Còn về Lưu Uyển Tình, gần đây nàng ta đã được nới lỏng lệnh cấm túc.
Tuy nhiên, nàng vẫn được yêu cầu không xuất hiện công khai tại các buổi tiệc.
Ta chống cằm, nghe Dung Nhi báo cáo, trong lòng chỉ nghĩ rằng phụ mẫu của ta vẫn còn quá tin tưởng vào đứa con gái ngoan của họ.
Lưu Uyển Tình không thể ra ngoài gây rối, chắc chắn sẽ chuyển sang quấy phá những đứa con trai ngoan của họ, là mấy đệ đệ của ta.
Mấy kẻ đó học hành chẳng ra gì, Lưu Uyển Tình lại quây quần với chúng, gây ra không ít chuyện lố bịch.
Trước đây ta còn quản thúc chúng, dù cũng miễn cưỡng giữ được vẻ ngoài hòa bình, nhưng lại khiến chúng bất mãn trong lòng.
Giờ đây ta không quan tâm nữa, để xem họ còn có thể làm được trò gì.
Quả nhiên, chỉ mới bốn ngày, tiền viện đã có động tĩnh.
Tỳ nữ của nhị đệ Lưu Cẩm Châu khóc lóc đến gõ cửa viện của ta: "Đại tiểu thư, xin người mau đến cứu nhị thiếu gia, thiếu gia sắp bị lão gia đánh c.h.ế.t rồi!"
Ta và Dung nhi, Liên nhi, Tô nhi đang chơi bài cửu, mặc kệ nàng ta kêu gào bên ngoài cả nửa ngày, ta mới sai Dung nhi ra trả lời: "Tiểu thư của chúng ta thân thể không tốt, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được, ngươi còn dám đứng đây ồn ào!"
"Nhưng thiếu gia ngài ấy..." tỳ nữ kia còn chưa nói hết câu, đã bị Dung nhi phịch một tiếng đóng cửa, chỉ lạnh lùng đáp qua cửa: "Tiểu thư chúng ta đã nói rồi, nếu thật sự sắp c.h.ế.t thì hãy đến."
Tỳ nữ của Lưu Cẩm Châu, Tuyết nhi, bình thường là kẻ biết điều, nhưng thấy Lưu Cẩm Châu gần gũi với Lưu Uyển Tình, mọi chuyện lớn nhỏ của hắn đều chỉ báo với Lưu Uyển Tình. Đến khi Lưu Cẩm Châu gây ra chuyện, trong phủ cần có người gánh chịu cơn giận của phụ thân, nàng ta mới nhớ đến ta.
Ta ngồi trong phòng, nghe động tĩnh bên ngoài, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Nếu giờ ta không chịu nổi tiếng khóc của nàng ta mà ra ngoài, lát nữa người khóc lại chính là ta.
Những chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần, đến mức ta chỉ ngồi đây cũng biết nếu ta ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ngoài dự đoán, phụ thân đang nổi giận, nhưng lại không nỡ thực sự nặng tay với đứa con trai cưng của ông.
Phòng đầy nữ quyến, nhưng chẳng ai dám lên tiếng bảo vệ, chỉ chờ ta đến, rồi lại bị mẫu thân và đích muội xem như cứu tinh, đẩy ta lên trước mặt phụ thân.
Cơn giận của phụ thân liền có chỗ trút.
Nhẹ thì bị tát, khiến má ta sưng lên nửa tháng, không thể ra ngoài gặp ai.
Nặng thì bị đánh bằng roi, khiến da thịt ta rách nát, chỉ vì ta dạy dỗ đệ đệ không tốt.
Đợi đến khi phụ thân trút giận xong, Lưu Cẩm Châu bị xử phạt cũng chỉ là bắt quỳ hai ngày trong từ đường cho có lệ.
Ban đầu Lưu Cẩm Châu còn cảm thấy áy náy vì những vết thương của ta, nhưng khi Lưu Uyển Tình lén lút mang thức ăn cho hắn đưa vào từ đường vài lần, rồi thì thầm vào tai hắn rằng ta chửi mắng hắn bất tài, liên lụy đến ta.
Hắn liền càng căm ghét ta hơn.
"Đại tỷ quản lý gia đình thay mẫu thân, phải gánh lấy trận đòn này, trong lòng trách huynh vì đã gây phiền phức cho tỷ ấy cũng là điều dễ hiểu."
Lưu Uyển Tình nói một cách nhẹ nhàng, vài lời đã biến sự bảo vệ của ta dành cho Lưu Cẩm Châu thành sự oán trách.
Sau đó, nàng lại đỏ mắt, lo lắng nhìn người huynh trưởng cao hơn mình nhiều: "Nhị ca, huynh thật sự đã làm muội sợ, khi đó muội đã hạ quyết tâm, nếu phụ thân muốn đánh huynh, muội sẽ liều mạng thay huynh gánh chịu, nhưng không ngờ đại tỷ lại giành trước, muội thật vô dụng, huynh có trách muội vì điều này không..."
"Không," khi đó Lưu Cẩm Châu đáp rất dứt khoát, "Ta đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra ai mới thật sự tốt với ta, sao có thể trách muội được."
Nói đến mức đó rồi, sau đó là cảnh tượng huynh muội hòa hợp.
Khi đó, ta đứng sau màn trướng, nghĩ ngợi tí rồi đưa giỏ bánh cho Dung nhi, còn ta thì xoay người rời đi.
Đến giờ hồi tưởng lại đoạn ký ức này, trong lòng ta lại sinh ra vài phần mong đợi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi đó, lời thề của Lưu Uyển Tình rằng sẽ thay Lưu Cẩm Châu chịu đòn nghe thật vang dội, chỉ tiếc là mỗi lần đều bị ta, kẻ xấu này, giành mất cơ hội.
Giờ kẻ xấu là ta không còn ở đây, không biết Lưu Uyển Tình có thực sự làm theo lời thề của mình, dù liều mạng cũng phải bảo vệ Lưu Cẩm Châu hay không.
Câu trả lời là không.
Đến sáng hôm sau, khi ta ngủ đến tận giữa trưa, vừa mở mắt đã đối diện với gương mặt Dung nhi đầy phấn khích muốn chia sẻ tin tức với ta.
Nàng nói Lưu Cẩm Châu suýt bị phụ thân đánh què, giờ đang nằm thoi thóp trong viện của mình.
Lưu Uyển Tình cũng không khá hơn là bao, họa lần này là do nàng gây ra, nàng rảnh rỗi đến mức rủ Lưu Cẩm Châu đưa nàng đến kỹ viện.
Hành động lại quá nổi bật, bị người ta nhận ra.
Thái Sư có con cái xuất hiện ở chốn phong nguyệt, ban ngày công khai phóng túng, liền bị người ta nắm lấy nhược điểm, dâng sớ tâu lên phụ thân một cách cay nghiệt.
Phụ thân cả đời coi trọng thanh danh, không khỏi giận dữ, nhưng vẫn còn chút lý trí, trước khi động đến gia pháp đã tra hỏi hai người một phen.