Trước đây là một mình Phó Tuân đến, bởi vì phải gấp gáp nhận Mãn Mãn và nhập hộ khẩu cho Tiểu Bạch Mãn, thêm vào đó cũng không biết Bạch Hạc Vu hiện đang ở đâu, chưa có cơ hội mời cả nhà họ Kỳ bữa cơm, giờ Bạch Hạc Vu cũng đến cùng, nói thế nào thì vẫn phải bù đắp lại nghi thức.
Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang hôm nay cũng không có việc gì nên ở nhà, Thịnh Tùng Khang đeo kính viễn thị đọc báo, Hứa Ngọc Như đang dọn dẹp đồ chơi của nhóc con, nhìn thấy Mãn Mãn đi xuống liền chào cậu nhóc: “Mãn Mãn dậy rồi, có muốn uống chữa không?”
Tiểu Bạch Mãn ôm cổ bố lớn tiếng nói với ông ngoại bà ngoại: “Uống ạ uống ạ! Mãn Mãn đói rồi ạ!”
“Đã để Tiểu Bạch Mãn của chúng ta đói rồi, bà ngoại đi pha sữa bột cho con nhé.” Hứa Ngọc Như đứng dậy đi tìm bình sữa cho cậu nhóc.
Bạch Hạc Vu ôm Tiểu Bạch Mãn đi theo phía sau Hứa Ngọc Như, y cảm ơn bà: “Bác gái, khoảng thời gian này đã khiến mọi người vất vả chăm sóc Tiểu Bạch Mãn rồi.”
“Chuyện này có gì mà phải cảm ơn, Tiểu Bạch Mãn đã gọi bác một tiếng bà ngoại thì chính là cháu ngoại của bác, bác thích thằng bé còn không kịp nữa là, hơn nữa Tiểu Bạch Mãn cũng mang đến cho gia đình chúng ta rất nhiều niềm vui. Có đúng không, Mãn Mãn?” Hứa Ngọc Như cười khúc khích nói.
Hứa Ngọc Như cũng là một người mê sắc đẹp, Bạch Hạc Vu trông ngoan ngoãn lại đẹp như vậy, còn có một loại khí chất người đẹp yếu ớt, khiến người ta vừa nhìn liền không nhịn được trong lòng thấy thương tiếc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play