Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 43


1 tháng

trướctiếp

“Tôi không cố ý, hơn nữa tại sao anh ta lại đứng ngay phía sau, nếu anh ta không chắn đường, tôi cũng không đến nỗi lùi về sau mà không có chỗ đứng.”

Hai bên vừa cãi nhau vừa chửi bới, không ai chịu nhường ai, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Văn Quân Mộ vừa dừng lại nghỉ ngơi, ung dung nhìn họ đánh nhau. “Tránh ra.”

Văn Hâm cau mày nói. Những người đang đánh nhau căn bản không nghe thấy lời Văn Hâm nói, Văn Quân Mộ vừa định kéo cô lại cùng xem kịch thì nghe Văn Hâm lạnh lùng nói: "Đánh nhau nữa thì tôi sẽ nổ súng.”

Lời này vừa nói ra, những người đang đánh nhau dữ dội như bị người ta châm kim vậy, tập tức dừng hết mọi động tác, ánh mắt nhất loạt nhìn về phía Văn Hâm, sau đó như thể bị dọa sợ, đồng loạt lùi lại, nhường ra một lối đi. Văn Quân Mộ: "...”

Họ thuận lợi đi qua, Văn Quân Mộ còn không ngừng ngoái đầu tại nhìn, hắn còn tưởng những người đó sẽ tiếp tục đánh nhau, kết quả tại yên tĩnh như tờ. 

"Uy lực răn đe của em gái lớn vậy sao?" Văn Quân Mộ đều ngây người, hắn chỉ dọn ra ngoài một thời gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Đúng vậy.”

Văn Dục Phong có vẻ rất tự hào. 

... 

Tiếp theo họ bắt đầu cách một ngày lại đi lấy hai thùng nước, cộng thêm nguồn cung cấp từ bể nước, cuộc sống cũng tạm ổn. 

Mỗi ngày ba giờ sáng, Văn Hâm cùng hai người anh trai ra ngoài tìm vật tư, trước tám giờ sáng phải về. 

Mỗi lần ra ngoài đều có thể tìm được không ít vật tư mang về, thỉnh thoảng cũng có thể gặp được những người trong cùng một tòa nhà ra ngoài làm việc. 

Lúc đầu Văn Hâm không biết họ đi làm gì, cho đến khi tình cờ nghe thấy người nhà của họ trò chuyện với người khác, cô mới biết những người này đi xây dựng căn cứ. 

Căn cứ không chỉ trả vật tư làm "Tiền công", mà tất cả những người tham gia xây dựng sau này còn được ưu tiên đưa người nhà vào ở trong nhà của căn cứ. Vì vậy, công việc xây dựng căn cứ trở thành miếng bánh ngon, sức lao động của mỗi hộ gia đình trong khu dân cư đều đi làm. 

Văn gia vẫn sống như cũ, chỉ là từ khi Văn Quân Mộ về thì nhiệm vụ nấu ăn đã được giao cho hắn, Văn Dục Phong vừa uống trà vừa trò chuyện với Văn Hâm. Văn Hách và Liễu Đan Như không giúp được nhiều, tay nghề nấu ăn của họ chỉ ở mức trung bình, chỉ có thể phụ giúp. 

"Hành của mẹ đã mọc rồi.”

Liễu Đan Như nhìn chậu hoa trong nhà, trên đó đã mọc những cây hành vừa non vừa dài. Một chậu gừng khác vẫn đang trong tình trạng nảy mầm, còn tỏi thì đã có thể ăn được. 

"Nếu không phải thời tiết quá nóng thì mở một vườn hoa trên sân thượng để trồng một ít rau nhỏ cũng không tệ.”

Văn Hách đang cho cá ăn, đây là rong biển mà ông đặc biệt đi tìm ở ven sông về: "Khả năng thích nghi của những con cá này khá tốt, không những không gầy đi mà còn béo hơn không ít, ngày mai vớt một con ra làm cá chua cay.”

Gia đình có khá nhiều gia vị, mỗi lần xào nấu, mùi thơm lan tỏa khắp cả căn nhà, dù đóng kín cửa sổ thì mùi thơm vẫn có thể bay ra ngoài. Hầu như ngày nào cũng có người lớn tiếng hỏi: "Nhà nào nấu ăn thơm thế, có thể chia cho tôi một ít không.”

Cũng có người lần theo mùi thơm tìm đến, cuối cùng phát hiện ra là từ Văn gia bay ra, những người đó chỉ dám đứng ngoài cửa sắt ngửi chứ không dám gọi cửa. 

Những người sống trong tòa nhà này đều biết Văn gia không dễ chọc, hơn nữa còn có súng, đến gây chuyện chính là tự tìm đường chết. Văn Hâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sắt, miễn là họ không gây chuyện, cô cũng lười quản. Nhưng khi mọi người đều sống trong cảnh khó khăn, nhìn thấy nhà nào đó ăn ngon uống sướng thì trong lòng chắc chắn sẽ không cân bằng. 

"Những người đó rốt cuộc có lai lịch gì, sao mỗi lần ra ngoài đều có thể mang vật tư về.”

"Ai mà biết được, có người đã lén theo dõi họ, cuối cùng lại bị lạc mất.”

"Họ ra ngoài vào khoảng ba giờ sáng mỗi ngày, các người thử đi theo họ xem, biết đâu cũng có thể được ăn thịt.”

Lời này chỉ là nói đùa nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Sáng sớm hôm sau, Văn Hâm đúng giờ thức dậy. Văn Dục Phong và Văn Quân Mộ cũng đã quen với việc dậy sớm, mỗi người cầm hai cái bánh bao thịt rồi ra ngoài. 

Hôm nay đến lượt Văn Dục Phong lái xe, Văn Hâm và Văn Quân Mộ ngồi ở phía sau, lúc này mới bắt đầu từ từ ăn sáng. 

Xe vừa ra khỏi khu dân cư Phong Lâm, Văn Hâm đã phát hiện có người đang theo dõi họ. Xe của nhiều người đã bị hỏng sau trận mưa lớn, những chiếc xe còn có thể sử dụng cũng không khởi động được vì không có xăng. 

Trước đó Văn Hâm đã lấy thùng xăng ra và cất ở một nơi kín đáo, Văn Quân Mộ và Văn Dục Phong đều biết nơi này. Còn lúc này, xe cộ trên đường rất ít, càng ít xe theo dõi họ, vì vậy Văn Hâm rất dễ dàng phát hiện ra chiếc xe đó. 

Văn Dục Phong liếc nhìn qua gương chiếu hậu: "Lại đến rồi, có cần cắt đuôi họ không.”

Vài ngày trước họ cũng phát hiện bị người theo dõi, cuối cùng đã thoát được. 

"Không cần, cứ để họ theo dõi.”

Văn Hâm cũng không sợ họ, tìm vật tư dựa vào bản lĩnh, họ dám đến cướp thì cứ thử xem. Một giờ sau, họ đến một khu công nghiệp. 

Những nơi này đã bị người khác đến trước, Văn Hâm đến chỉ để tìm xem có "Con cá lọt lưới.”

nào không. Mỗi lần ra ngoài họ đều thu hoạch không ít, nhiều đồ vật lớn những người đến trước không mang đi được, Văn Hâm dễ dàng thu vào không gian. 

Ví dụ như nhà máy ô tô họ đến mấy ngày trước, tám chiếc ô tô nhỏ và một chiếc xe tải hết xăng bị bỏ lại ở đó, Văn Hâm nhân lúc hai người anh không chú ý đã thu vào không gian. Còn trung tâm thương mại họ đến hôm qua, có một tầng bán giường, chất đống ở đó không ai lấy, Văn Hâm cũng không khách sáo thu hết vào không gian. 

Bốn giờ sáng, toàn bộ khu công nghiệp sáng đèn, hàng chục người đang chuyển đồ lên xe tải. 

Thấy Văn Hâm và những người khác, họ vô thức dừng tay, người đàn ông đứng đầu cau mày bước tới: "Các người đến tìm vật tư hay đến làm việc?" Văn Dục Phong: "Chúng tôi đến đây tìm vật tư, xin hỏi các anh đang làm gì Người đứng đầu: "Khu công nghiệp sắp chuyển đến căn cứ, ở đây không còn đồ ăn nữa, các người đi đi.”

Họ đang rất bận, không có thời gian để ý đến Văn Hâm và những người khác, nói xong liền tiếp tục làm việc. 

Văn Quân Mộ: "Đi thôi, đến nơi khác.”

Họ lái xe rời khỏi khu công nghiệp, những người theo dõi núp trong bóng tối thấy họ rời đi, lập tức đuổi theo. 

Trong vài giờ tiếp theo, Văn Hâm đã đi qua một vài nơi, cuối cùng chẳng tìm được gì. 

Đi ngang qua công viên rừng, Văn Hâm mơ hồ nhớ ra ở đây có một cái giếng, trước đây nhiều người đến đây lấy nước về pha trà, họ nói nước trên núi rất ngọt. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp