Thím Lưu về đến nhà, con gái Lưu Quế Phương thấy trong giỏ thím ta không có gì, lúc này liền nhíu mày: "Mẹ, thịt đâu?”

Thím Lưu nghĩ đến chuyện này liền tức giận, chỉ vào trán của cô ta mắng: "Thịt thịt thịt, cả ngày chỉ muốn ăn thịt, còn không phải tại con vô dụng sao, nếu con có thể làm cho Chu Việt Thâm để mắt tới, mỗi ngày mẹ còn cần phải đi sớm về khuya chăm sóc mấy đứa nhỏ mồ côi kia sao? Bây giờ vợ người ta tìm tới cửa, mẹ xem con làm sao bây giờ!”

Nhìn thân thể con gái ngày càng mập ú, làn da thô ráp, quần áo quê mùa, lại nghĩ đến người vợ thành phố da trắng sáng của Chu Việt Thâm, thím Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Con gái của thím ta đã hai mươi bốn tuổi, Thím Lưu chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã được nuông chiều, làm cho Lưu Quế Phương càng ảo tưởng, luôn cho rằng mình có thể gả vào trong thành phố.

Thật vất vả lắm mới kết hôn, kết quả không tới hai tháng, chồng đã chết. 

Nhà chồng cảm thấy bát tự của cô ta không tốt, khắc phu, liền đem người trả về.

Kết hôn lần hai vốn không được phổ biến, hơn nữa con gái thím ta lớn tuổi, người trong thôn thì cô ta nhìn chướng mắt, người trong thành phố thì lại chướng mắt cô ta, tới lui nhiều lần, cũng sắp hai mươi lăm vẫn còn chưa kết hôn.

Năm ngoái Chu Việt Thâm cưới vợ, kết quả chưa được mấy tháng đã ly hôn.

Vì thế thím Lưu liền ngỏ ý với Chu Việt Thâm, mỗi ngày sẽ chủ động đi qua phụ giúp, thường xuyên qua lại cũng thành quen, thím ta đề nghị mình phụ giúp chăm sóc mấy đứa nhỏ, vừa vặn Chu Việt Thâm bận rộn công tác, cũng lập tức đồng ý.

Vốn định cứ như vậy tìm cơ hội đưa con gái qua, nghĩ thường xuyên qua lại hẳn là cũng sẽ vừa mắt.

Nhưng con gái đã đi qua phụ giúp nhiều lần, Chu Việt Thâm cũng không nhìn lấy một cái.

Lúc này người ta lại cưới vợ mới.

Nghe mẹ cô ta nhắc tới Chu Việt Thâm, mặt Lưu Quế Phương lập tức đỏ bừng.

Cô ta thật ra cũng là không quá vừa mắt Chu Việt Thâm, đầu năm nay hộ cá nhân đương nhiên nếu so ra vẫn kém hơn công chức phổ thông.

Mục tiêu của cô ta vẫn luôn là đi vào trong thành phố, lúc trước mẹ cô ta bảo cô ta đến nhà họ Chu, cô ta còn rất không vui.

Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Việt Thâm, cô ta liền thay đổi suy nghĩ.

Nghe mẹ mình nói lời này, lập tức gấp gáp hỏi: "Chờ chút, mẹ nói cái gì? Vợ gì?"

“Còn không phải con gái nhà họ Lâm kia sao, lúc trước nghe nói người ta là phần tử trí thức, Chu Việt Thâm còn đưa cho cô ta ba ngàn tiền lễ hỏi!"

“Không, không phải nói cô gái kia không phải con ruột, không muốn chịu trận sao?

"Cô ta có phải là con ruột hay không thì không biết, nhưng con gái ruột của người ta đã trở về, thay Lâm Tư Tư tìm tới cửa rồi!"

Lưu Quế Phương lập tức gấp gáp hỏi: "Cái gì, sao lại như vậy, con đây phải làm sao bây giờ!"

“Hừ, có thể làm sao bây giờ, thì đuổi cô ta đi, đừng nói là mẹ, cho dù là mấy đứa nhỏ mồ côi kia cũng sẽ không dễ dàng để yên cho cô ta như vậy đâu, yên tâm.”

Thím Lưu nghĩ đến việc phải chịu đựng Tư Niệm, trong lòng còn ghi hận, đã nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ không đi qua, đến lúc đó xem cô ta chăm sóc ba đứa nhỏ như thế nào, chờ đến lúc Chu Việt Thâm không có cách nào phải tới tìm mình, thím ta sẽ càng gay gắt tố cáo nói Tư Niệm không vừa ý thím ta!

Nghĩ tới đây, thím Lưu liền vui vẻ đứng lên, bản thân không có cháu trai cháu gái, còn phải chăm sóc giúp người khác, nếu không phải là vì con gái còn có lợi ích béo bở từ nhà bên đó, làm sao có thể nguyện ý làm bảo mẫu cho người ta.

Lúc này hất cằm, cũng không tin Chu Việt Thâm không chủ động tới cửa xin lỗi.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức liền thoải mái.

Mà lúc này, trong thành phố, nhà họ Tư.

Cả nhà họ Tư đang ngồi vây quanh bàn ăn cơm, mẹ Tư than thở: "Cũng không biết Niệm Niệm thế nào, ở nông thôn có quen không.”

Trên mặt bố Tư cũng hiện lên một chút áy náy, lúc ấy nhìn con gái ruột đáng thương, không biết như thế nào lại đột nhiên hiện lên, toát ra ý nghĩ để Tư Niệm gả thay, con gái mình tỉ mỉ chăm sóc nuông chiều mười mấy năm, cứ như vậy mà gả cho nông dân, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu.

"Bố, mẹ, bằng không con vẫn là đi khuyên nhủ Niệm Niệm không nên tức giận, để cho cô ấy trở về, phía bố mẹ nuôi bên kia, con sẽ tiếp tục khuyên bọn họ đem tiền trả lại cho người ta, nếu không được, con cố gắng kiếm tiền, làm thế nào cũng phải đem tiền lễ hỏi này trả lại, con không đi học, con đi làm kiếm tiền, con sẽ không để cho các người khó xử." Lâm Tư Tư ngồi ở một bên, tròng mắt trong nước mắt đảo quanh, áy náy nói.

Vừa nghe cô ta nói không đi học, hai người lập tức gấp gáp nói: "Vậy sao được, con là con gái nhà họ Tư chúng ta, sao có thể đi làm công.”

Vốn dĩ là từ nông thôn quê đến, hai người vẫn luôn lo lắng nhà họ Phó bên kia không vừa mắt cô ta.

Nhưng nghe nói cô ta còn đi học, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, dù sao phần tử trí thức ở niên đại này cũng xem như là khảm vàng lên người, nếu như cô ta học tập ưu tú giống như Tư Niệm, không sợ người bên nhà họ Phó không vừa mắt cô ta.

Nếu lúc này lại đi làm công, người ta sẽ nghĩ như thế nào!

Hơn nữa đây là ba ngàn đồng, không phải ba trăm đồng, hiện tại người bình thường cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi đồng một tháng mà thôi, đến khi nào cô ta mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Cũng không biết người đàn ông kia làm gì, lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Nếu như ít một chút, như là mấy trăm đồng bọn họ còn có thể miễn cưỡng lấy ra được.

Nhưng mấy ngàn đồng, đó không phải là một con số nhỏ.

Cũng không muốn coi tiền như rác, thay nhà họ Lâm trả tiền.

“Thôi đi thôi đi, chuyện này cứ như vậy đi, ngày sau quan tâm nhiều một chút là được.”

Một bên không muốn để cho con gái bỏ học đi làm công, một bên cũng không kiếm ra số tiền này, vậy cũng chỉ có thể để cho Tư Niệm chịu ấm ức.

Mặc kệ là tình cảm gì, một khi liên quan đến lợi ích, trong nháy mắt thứ kia đều sẽ trở nên không đáng một đồng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Lâm Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, cô ta làm sao có thể vì Tư Niệm mà đi làm công, Tư Niệm cướp đi mười mấy năm tốt đẹp của mình, cô ta còn chưa trả đủ đâu.

Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Lâm Tư Tư tính toán chắc chắn gia đình này không có khả năng sẽ đưa ra ba ngàn đồng thay Tư Niệm giải quyết khó khăn, lại không có khả năng để cho mình đi làm công, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Chính là để cho bọn họ hoàn toàn buông bỏ Tư Niệm.

Tư Niệm, đời trước bị cô cướp đàn ông, nửa đời sau tôi sống trong đau khổ, đời này, phong thủy luân chuyển, đừng trách tôi, muốn trách thì trách bố mẹ cô ôm nhầm người, hại cô khổ cả đời.

*

Tư Niệm hắt xì một cái, lau khô mấy cọng tóc lên trên đầu Dao Dao, mặc quần áo vào cho cô nhóc.

Đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ, quả nhiên càng xinh đẹp.

Tuy rằng làn da có chút rạn nứt, nhưng trẻ nhỏ khôi phục nhanh, cô lấy Tuyết Hoa Cao của mình ra bôi lên cho đứa nhỏ, làn da nhỏ thoáng cái dễ chịu vô cùng.

Đứa nhỏ chơi một hồi thì mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ thiếp đi.

Cái đầu nhỏ vùi trên cổ cô, sợi tóc vô cùng mềm mại.

Tiếp xúc với làn da sữa của trẻ con đúng là thoải mái, làm cho người ta không nỡ buông tay.

Hơn nữa Dao Dao rất gầy, khi ôm một chút sức nặng cũng không có, cũng không thấy mệt.

Chờ đến khi cô nhóc ngủ say, Tư Niệm mới đặt người lên giường.

Trên giường đã thay đệm chăn tơ tằm màu hồng nhạt, mát mẻ thoải mái, mùa hè ngủ vô cùng dễ chịu.

Chỉ là bởi vì giường của người đàn ông này là giường gỗ, phía dưới không lót đệm, nên có hơi cứng rắn.

Nhưng ở nông thôn, như vậy cũng bình thường, Tư Niệm không muốn ngang ngược quá, giường cứng giường mềm cũng có thể ngủ.

Cô dùng dây thun buộc mái tóc đen dày, đời trước mình đi làm thức đêm nhiều, mệt mỏi vì chứng rụng tóc, trên đầu cũng không có mấy sợi tóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play