... Đây là thiết lập nhân vật trong truyện gốc.
Mặc dù không cam tâm lắm nhưng Yến Cửu buộc phải thừa nhận rằng thế giới mà mình đang sống từ nhỏ cho đến lớn thật ra là nội dung trong một bộ truyện tình yêu thuần khiết của Tấn Giang xanh (*), chuyên hành những tên cặn bã theo motif máu chó.
(*) Hồi xưa Tấn Giang được chia hai khu là Tấn Giang đỏ và xanh, hiện chỉ còn Tấn Giang xanh.
Điều may mắn chính là đây là một bộ truyện hài trăm phần trăm, tác giả đứng ở góc độ của nhân vật công và thụ chính để viết nên chắc chắn đọc giả sẽ không thấy chút khó chịu nào cả.
Nhưng nếu đứng ở góc độ của Yến Cửu thì lại vô cùng bất hạnh, bởi vì cậu chính là tên cặn bã bị ăn hành ấy.
Công và thụ chính quen biết nhau lúc còn trẻ, là thanh mai trúc mã, hai người họ lúc còn nhỏ vô tư vô lo nhưng lại bị hai bên gia đình gây áp lực, cấm cản nên không thể đến với nhau, công chính Tư Việt bị ép lấy người khác, đồng thời bị cậu vợ ác độc là Yến Cửu đây bỏ thuốc để có được một đứa con khiến anh cảm thấy bị sỉ nhục.
Do hôn nhân không được mỹ mãn nên Tư Việt chưa bao giờ thương yêu đứa nhỏ này, cũng chưa từng hoàn thành trách nhiệm của một người làm ba, chỉ cần có thời gian là anh sẽ đi hẹn hò với thụ chính.
Còn đối với Yến Cửu thì đứa nhỏ này cũng chỉ là một món đồ giúp cậu có thể đứng vững trong giới nhà giàu mà thôi, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì cậu sẽ có thể dẹp bỏ hết những hòn đá ngáng đường, đoạt lấy cho mình một con đường bằng phẳng, rạng rỡ và rộng lớn.
Theo nguyên tác Yến Cửu bị tiền bạc làm mê muội đầu óc, không biết hài lòng với những gì mà mình đang có, được voi đòi tiên, còn muốn nuốt trọn toàn bộ gia tài vốn thuộc về con trai lớn của nhà họ Yến, thậm chí còn tham lam ngấp nghé đến gia tài của anh chồng nhà mình nữa, trong lòng còn lên kế hoạch hãm hại thụ chính và nuôi thêm vài tình nhân ở bên ngoài, sau đó là định lái xe đâm thằng bé Mạt Mạt để vứt bỏ mối phiền phức ngáng đường này.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là công và thụ chính bắt tay với con trai lớn nhà họ Yến đã thu được thập toàn bộ chứng cứ phạm tội mưu sát, vứt con, tham ô tiền công của Yến Cửu, sau đó tống thẳng cậu vào tù ngồi, mãi cho đến khi ngồi trong đó đến rục xương thì Yến Cửu vẫn không gặp được Mạt Mạt lần cuối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nghĩ đến đứa con trai của mình thì Yến Cửu lại cảm thấy hoảng hốt.
Không cần biết tác giả sắp xếp nội dung nguyên tác thế nào nhưng tình yêu của cậu dành cho Mạt Mạt là không thể thay đổi được.
Càng đừng nói đến việc bảo cậu vứt bỏ Mạt Mạt ở nơi hoang vắng như vậy.
Càng nghĩ Yến Cửu càng thấy sợ hãi, bây giờ cậu chỉ muốn mở mắt ra, đích thân đi xem thử Mạt Mạt có an toàn hay không thôi, ngoài ra không còn trông mong gì hơn nữa.
Nhưng quả thật cậu đã hôn mê rất lâu, nhất thời không thể cử động như bình thường được, thế nên chỉ có thể cố gắng mở mắt ra được một chút, chật vật nhìn lên máy cảnh báo khi có khói nằm trên trần nhà. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu không biết con trai nhà mình được ăn no mặc ấm không, có bị người cha Tư Việt vốn không yêu thương gì đứa bé ghẻ lạnh không, hay là xem đứa nhỏ như kẻ thù để sai đến sai lui chăng.
Yến Cửu buồn phiền nhắm mắt lại, thầm thở dài, trong lòng lại thấy sốt ruột hơn.
Trong lúc đang buồn rầu thì cậu lại rơi vào hôn mê lần nữa.
.
Lần này Yến Cửu mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ Tư Việt vẫn dịu dàng, kiêu ngạo như ngày xưa, anh cho người ta cảm giác mình đang ngồi tít trên cao, không ai có thể xâm phạm được, anh đang ôm ánh trăng sáng trong lòng, ngạo nghễ đứng trên cao, dùng ánh mắt khinh bỉ như đang nhìn một bãi rác để nhìn Yến Cửu.
“Mạt Mạt, qua đây.” Tư Việt đưa tay ra với Mạt Mạt ý bảo cậu nhóc đến bên cạnh mình.
Đầu Mạt Mạt lắc như một chiếc trống bỏi, nắm chặt lấy vạt áo của Yến Cửu không chịu buông, trông rất đáng thương: “Con chỉ cần ba thôi ~”
“Người đó không xứng làm ba con, sau này chú và daddy sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”
Ánh trăng sáng vừa dứt lời thì đã đưa tay ra định kéo Mạt Mạt đi, ép Mạt Mạt phải rời xa Yến Cửu.
“Đừng mà, đừng đụng vào thằng bé…”
Yến Cửu xông lên trước muốn tách hai người họ ra nhưng lại bị một sức lực rất mạnh ở đằng sau kéo về chỗ cũ.
“Đủ rồi đấy Yến Cửu, em còn chê chuyện chưa đủ xấu mặt sao?”
Là giọng nói của anh trai.
Anh cậu cũng cùng phe với họ sao?
“Đó là Mạt Mạt của em đấy, mấy người không thể cướp thằng bé đi được… Buông em ra…”
Yến Cửu bị cơn ác mộng đó giữ lại, những ngón tay đang kẹp đầy thiết bị theo dõi như đang liều mạng bảo vệ thứ gì đó, cho dù có gắng sức nâng lên thế nào nhưng do cơ thể quá yếu nên vẫn không thể làm gì được.
Bỗng nhiên bên tai cậu vang lên một giọng nói non nớt: “Phù phù~ Nước mắt à đi chỗ khác đi~ Cửu Cửu không khóc nữa nhé~”
Ánh sáng xuyên thủng qua lớp bụi dày.
“Phù… Phù…”
Yến Cửu bỗng giật mình tỉnh lại, tim đập loạn lên, trong lúc đang dần tỉnh táo lại thì lồng ngực cũng phập phồng liên hồi.
Những hình ảnh trong mơ đã kích thích đến thần kinh của cậu, trong một phút giây thoáng qua, ngay cả người nhà mình trông như thế nào cậu cũng không nhớ ra được nữa, chỉ có những chi tiết, hình ảnh mờ mờ ảo ảo kia vẫn hiện rõ trước mắt.
“Cửu Cửu không khóc nữa~” Giọng nói non nớt mềm mại quanh quẩn bên tai cậu khiến Yến Cửu vô thức nghiêng đầu sang nhìn ——
Khi vừa nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt thì Yến Cửu đã hoàn toàn bị đôi mắt đen trông giống cậu như đúc đang nằm ngay trước mặt hút hết hồn vía rồi.
OMG, đây là con trai của cậu.
Đôi mắt to tròn đáng yêu, sáng long lanh, cậu nhóc đang cố gắng trèo nửa người lên giường bệnh của Yến Cửu, chỉ tập trung lau nước mắt cho cậu nhưng lại không hề hay biết rằng hai bên gò má của mình cũng có vài giọt nước mặt đang đọng lại.
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì khóc quá nhiều, không kìm được thút thít thành tiếng, còn thường xuyên đưa tay lên chạm vào đầu mũi của Yến Cửu nữa.
“Cửu Cửu, hu hu… Cửu Cửu không khóc…” Rõ ràng là cậu nhóc cũng đang rất sợ nhưng vẫn cố an ủi cậu.
Trái tim Yến Cửu như muốn nát vụn cả ra.
Cậu mấp máy đôi môi tái nhợt của mình, cố gắng thốt lên thành tiếng: “… Mạt Mạt?”
“Ạ ~”
Thấy Yến Cửu đã tỉnh lại thật, hơn nữa còn gọi tên mình nên Mạt Mạt lập tức nín khóc ngay, quay sang tươi cười với cậu, sau đó lại nhích người lên trước một chút, dùng gương mặt mình cọ vào ngón tay Yến Cửu, cứ như một con thú nhỏ bé nào đó đang mong chủ nhân xoa đầu mình vậy.
Cũng không biết Yến Cửu được sức mạnh thần bí nào cổ vũ mà cậu lại có thể dùng khuỷu tay chống đỡ để ngồi dậy, mặc dù hơi chật vật nhưng vẫn dịu dàng đưa tay ra với Mạt Mạt: “Con ngoan qua đây nào, ngồi vào lòng ba này.”
Nghe vậy Mạt Mạt lập tức chạy qua chạy lại, vui mừng như một chú chó con vậy, còn giang hai cánh tay ra, chờ đợi Yến Cửu bế mình lên giường như mọi khi.
Yến Cửu đưa tay ra kéo lấy cậu nhóc, nhưng lúc nãy gắng gượng ngồi dậy đã dùng hết sức bình sinh của mình rồi nên lúc này hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả.
Cậu đè lấy mặt nạ oxy hít sâu một hơi, sau đó định tháo máy giám điện tâm đồ xuống thử lại lần nữa.