Trước khi chia tay, ta có chút lo lắng cho tương lai của nàng, liền hỏi liệu nàng có còn luyến tiếc Lưu Cẩm Châu không.
Không ngờ lần này, Tống Như Chức lại ngẩng đầu cao, nghe đến tên Lưu Cẩm Châu, nàng chỉ khinh bỉ: "Một kẻ từng bắt nạt tỷ muội của ta, còn muốn ta để mắt đến hắn? Mơ tưởng."
Ta hiểu tính cách của nàng, lần này mới thực sự yên tâm.
Tiêu Thành Nghiệp mang người đến đón ta, sau lưng hắn, Liên nhi, Dung nhi, Tô nhi, Quế nhi xếp thành hàng chỉnh tề. Ta vừa nhấc chân lên đã bị họ vây quanh.
Một trong các nàng ấy đã lấy chồng, Tiêu Thành Nghiệp chuẩn bị cho nàng một của hồi môn phong phú, nhưng không trao hết một lần, mà bắt nàng mỗi hai tháng phải đến kho bạc của nhà họ Tiêu để nhận.
Cứ như vậy trong suốt ba năm, nếu chắc chắn nhà phu quân nàng giàu có, nhân hậu và đối xử thật lòng với nàng, thì mới hoàn thành.
Ta cùng họ trò chuyện một lúc, rồi chuẩn bị vào cung gặp nương nương.
Khi đến cổng cung, không ngờ lại chạm mặt Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu.
Tiêu Lưu tránh né, thấy ta xa xa chỉ gật đầu chào, còn Lưu Uyển Tình không biết trúng phải cơn đ.i.ê.n gì, lại nói với giọng chua ngoa: "Gió sương ở chùa Tây Lăng quả thật khắc nghiệt, đại tỷ trông có vẻ già đi nhiều."
"Đúng vậy, cầu phúc tụng kinh là để tu khổ hạnh và thành tâm, nếu không, sao có thể cảm động trời đất." Ta nói một cách bình thản, lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn ta cũng thêm vài phần kính trọng.
Sắc mặt Lưu Uyển Tình khó coi đi vài phần, chưa kịp nói thêm lời nào thì giọng của Tống Như Chức đã vang lên.
"Lời này đúng quá rồi, ta chưa từng nghe ai đi lễ Phật ở Tây Lăng mà có thể trở về tròn trịa hồng hào, nếu không phải đêm trước yến tiệc trong cung đột nhiên phát bệnh nặng không ra khỏi phòng, có lẽ Lưu muội muội cũng nên thử xem."
Tuyệt vời! Ta không nhịn được mà thầm khen Tống Như Chức trong lòng.
Tiêu Lưu giờ đây đối với Lưu Uyển Tình cũng trở nên mập mờ, nghe nói hắn bị kẹt giữa Lưu Uyển Tình và Tiêu lão phu nhân trong suốt hai năm, tình cảm với Lưu Uyển Tình đã không còn như trước.
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ vội vàng lao ra đầu tiên để bênh vực cho nương tử tương lai của hắn.
Nhưng giờ đây, hắn chỉ im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói: "Hai vị tiểu thư vì nước mà cống hiến, thật là cao quý. Uyển Tình còn nhỏ, không hiểu lễ nghĩa, đã mạo phạm hai vị tiểu thư, mong hai vị lượng thứ."
Ta không nói gì, Tống Như Chức cũng không thèm nhìn hắn, nàng bước đến khoác tay ta, cười nhạt: "Vậy mà còn nhỏ à? Với loại người mắt mù tâm tối thế này, nói thêm lời nào cũng phí."
Nói xong, nàng kéo ta vào cung, suốt đường đi, lưng nàng thẳng tắp, như một con công kiêu hãnh.
Hai năm không gặp, nương nương vẫn hiền từ và dịu dàng, người đứng bên cạnh Thánh thượng, vẫn như một vị Bồ Tát thanh khiết.
Sau khi ta, Tống Như Chức và các tiểu thư quý tộc khác báo cáo xong, nương nương giữ ta lại trò chuyện một lúc rồi ai nấy trở về nhà.
Vì có lời chỉ hôn của nương nương, ta vẫn từ Lưu phủ mà xuất giá.
Dù phụ thân trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn chuẩn bị cho ta một của hồi môn tương đối đầy đủ.
Tiêu Thành Nghiệp mời người chọn ngày tốt gần nhất, nóng lòng muốn rước ta về nhà.
Lưu Uyển Tình cũng sốt ruột, hận không thể để ta rời đi ngay ngày hôm sau khi ta về nhà.
Nhưng khi ngày đó thực sự đến, nàng nhìn thấy Tiêu Túng mặc áo gấm, cưỡi ngựa cao lớn, cùng Tiêu Thành Nghiệp đến rước dâu, đôi mắt nàng đột nhiên đỏ hoe.
Phủ Thái Sư gả con gái, quy mô rất lớn, Tiêu Thành Nghiệp lại càng không tiếc tiền, hạ sính lễ một cách long trọng. Một đoàn người dài dằng dặc, khiêng theo sính lễ, đi qua nhiều con phố trong kinh thành, mà đội ngũ vẫn không thấy điểm dừng. Đến cuối cùng, hắn còn gọi xe ngựa chở lễ vật theo sau đoàn người diễu hành qua các phố phường.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiêu Thành Nghiệp vốn nổi tiếng keo kiệt, nhưng hôm nay sự hào phóng của hắn khiến mọi người trong kinh thành có cái nhìn mới về sự giàu có của nhà họ Tiêu.
Phụ thân ta cũng hiếm khi trên mặt nở một nụ cười, dường như cảm thấy cuối cùng cũng giữ lại được chút thể diện.
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi ta và Tiêu Thành Nghiệp chuẩn bị bái đường, thì có một gia đinh đến báo rằng toàn bộ sính lễ đã được đưa vào ba căn nhà mà Tiêu Thành Nghiệp đã mua cho ta ở ngoại ô kinh thành, không một món nào vào Lưu phủ.
Dưới lớp khăn hồng, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phật Tổ tha thứ cho ta.
Phụ thân tức giận đến mức vung tay áo bỏ đi ngay tại chỗ.
Thế lại càng tốt, ta vốn không muốn quỳ lạy ông.