Yến Cửu nhận lấy đeo lên: “Được rồi anh Sinh, anh không cần lúc nào cũng gây áp lực lớn cho Khâu Khâu, nó vẫn còn là một đứa trẻ.”

Mái tóc rời rạc ướt át, hơi rối bời rủ xuống đôi lông mày, càng làm lộ ra đôi mắt ướt át, hơi nước mờ mịt

[Hóa ra lụa đẹp vì người là có thật.]

[Tôi thực sự phục rồi, ngay cả lông mi cũng có thể giữ được giọt nước, tôi chết mất.]

[Ba sơn sở thủy nơi thê lương, Cửu Cửu xin anh marry me.]

[Người qua đường thuần túy, cảm thấy cậu ấy có vẻ không tệ như những gì scandals mô tả.]

[Cậu ấy thực sự rất dịu dàng, bản thân sắp ho chết rồi còn phải an ủi Khâu Khâu.]

Yến Cửu biết rất nhiều lời không thể nói rõ trước ống kính, trong lòng liền muốn tìm một cơ hội từ từ nói chuyện với Hạ Vân Sinh, nếu như tư tưởng Khâu Khâu luôn nương theo cảm xúc bị áp lực, rõ ràng là trăm hại mà không có lấy một lợi đối với sự trưởng thành của cậu bé.

Hạ Vân Sinh mấp máy môi, định nói gì đó thì có một chiếc xe chạy vào.

Sau khi đỗ xe xong, một nam một nữ đi xuống, ngồi trên ghế chờ.

Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì, cô gái lấy điện thoại di động ra lướt video, vừa lúc nhìn thấy chương trình thực tế thiếu nhi <Bé Yêu Xuất Phát Nào> phát trực tiếp liền nhấn vào xem.

Chàng trai sáp lại cười nói: “Này? Em cũng theo dõi weibo của họ à? Anh còn tưởng em không thích trẻ con... ha ha, em xem họ phát sóng trực tiếp nơi này, giống với chỗ chúng ta bây giờ.”

Cô gái không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình: “Em thấy Mạt Mạt rất đáng yêu nên đã theo dõi, nghĩ đến lúc rảnh rỗi xem một chút, cũng khá là chữa lành.”

Nhưng mà cô ấy vừa dứt lời, lập tức nghe được lời nói giống nhau như đúc từ trong điện thoại di động của mình:

“Em thấy Mạt Mạt rất đáng yêu, nên đã theo dõi, nghĩ đến lúc rảnh rỗi xem một chút, cũng khá là chữa lành.”

Chàng trai, cô gái: “???”

Sau khi sửng sốt một hồi, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía xe của mình ——

Một nhân viên quay phim, một nhân viên quay phim khác...

Một đứa trẻ chơi súng phun nước, một đứa trẻ khác chơi súng phun nước...

Một người mặc quần liền thân màu xám, một người khác… ướt đẫm, chỉ đắp khăn lông lớn?!! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Yến Cửu?!”

Cô gái trực tiếp nhảy dựng khỏi ghế hô lên, giơ tay vỗ vào lưng chàng trai bên cạnh: “Trời ơi, Yến Cửu!”

Yến Cửu vừa lấy một chiếc bàn chải nhỏ để làm sạch vành xe từ trên giá, nghe tiếng ngẩng đầu lên, cười với cô gái nói: “Chào bạn.”

[A a a đây là duyên phận gì thế này!!! Tôi cũng muốn gặp vợ!]

[Mục này vẫn chưa kết thúc, để tránh trường hợp không thể kiểm soát được, chương trình chắc chắn không đưa ra vị trí cụ thể của tiệm rửa xe, sao cô ấy biết được nhỉ?]

[Sẽ không trùng hợp như vậy thật chứ?]

“Cậu, cậu lát nữa có thể ngồi vào ghế chính dọn dẹp nội thất một chút được không?” Cô gái phấn khích cầm điện thoại: “Tôi muốn ngồi ở ghế phụ, chụp cho cậu vài tấm ảnh được không?”

Yến Cửu gật đầu: “Tất nhiên rồi, đây là bổn phận của chúng tôi.”

Nhân viên quay phim đi tới cột A, điều chỉnh góc độ của ống kính, thuận tiện ghi hình.

Yến Cửu đóng cửa xe, khởi động xe, vừa định chuẩn bị kiểm tra tình huống bảng điều khiển một chút, khuỷu tay lại không cẩn thận quẹt phải một nút ấn trên cửa xe.

“Ơ, nằm…”

Ghế ngồi chạy bằng điện đột nhiên khởi động, dựa theo chức năng trí nhớ đẩy Yến Cửu về phía trước.

Không gian nhỏ hẹp khiến Yến Cửu không thể uốn khuỷu tay ấn nút điều khiển, cũng hoàn toàn không có năng lực chống lại sức mạnh của động cơ điện hai chiều.

Bất lực chống cự, cậu chỉ có thể nằm sấp trên vô lăng, yếu ớt thốt ra một câu: “... Cứu mạng.”

[Cửu Cửu: Thật sự cảm ơn.]

[Cậu ấy có nuốt chữ “Đậu má” lại vào miệng không ha ha ha.]

[Ha ha ha ha ha ha dạo này Yến Cửu bị sao thủy nghịch hả, vừa bị súng nước bắn xong, bây giờ lại bị ghế kẹp.]

*

Thấy cô gái vẫn cầm điện thoại chụp, Yến Cửu không khỏi dở khóc dở cười: “Đừng chụp nữa em gái, cứu người đi.”

Muộn hơn một chút, Mạt Mạt nhà cậu sẽ không có ba mất.

Lúc này cô gái mới hoàn toàn phản ứng lại, hô lên xin lỗi cậu: “A! Ngại quá ngại quá, mấy ngày nay thấy anh tấu hài nhiều quá, tôi tưởng cậu đang chuẩn bị tấu hài chứ.” ( truyện trên app T Y T )

Yến Cửu: “...”

[Có cảm giác mất mát rồi.]

[Cảm giác bị người trước mặt vạch trần thuộc tính tấu hề thật sự không dễ chịu nhỉ ha ha ha.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó tôi cười chết mất, em gái mới là người đang định tấu hề đúng không?]

[Ai rảnh rỗi đến mức kẹp mình vào vô lăng để chuẩn bị tấu hề chứ ha ha ha.]

[Yến Cửu: Cô thấy tôi có giống không?]

Nhân viên quay phim thử mở cửa xe để giúp Yến Cửu thoát ra, nhưng xe đã ở trạng thái tự khóa, chỉ có thể mở từ bên trong

Thấy vậy, cô gái vội vàng nhấn nút mở khóa, duỗi dài cánh tay để điều chỉnh nút ghế, miệng vẫn không ngừng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, SET2 là ghế nhớ của tôi, tôi quên báo trước cho cậu.”

Cuối cùng Yến Cửu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Hù... không sao không sao, nhưng nếu có thể, có thói quen lái xe tốt cũng có thể trở thành một nhân tố đảm bảo an toàn cho bản thân.”

Cô gái gật đầu lia lịa: “Vâng, tôi biết rồi.”

Trước khi đi, cô gái lưu luyến nhìn Yến Cửu: “Tôi có thể chụp ảnh chung với Mạt Mạt không?”

Hạ Vân Sinh đang dọn dẹp dụng cụ trên giá, nghe vậy, động tác trên tay khựng lại, lập tức cúi đầu xuống giả vờ không nghe thấy.

“Tất nhiên rồi.” Yến Cửu quay người gọi: “Khâu Khâu, Mạt Mạt, qua đây chụp ảnh với anh chị nào.”

“Ờ, ý tôi là chụp ảnh với Mạt Mạt…”

Giọng cô gái không lớn, Yến Cửu làm như không nghe thấy, tiếp tục gọi: “Nhanh lại đây nào Khâu Khâu, anh chị muốn chụp ảnh chung với hai đứa.”

“Tôi…” Cô gái còn muốn nói thêm, bị chàng trai kéo tay áo, ngắt lời: “Em muốn chụp ảnh với Mạt Mạt, anh muốn chụp ảnh với Khâu Khâu, vừa hay chụp chung đi.”

[A… Yến Cửu thực sự rất giỏi đối nhân xử thế.]

[Người ta đã nói chỉ chụp ảnh với Mạt Mạt, cậu ấy còn gọi Khâu Khâu đến làm gì?]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play