Tô Thừa tướng để mắt đến, chắc chắn không phải là người ngây thơ và ngu ngốc như hắn. Mục tiêu thực sự của ông ấy là phụ thân ta, người luôn tự nhận mình là thanh liêm, kiên quyết giữ lập trường trung lập trong triều đình và được Hoàng đế tin tưởng.
Lưu Hoài Quang có thể kiêu ngạo, nhưng phụ thân thì sao? Phụ thân đồng ý để Lưu Hoài Quang kiêu căng như vậy, điều này có phải thể hiện thái độ của ông ấy không?
"Tiểu thư," ta nghe Dung nhi khẽ nói bên tai, "Tô Thừa tướng có một người cháu rất ngông cuồng, trong hai năm cưới ba người vợ, ai nấy chưa đến nửa năm đều qua đời trong nhà, hắn hiện có ý định tái hôn, nô tỳ lo lắng..."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng không nói hết, nhưng ta đã hiểu rõ.
Ta hiểu rõ phụ thân mình, bề ngoài thì thanh liêm, nhưng trong lòng lại khao khát quyền lực hơn ai hết.
Trước đây, ông luôn cẩn trọng và tỉnh táo, biết rằng trong cuộc đấu tranh trên quan trường đầy nguy hiểm này, ông chỉ là một con tốt nhỏ không có chỗ dựa, nếu chọn sai phe sẽ bị hy sinh trong những cuộc tranh giành tiếp theo, vì vậy ông chọn con đường thanh liêm để tỏ lòng trung thành với Hoàng đế.
Nhưng đó là chuyện trước kia.
Ta đã sớm sai Tô nhi đến kho bạc thăm dò tình hình, bề ngoài trong nhà vẫn chỉ có số tiền lương ít ỏi hàng tháng của phụ thân. Nhưng chi tiêu trong phủ lại đột ngột trở lại như trước, thậm chí còn hơn thế, ngay cả khi giá cả đang leo thang như hiện tại.
Ta liền hiểu rằng, phụ thân đã bắt đầu dấn thân vào con đường đó.
Có lẽ bắt đầu từ chuyện của Lưu Quảng Tri, hoặc thậm chí sớm hơn, từ khi ông để mặc cô con gái nhỏ của mình dụ dỗ, chiếm lấy trái tim của Tiêu Lưu.
Có lẽ ông đã tính toán từ lâu rồi.
Ta đã bị phụ thân từ bỏ.
Cuối cùng, ta đã hiểu được ý nghĩa lời nói của Tiêu Thành Nghiệp, rằng hắn sợ ta không đợi được nữa.
Ta bảo các tỳ nữ trong viện đi nghe ngóng mọi động tĩnh trong phủ, không được bỏ sót chi tiết nào.
Những thông tin thu về thì lộn xộn và khó hiểu.
Dung Nhi nói rằng hai ngày trước có người mang hai xe quà đến cầu kiến, nhưng lại đi qua cổng bên. Phụ thân từ trước đến nay không cho phép ai nhận quà, nhưng lần này lại có người mở cửa cho hắn, người đó rời đi với vẻ mặt rất hài lòng.
Còn Lưu Uyển Tình vào một buổi tối, đã lén lút cùng tỳ nữ của mình ra khỏi cổng bên, mãi đến khi trăng lên cao mới trở về.
Về phần phụ thân, người hầu phụ trách thư phòng đã nghe phụ thân nói rằng gần đây trong nhà sẽ có chuyện vui.
Nghe đến đây, ta thực sự cảm thấy tuyệt vọng với phụ thân.
Rõ ràng là giữa mùa hè nóng bức, nhưng ta lại cảm thấy cả người lạnh toát.
Ta vốn định kéo dài thời gian đến lễ mừng thọ của Thái Hậu, rồi cùng các nương nương trong cung đi Tây Lăng cầu phúc cho quốc gia. Đợi đến khi họ dần quên lãng ta thì cũng tốt, chỉ cần không phải ở lại trong cái nhà này, thế nào cũng được.
Nhưng không ngờ rằng trong lòng phụ thân thật sự không còn chút tình cảm cha con nào, cuối cùng ông vẫn muốn tận dụng ta đến tận cùng.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Nếu ta thực sự đã gục ngã sau sự việc từ hôn lần trước, rồi gặp phải cú sốc này nữa, e rằng ta đã không thể qua khỏi.
May mắn thay, những trải nghiệm phải tự mình trưởng thành từ nhỏ đã rèn luyện cho ta một tinh thần mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Ta cắn chặt răng, nâng tay lau đi nước mắt, rồi ra lệnh cho Liên nhi: "Đi báo cho Tiêu đại công tử, ta muốn gặp hắn, càng sớm càng tốt."
Phụ thân muốn dùng ta để củng cố vị trí với Tô Thừa tướng. Dù sao ta cũng đã ốm yếu và không chiếm được lòng của Tiêu Lưu, nếu ta gả cho đứa cháu ngỗ ngược của ông ta mà c.h.ế.t đi cũng chẳng sao, miễn là sau khi ta c.h.ế.t, giữ lại vị trí chính thê của ta, mối quan hệ thông gia giữa hai nhà vẫn được duy trì.
Còn Lưu Uyển Tình gả vào nhà họ Tiêu, Tiêu Lưu cưng chiều nàng như mạng sống, sau này tự nhiên hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của phủ Thái Sư nhờ vào mối quan hệ với Lưu Uyển Tình.
Ông ấy thậm chí không buồn che giấu ý định của mình, ngày hôm sau đã gọi ta vào thư phòng, chỉ vài câu là xong: "Ta đã tìm cho con một mối hôn sự tốt, đối phương là người trong phủ Thừa tướng, xuất thân cao quý, mấy ngày tới con ở trong phòng chuẩn bị chờ gả đi."
"Nhị công tử nhà họ Tô đã cưới đến ba bốn lần, phụ thân trực tiếp gả đích trưởng nữ của mình đi liệu có ảnh hưởng đến danh dự của phủ Thái Sư không?" Ta sợ ông nhìn ra vẻ lạnh lùng trên mặt mình sẽ khiến sau này xảy ra chuyện, nên cố tình hạ thấp đôi lông mày, tỏ ra như đang lo lắng cho phủ Thái Sư mà hỏi.
"Danh dự?" Ta nghe tiếng phụ thân cười khẩy trên đầu, với một thái độ mà ta chưa bao giờ thấy ông thể hiện trước người khác, không hề che giấu mà nói: "Chỉ khi quyền lực không đủ mạnh mới cần đến danh dự để bù đắp, còn phủ Thái Sư bây giờ, đã không cần những thứ đó nữa."