Đồng Xuân Cảnh: "Không làm thì không có điểm công, không có công thì không có gạo."
Đồng Xuân Thụ chạy ra ngoài: "Em kêu ba mẹ gửi đồ tới!"
Cố Kim Việt cũng đi theo, anh ta phải gọi điện thoại về.
Đại đội trưởng gọi điện thoại đòi tiền, Đồng Xuân Thụ gọi điện thoại cho ba câu ta, sau một phen tố khổ, Đồng Đại Lai cũng tố khổ, hiện giờ trong nhà đang căng thẳng, mấy tháng nay chắc hẳn không có cách nào tiếp tế bọn họ.
Đồng Xuân Thụ thất hồn lạc phách cúp điện thoại.
Cố Kim Việt gọi điện thoại về nhà, còn chưa đợi anh ta tố khổ, đã bị ba anh ta mắng một trận, bảo anh ta ở nông thôn nên thành thật, không được đi chọc đến Đồng Hoạ, chuyện anh ta từ hôn đã bị ép xuống, nhưng nếu bị người ta lật ra, chuyện tác phong bất chính của anh ta chạy không thoát!
Cố Kim Việt bị cúp điện thoại, sắc mặt có hơi xanh mét.
Chờ Cố Kim Việt gọi lại, ba Cố nói thẳng cho anh ta biết, Cố Tư không cho phép người nhà tiếp tế khi anh ta xuống nông thôn, nếu không sau này Cố Tư sẽ không nhúng tay vào chuyện của Cố Kim Việt nữa.
Cố Kim Việt xấu hổ buồn bực, bây giờ chú nhỏ của anh ta không quản anh ta nữa?
Ý kiến của Cố Kim Việt không quan trọng, mắt thấy tiền đồ của Cố Tư càng ngày càng tốt, ba Cố hận không thể gắn kết tình cảm chú cháu càng đậm sâu, nhưng thế mà vào lúc này đối nghịch với Cố Tư.
Hai người tốn ba hào điện thoại, nhưng không lấy được đồng nào.
Đồng Xuân Thụ hoảng hốt, chẳng lẽ cậu ta thật sự phải dựa vào chính mình nuôi sống bản thân?
Cố Kim Việt nghĩ đến lời ba bảo anh ta nịnh bợ chú nhỏ, trong lòng thấy bài xích và phản cảm.
Nhưng không có người nhà tiếp tế, anh ta ở nông thôn này thật sự có thể sống tiếp sao?
Hai người giống như cải trắng, Khổng Mật Tuyết cổ vũ bọn họ: "Một cô gái như Đồng Hoạ ở đây vẫn có thể sống tốt, em tin chắc chắn các anh cũng có thể."
Đồng Xuân Cảnh cười khổ trong lòng, sự việc không đơn giản như Khổng Mật Tuyết nghĩ như vậy, nếu không có trợ cấp từ nhà, chắc chắn cuộc sống nơi đây trôi qua không tốt.
Anh ta xuống nông thôn vài năm, bởi vì trong nhà có trợ cấp nên anh ta không cần làm việc vất vả như những thanh niên trí thức khác, mỗi ngày phải làm sáu bảy công.
Chỉ như vậy anh ta đã cảm thấy rất vất vả, lại giờ còn muốn đi làm công, chắc người phải bị lột một lớp da?
Nhưng nếu giống như trước đây thì chắc chắn điểm công không đủ để anh ta ăn no bụng.
"Làm việc đi!" Đồng Xuân Cảnh dẫn bọn họ đi dọn phân.
Lúc Cố Kim Việt và Đồng Xuân Thụ đến nhà xí dọn phân, mấy lần buồn nôn nôn mửa, nôn đến nước chua cũng nôn ra.
Sau một trận nôn mửa, nào còn sức lực để đi dọn phân?
Cố Kim Việt xiêu xiêu vẹo vẹo chọn thùng phân, bên trong chỉ chứa nửa thùng phân, cách thùng đầy còn một khoảng.
Mùi hôi thối làm sắc mặt anh ta còn khó coi hơn cả cà tím.
Đồng Hoạ và Trình Tiểu Vũ từ phía đối diện anh ta đi tới.
Trong hoàn cảnh mùi hôi thối ngút trời, lúc chân còn dính mùi hôi thối màu xanh xám, Cố Kim Việt nhìn thấy Đồng Hoạ, sắc mặt khốn đốn xanh trắng, hai chân đều đứng không vững.
Đồng Hoạ muốn cười, thật sự bật cười.
Cô biết Cố Tư đã ra tay.
Chỉ cần nhà họ Cố cắt đứt tiếp tế, mấy người này dám đắc tội với đội trưởng Trình, cuộc sống của bọn họ ở đây sẽ không tốt.
Chỉ việc này đã chịu không nổi rồi?
Bọn họ không quan tâm những năm đó cô bị Khổng Mật Tuyết làm hại thảm hại bao nhiêu, trải qua bao nhiêu đau khổ, cô chỉ có thể để cho bọn họ nếm thử tư vị này.