“Dì, dì cũng muốn ăn sao?” Chu Việt Đông đối với cô vẫn còn rất lạ lẫm, sợ mình làm sai chỗ nào sẽ làm cô tức giận: “Để con bỏ thêm hai củ.”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, cho dù trong lòng có chán ghét phụ nữ đến mấy thì vẫn bị nỗi sợ lấn át.
Ngoại hình của Chu Việt Đông cũng rất tuấn tú, ngũ quan vô cùng nổi bật, đôi mắt y đúc Dao Dao, rất to nhưng ánh mắt lại sắc sảo hơn nhiều. Chỉ là vào lúc này, hai hàng lông mày của thằng bé cụp xuống, trông như một chú chó con bị bỏ rơi, vừa bất lực vừa đáng thương.
Tư Niệm thở dài: “Nấu như vậy ăn sẽ không ngon, để mẹ dạy con làm.”
Cô quan sát bếp lửa, nhặt mấy củ khoai to ở góc thả vào nồi.
Mấy củ khoai trong nồi gần chín, cô gắp ra: “Giúp mẹ bóc vỏ ra, sau đó cho vào bát nghiền nhuyễn nhé.”
Chu Việt Đông hơi lúng túng, chén đũa trên tay cũng cầm không chắc suýt thì làm rơi. Thằng bé thận trọng quan sát biểu cảm trên mặt cô, nhận thấy cô không chú ý tới mình thì mới đỏ mặt bóc vỏ khoai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT