời Đường có phải do Dương Ngọc Hoan là hồng nhan họa thủy gây ra hay không?
Sao cứ đổ hết tội cho các mỹ nhân vậy?
Rõ ràng là do cái móng heo to tướng của cậu mới khiến tôi phá sản đó.
Thế nhưng mà, sao trúc mã lại nói vậy chứ?
Liệu có phải do cậu ấy thấy tôi tương tác với bé dễ thương quá nhiều, không có cơ hội thể hiện "sức mạnh bạn trai" của mình nên cảm thấy tôi là chướng ngại vật?
Tôi liếc trúc mã một cái, ném cho cậu ấy một ánh mắt " hiểu rồi".
Sẽ có cơ hội cho cậu thể hiện bản thân sau này thôi.
Lúc này, có người hỏi, nếu như trúc mã thích tôi thì sao?
Không thể nào.
Tôi là một người rất biết tự lượng sức mình, biết người biết ta.
Nếu sau khi nhìn thấy cảnh tôi ợ hơi sụt sịt mà vẫn thích tôi, vậy thì quả thật người có bệnh chính là cậu ấy.
9 (Góc nhìn Trúc mã)
Học sinh mới chuyển trường kia rõ ràng chính là một trà xanh chính hiệu, chỉ có thanh mai ngốc nghếch của tôi mới nghĩ nhỏ đó là bé dễ thương đơn thuần thiện lương.
Trường mà trà xanh chuyển đến nổi tiếng với tỷ lệ học sinh đỗ đại học cao, và hơn nữa, học sinh được vào lớp này vốn dĩ đã có thành tích tốt.
Trà xanh tự cho là mình tạo sự thân mật một cách vô cùng tự nhiên, nhưng thực ra trong mắt tôi lại sai sót đầy rẫy.
||||| Truyện đề cử:
Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Chiêu trò mà cậu ta hay dùng nhất là nhờ thanh mai vặn nắp chai, diễn xuất của cậu ta quả thật rất giống thật, nếu không tận mắt chứng kiến cậu ta tay không mở đồ hộp thì chắc tôi cũng tin sái cổ rồi.
Buổi trưa ăn cơm lại dùng trò cũ, ngày nào cũng vậy, không thay đổi.
Chỉ có điều lần này, thanh mai nhận lấy thức uống rồi lại đưa cho tôi.
Tôi nhíu mày.
Không thích loại thức uống này, quá ngọt.
Thế nên tôi mở nắp rồi đưa lại, nhưng lại thấy ánh mắt trêu chọc của thanh mai.
Bực mình.
Đập bàn.
Tôi đã nói là không thích cậu ta rồi.
Bất đắc dĩ, bầu không khí hiện tại có phần ngượng ngùng, nhưng vì sức khỏe đường ruột, tôi buộc phải vặn nắp chai này!
Nhưng trà xanh lại giơ tay ngăn tôi lại.
"Không cần phiền phức đâu, cậu chỉ được mở nắp chai cho chị ấy thôi mà."
Nghe giọng điệu này, có lẽ cậu ta tưởng tôi với thanh mai là một cặp?
Lại lật bàn, cậu ta có bệnh như này mà cậu không biết? Lỡ lây thì sao!
10 (Góc nhìn “tiểu bạch hoa”)
Cái tên phiền phức đó là tình địch của tôi, đồng thời cũng là mục tiêu chinh phục của tôi.
Đúng rồi, bạn không nghe nhầm đâu.
Tôi không yêu cậu ta, nhưng tôi phải khiến cậu ta ch.ết mê c.hết mệt vì tôi!
Thực ra tôi đã chú ý đến cậu ta ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đây.
Tên đàn ông này thế mà lại dám bỏ bê chị đẹp của tôi!
Thứ đàn ông tồi tệ!
Sau một hồi tìm hiểu, tôi phát hiện ra rằng chính cha cậu ta năm xưa đã mua lại công ty của gia đình tôi.
Thật đúng là, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!
Làm những chuyện tày đình như vậy mà còn dám đùa giỡn tình cảm của người khác!
Vì để trả thù, để trừng phạt, để bảo vệ an toàn cho các chị gái xinh đẹp khác, vì tình yêu và hòa bình!
Tôi quyết định hóa thân thành "người đi tìm công lý", bắt cậu ta phải nếm trải sự tàn khốc của xã hội!
Tôi sẽ khiến cậu ta yêu tôi, sau đó dìm hàng cậu ta một cách cay đắng, cuối cùng thì thầm bên tai:
"Trên thế giới này không có Ultraman nào cả..."
Ấy chếc lộn rồi.
Nói khẽ rằng, "Tôi chưa bao giờ yêu cậu."
Ah, tôi thật là một người phụ nữ độc ác! (≧▽≦)
Nhưng nói thật ra, kế hoạch của tôi đã gặp trục trặc.
Tôi đã phải lòng thanh mai của tên cặn bã kia mất rồi!
Chị đẹp lại có vẻ ngưỡng mộ tên đó lắm.
Cậu ta thì có gì tốt chứ?
Dù cho cậu ta học giỏi, đẹp trai, gia đình giàu có, nhưng cậu ta lại không thể cho chị em thứ tình yêu mà chị em cần đó hiểu không!
Để giảm thiểu tổn thương cho chị đẹp, tôi quyết định giúp chị đẹp nhận ra bộ mặt thật của tên tra nam này.
Nếu chị đẹp vẫn cố chấp không tin,
Tôi sẽ giới thiệu cho chị ấy một anh khác học giỏi hơn, nhân phẩm đẹp hơn, xếp hạng #1 toàn thành phố qua WeChat.