“Cố Kim Việt! Đồng Xuân Thụ! Các người chết rồi sao? Tốc độ nhanh lên!"
"Cố Kim Việt! Tay anh tàn phế rồi à? Không thể cử động sao?"
"Đồng Xuân Thụ! Nếu tôi thấy cậu lười biếng ngẩn người, tôi sẽ nói cho đội trưởng Trình!"
"Đồng Xuân Cảnh! Anh quản em trai của mình! Nếu tổ chúng ta là tổ cuối cùng, chúng tôi không để yên cho đám phế vật các người đâu!"
Bây giờ Đồng Xuân Thụ có bị mắng cũng không có sức lực đánh nhau với người khác, mệt muốn chết! Nóng chết đi được! Sắp chết rồi!
"Đồng Hoạ! Tôi thật sự hận chết chị!" Sau khi Đồng Xuân Thụ chất bó lúa mạch trong tay thành đống, mệt mỏi nhịn không được chảy nước mắt khóc lên.
"Nếu không phải tại Đồng Hoạ, hiện giờ không có khả năng em ở nông thôn làm thanh niên trí thức chó má gì! Nếu không phải tại Đồng Hoạ, thời tiết này em đang ngủ ở nhà ăn kem! Nếu không phải tại Đồng Hoạ... Sao em phải chạy đến cái nơi quỷ quái này..." Đồng Xuân Thụ hận muốn chết, vừa làm việc vừa mắng, vừa mắng vừa khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play