Cuộc sống hiện tại của bọn họ chỉ là * tiểu vu kiến đại vu thua xa với kiếp trước của cô.
(*)ví năng lực và tài hoa của một người thua xa một người khác.
Cố Kim Việt xấu hổ và giận dữ nói: "Em đang cười nhạo anh"
Đồng Hoạ không nén nhịn được nụ cười: "Đường đường là cậu cả nhà họ Cố chạy xuống quê dọn phân người, chẳng lẽ không buồn cười sao?"
Trình Tiểu Vũ ở bên cạnh cười to: "Còn cậu chủ gì nữa! Chính là cái chày gỗ! Dọn phân cũng dọn không tốt, còn ít hơn cả em!"
Cố Kim Việt cắn răng: "Đồng Hoạ!"
"Làm gì! Làm gì đấy! Tránh xa chút, đừng làm gáo phân rớt trên người chúng tôi, đi xa chút, thối chết đi được!" Trình Tiểu Vũ ghét bỏ, kéo Đồng Hoạ đi ra xa.
Cố Kim Việt tức đến run người, thùng phân đều lắc lư.
Đồng Xuân Cảnh phía sau lập tức nhắc nhở anh ta: "Ngàn vạn lần đừng làm đổ thùng phân, sẽ bị đội trưởng Trình phạt thêm một ngày dọn phân!"
Cố Kim Việt cắn răng, ổn định, anh ta cảm thấy đời này nghẹn khuất nhất tức giận nhất chính là hôm nay!
Khi Đồng Hoạ đi ngang qua Đồng Xuân Thụ, Đồng Xuân Thụ dọn còn ít hơn Cố Kim Việt.
Trình Tiểu Vũ vừa ghét bỏ vừa khiếp sợ: "Anh đang chơi đồ hàng à? Anh chỉ dọn được nhiêu đó? Anh có phải đàn ông không?"
Đồng Xuân Thụ vẫn luôn nín thở, bị Trình Tiểu Vũ tức không nhịn được, ngửi thấy toàn là mùi hôi thối ác độc, một trận cảm giác nôn mửa mạnh mẽ dâng lên, nôn khan vài cái, nước mắt đều chảy ra.
Vẻ mặt Trình Tiểu Vũ ghét bỏ kéo Đồng Hoạ đi: "Em phải đi nói với chú Dương, bọn họ dọn với cách này, một ngày cho anh ta năm điểm công là đã nhiều."
Đồng Xuân Thụ vừa tức vừa hận, Đồng Hoạ thật sự quá đáng, còn dẫn theo người cố ý đến xem bọn họ để chê cười!
Buổi trưa trở về, Khổng Mật Tuyết đã nấu cơm cho bọn họ.
Lần này trong tay bọn họ đã không còn phiếu thịt, ăn đều toàn rau dưa hội thanh niên trí thức có sẵn, nhưng những rau dưa này thuộc về thanh niên trí thức Đồng Xuân Cảnh.
Cố Kim Việt và Đồng Xuân Thụ mới tới không bao lâu, không làm việc, đương nhiên không được chia, Khổng Mật Tuyết thì không cần phải nói, ngay cả thanh niên trí thức cô ta cũng không phải.
Sau khi Đồng Xuân Cảnh trở về, Vương Thành kéo anh ta qua nói chuyện.
Đồng Xuân Cảnh hết cách, chỉ có thể tạm thời giao ra một số tiền, xem như phía bọn họ ăn nhiều bồi thường.
Trên bàn cơm, Khổng Mật Tuyết ngồi bên cạnh mấy người, phòng đầy mùi hôi thối hun đến mức sắc mặt cô ta xanh trắng, ngay cả nụ cười cũng không thể nở.
"Hay là... Các anh đi tắm rửa trước đi?" Mùi nặng như vậy làm sao ăn cơm? Giống như đang ăn cơm ở hầm cầu.
Đồng Xuân Thụ dọn phân đến trưa, đã sớm mệt muốn chết , lúc hai chân trở về đã run lẩy bẩy.
Ngồi xuống ăn cháo, thở hồng hộc uống xong mới nói: "Thay quần áo còn phải giặt quần áo."
Sắc mặt Khổng Mật Tuyết hơi đổi, chẳng lẽ cô ta phải giặt những quần áo dính phân hôi thối của bọn họ?
Vào lúc này này, trong lòng Khổng Mật Tuyết đã nghĩ muốn trở về.
Sắp hết những ngày thăm người thân của cô ta, nhưng nếu cô ta trở về, lỡ như Cố Kim Việt hòa hảo với Đồng Hoạ...
Cuộc sống như này qua vài ngày, Khổng Mật Tuyết thật sự chịu không nổi, trên người cô ta giống như bị mùi hôi thối hung dính, cả người tản ra mùi hôi thối ghê tởm!
Cô ta phải quay về thành phố!
Cho dù Cố Kim Việt hòa hảo với Đồng Hoạ, cô ta vẫn có niềm tin chờ bọn họ trở về, cô ta có thể cướp Cố Kim Việt từ bên cạnh Đồng Hoạ về, trái phải chỉ cần cướp một lần nữa!