À, hỏi cậu có thấy lạnh không.
“Tôi không lạnh, cảm ơn anh…” Yến Cửu chịu được cảm giác khó chịu, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại câu “không được đắc tội, phải chịu đựng”, sau đó im lặng cắn chặt răng: “Để chồng phải lo lắng rồi, anh cũng chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé.”
Ở đầu kia điện thoại, Tư Việt rõ ràng có hơi sửng sốt, một lúc sau mới nói: “... Được.”
Nhớ lại mấy ngày trước Văn Chinh nói chuyện Tư Việt bị cách ly, Yến Cửu cảm thấy nếu không hỏi thăm mấy câu thì không tốt lắm: “Anh…”
Vừa lên tiếng, Yến Cửu chợt nghĩ đến nguyên nhân Tư Việt bị cách ly mà cậu đã đoán trước đó.
Vợ anh ta bị tai nạn giao thông, còn anh ta thì đưa bồ nhí đi nước ngoài để ăn mừng ư?
Yến Cửu ngay lập tức cảm thấy tức giận mà không có chỗ trút.
… Đi mà hỏi người anh yêu ấy, sao anh không hỏi đi!
May mà Tư Việt ở bên kia dường như không có ý định làm khó cậu, hoặc cũng có lẽ là lười phải nói nhiều với cậu, tóm lại không đợi Yến Cửu kịp lên tiếng cúp điện thoại, Tư Việt đã nói trước: “Vậy thì em… và Mạt Mạt cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, anh cũng vậy nhé.” Yến Cửu không muốn nghĩ thêm về việc mà Tư Việt muốn nói rồi lại thôi kia, chỉ đáp lại cho có lệ, rồi bấm nút cúp máy.
.
Trong căn phòng tổng thống.
Một giọng cười hài hước đột nhiên vang lên từ loa ngoài: “Sau khi tự mình xác nhận thì mới tin lời tôi à?”
Nói xong, màn hình máy tính phản chiếu đôi mắt đào hoa vừa sâu vừa dài, tạo nên cảm giác đối nghịch mạnh mẽ với sự lãnh đạm hờ hững trong đôi mắt đó.
Sau khi trêu chọc bạn mình, bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt kia, Thi Hách Nhân đột nhiên cảm thấy có hơi lo lắng: “Này... đau đầu là triệu chứng thường gặp nhất sau khi bị chấn thương sọ não, thực sự triệu chứng của cậu Yến đã là rất nhẹ rồi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghe vậy, Tư Việt nhíu mày nhìn anh ta một cái, sau đó rũ mắt, giọng nói khàn khàn: “Tôi vốn định nói chuyện đàng hoàng với em ấy.”
Thi Hách Nhân thở dài: “Ừ, tôi cũng hiểu sự lo lắng của cậu khi mấy tháng rồi không được nói chuyện với cậu Yến, nhưng tình hình hiện tại lại đặc biệt, cậu nên kiềm chế bản thân một chút, dù sao cậu Yến cũng không giống những bệnh nhân khác, nếu trong giai đoạn phục hồi quan trọng này bị buộc phải nhớ lại kí ức, ngược lại có thể sẽ có hại.”
Thực ra, ngay khi cuộc điện thoại được kết nối, Tư Việt đã hiểu.
Đúng thật là Yến Cửu mất trí nhớ do bị tai nạn giao thông, nhưng để anh chấp nhận sự thật này chỉ trong mấy ngày thì vẫn có hơi khó khăn.
“Đến tận bây giờ…” Tư Việt ho một tiếng: “Em ấy vẫn không hề quan tâm đến tôi.”
“...”
Tuy rằng Thi Hách Nhân hay nói nhảm nhưng thực sự lại không dám châm chọc cái người yêu đương mù quáng ngay từ thời cấp ba đang đứng trước mắt này, nếu không thì nói không chừng một ngày nào đó trên sông Kinh Hải sẽ trôi nổi một chiếc bao tải, mà người trong bao tải đó lại chính là Thi Hách Nhân.
“Hơn nữa, Cửu Cửu em ấy đã từng…”
Tư Việt đúng lúc dừng lại, không biết nghĩ gì trong đầu, má cũng ửng đỏ.
“Đã từng gì?” Thi Hách Nhân đang hóng chuyện hăng say, suýt chút nữa đã lấy luôn mẻ hạt dưa mới ra khỏi lò để ăn.
... Đã từng gọi anh như vậy trên giường.
Tất nhiên Tư Việt sẽ không nói ra.
Anh thờ ơ tháo khuy măng sét, tiện tay để trên mặt bàn: “Chán làm bác sĩ rồi phải không.”
Nhìn thấy Tư Việt xắn tay áo lên, Thi Hách Nhân theo phản xạ nhanh chóng rụt đầu trốn ra sau màn hình.
Cứu mạng, anh ta không muốn đi đào mỏ, cũng không muốn trôi trên mặt nước đâu.
“Chờ cậu Yến quay phim xong, tôi sẽ tự đến tìm cậu ấy nói chuyện được không?” Thi Hách Nhân vội quay lại chủ đề ban nãy.
Tư Việt nhăn mày, ba ngày sau... anh vẫn chưa hết cách ly.
Hơn nữa, bệnh cảm cúm của anh cũng vẫn chưa khỏi hẳn, không thể vội trở về nhà tăng nguy cơ lây nhiễm cho Cửu Cửu và Mạt Mạt.
Thi Hách Nhân nhanh chóng tạo một file tài liệu: “Tôi muốn hỏi là cậu Yến ngày thường có sở thích gì không? Một sở thích đặc biệt nào đó... Nếu như từ những sở thích này mà có thể làm cậu ấy bớt phòng bị thì quá trình phục hồi trí nhớ có thể sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều.”
Nghe vậy, sắc mặt Tư Việt lập tức trở nên cứng đờ, như nghĩ ngay ra điều gì đó.
Thi Hách Nhân hiểu rõ gật đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe nhìn Tư Việt.
“Em ấy thường…”
Dường như Tư Việt có hơi khó nói, anh nghiêng đầu, bất đắc dĩ lên tiếng:
“Thích đọc truyện tổng tài, đặc biệt là... thể loại tình yêu cưỡng ép.”
Thi Hách Nhân: “...” ( truyện trên app tyt )
.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tư Việt, đến tận lúc ekip chương trình gọi cậu xuống dưới tầng, Yến Cửu vẫn cảm thấy trong lòng rối bời.
Cậu không phải là không nghe thấy giọng nói khàn khàn bị cảm của Tư Việt, nhưng so với chuyện này, điều càng làm cho Yến Cửu cảm thấy ngạc nhiên hơn chính là cậu phát hiện ra vậy mà bản thân lại đang lo lắng cho Tư Việt.
Ý nghĩ không đúng này khiến Yến Cửu cảm thấy hết sức tức giận, đến nỗi tâm trạng trở nên rất tệ.
Dường như đúng thật là cậu nên đi hái rau dại để tỉnh táo hơn chút.
Giọng của đạo diễn cắt ngang suy nghĩ của Yến Cửu: “Trước hết, chúc mừng các ba và các bé đã hoàn thành suôn sẻ nhiệm vụ hôm nay. Vậy theo thứ tự, các bé có thể đi lên phía trước, giúp ba mình lấy nguyên liệu cần cho việc nấu bữa tối.”
[Mọi người đã làm việc mệt mỏi cả một ngày rồi, về nhà rồi vẫn phải nấu cơm tối sao, cực khổ quá vậy?]
[Công việc mà ekip chương trình phân cho Đinh Tư Dận đều phải leo cầu thang lên xuống, tôi đã xem phát sóng trực tiếp cả ngày rồi, thật sự là bắt anh ấy đi mệt muốn chết.]
[Đúng vậy, Phoebe còn leo lên hai mươi ba tầng lầu tới ba hai lần liền, cô bé chỉ mới năm tuổi thôi mà.]
[Tôi cảm thấy ekip chương trình bắt khách mời làm như vậy... hmmm, thật sự là không cần thiết.]
[Đúng vậy, đây là chương trình giải trí dành cho trẻ em, không phải cuộc thi tuyển chọn vận động viên, hơn nữa cả Loan Trì cũng mệt đến mức cả khuôn mặt đều đỏ ửng, ngoại trừ Miêu Trí Quân ra thì các ba khác chắc cũng mệt lắm rồi.]
Miêu Trí Quân đã làm ở cửa hàng trà sữa đông nghẹt khách cả một ngày, đương nhiên là được hạng nhất, Daniel là người đầu tiên được cầm giỏ hàng đi lấy thịt gà và bò bít tết trong ánh mắt ngưỡng mộ của bốn đứa trẻ còn lại.
“Còn phải nấu cơm tối à? Chúng ta đã làm việc mệt mỏi cả ngày rồi đấy…” Miêu Trí Quân lười biếng nằm trên ghế sofa, cười cười nịnh nọt xin ekip chương trình: “Nếu các anh không ngại vất vả thì nấu bữa tối giúp tôi và Daniel nhé?”