Lúc này ta không ra mặt, lại càng khiến khí thế của Lưu Uyển Tình thêm mạnh mẽ.

Ngày xưa khi Tiêu Lưu mới đính hôn với ta, hắn từng nói rằng ngưỡng mộ khí chất của ta, tự tay mài một cây sáo tre để tặng, thể hiện tấm lòng.

Sau đó lại nói rằng ta khiến hắn cảm thấy xa cách, cho đến khi Lưu Uyển Tình tiếp cận, sự tươi trẻ và rực rỡ của nàng đã làm hắn nhận ra tình cảm thật của mình.

Lưu Uyển Tình luôn ghi nhớ việc Tiêu Lưu tự tay làm sáo cho ta, nàng cho rằng đó là sự khinh rẻ từ phía Tiêu gia, và là bằng chứng cho sự thất bại của ta.

Nàng dường như không còn bận tâm đến những lời đồn đại bên ngoài về nàng và Thái Sư phủ nữa, chỉ muốn hết sức chứng tỏ trước mặt mọi người rằng, nàng đáng quý hơn ta.

Mẫu thân bị nàng làm cho tức giận, tiến lên định tát Lưu Uyển Tình.

Lưu Uyển Tình cũng không thèm giả vờ nữa, nàng đưa mặt ra trước, trợn mắt nhìn mẫu thân, xem bà có dám giáng cái tát xuống không.

Rốt cuộc, sự mê muội Tiêu Lưu* đã khiến nàng có thêm dũng khí.

(*Tiêu Lưu và 2 huynh đệ Tiêu Túng + Tiêu Thành Nghiệp là 2 nhà khác nhau, chỉ cùng họ Tiêu, ko phải ae nha mn.)

Bàn tay mẫu thân lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu cũng không ai ngăn cản, cuối cùng bà vẫn không thể đánh xuống.

Chỉ ôm n.g.ự.c kêu trời than oán.

Ta nhìn bà, chỉ cảm thấy có chút buồn cười và đáng thương.

Những năm qua, mẫu thân luôn mang theo vẻ kiêu ngạo mơ hồ trước mặt ta, ta biết bà được tâng bốc nhiều nên giữ phong thái quý phái, khi nhìn ta luôn cảm thấy ta mang theo sự tầm thường của Thanh Châu, giống như bà ngày xưa bị tổ mẫu làm khó dễ, là kẻ không thể trưng ra bên ngoài được.

Nhưng giờ đây, người phụ nữ cao quý này khi đối mặt với những đứa con mà bà hết lòng nuôi dưỡng, lại chỉ biết rơi nước mắt, ngoài khóc ra bà dường như không còn cách nào khác.

Lúc này, Lưu Uyển Tình đang tranh cãi với bà, còn người con trai yêu quý của bà, Lưu Quảng Tri, đã sớm bỏ đi với vẻ mặt u ám, miệng còn lẩm bẩm trách móc phụ nữ lắm chuyện.

Trong lòng bà chắc hẳn không thể hiểu nổi, những người xưa nay luôn hiền lành dễ mến, sao chỉ sau vài tháng ngắn ngủi lại thay đổi hoàn toàn như vậy.

Có lẽ về sau bà sẽ hiểu rằng, những người đó có lẽ vốn dĩ đã như vậy rồi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sức khỏe ta yếu, đã sớm ngồi sang một bên xem họ cãi vã. Trời nóng, Dung nhi đứng cạnh quạt mát cho ta.

Khi ánh mắt cầu cứu của mẫu thân lướt qua ta, ta liền dùng khăn che miệng ho khan không ngừng, người đã bệnh nặng thế này đương nhiên không thể thấy được điều gì.

Mãi đến khi người gác cổng báo nhị công tử Tiêu gia đến, ta mới nhờ Dung nhi đỡ dậy, yếu ớt bước qua mẹ con họ để đón tiếp khách của mình.

Tiêu Túng đã đứng chờ sẵn ở cổng, phía sau hắn có hai gia nhân của Tiêu gia, mỗi người khiêng hai chiếc hòm bọc lụa. Hắn khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy, tay cầm một chiếc quạt đàn hương, dáng người cao ráo, khí chất thanh thoát.

Dù xuất thân từ gia đình thương gia, nhưng trên người hắn lại toát lên một vẻ quý phái và phong lưu khó tả.

Hắn quả thực như lời đồn, rất ôn nhu, dù bị ngăn lại ngoài cổng cũng không hề bực tức, chỉ mỉm cười nhã nhặn, khẽ cúi chào và nói: "Cảm phiền huynh đài thông báo một tiếng."

Khi thấy ta đến, hắn chào hỏi rất lễ độ, từng cử chỉ đều rất thanh nhã.

Lưu Uyển Tình vốn muốn theo ra xem náo nhiệt, khi ánh mắt nàng dừng lại trên người Tiêu Túng, sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ trên gương mặt nàng hiện rõ mồn một.

"Đây chính là Tiêu nhị lang..." Ta nghe nàng lẩm bẩm bên cạnh: "Thật đáng tiếc, lại xuất thân từ gia đình thương gia..."

Nghe vậy, ta chỉ biết thầm cảm thán trong lòng, còn Dung nhi và Liên nhi cũng tỏ ra khó chịu.

Vì vậy, ta liền bảo các nàng mời Tiêu nhị lang vào phủ.

Khi bốn chiếc hòm bọc lụa được mang qua trước mặt Lưu Uyển Tình, nàng đột nhiên chặn lại, giả vờ vô tình hỏi: "Trong này chứa gì vậy? Không biết từ khi nào tỷ tỷ đã kết giao với Tiêu gia?"

Tiêu Túng vẫn giữ nụ cười dịu dàng như gió xuân: "Đại tiểu thư nhà quý phủ hằng năm đều đến cửa hàng của Tiêu gia mua than vào mùa đông, ủng hộ việc buôn bán của Tiêu gia. Những dược liệu này là loại thường thấy ở Tây Vực, giá trị không cao, chỉ mong tỏ lòng thành."

Khi Tiêu Túng nói, Lưu Uyển Tình đã bảo Sương Nhi mở một góc hòm ra, lục lọi một lúc, thấy đúng là chỉ toàn dược liệu thông thường và rẻ tiền, nét mặt nàng hiện lên vài phần khinh miệt.

Nét mặt đó không phải dành cho Tiêu Túng, mà là cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play