Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 42


1 tháng

trướctiếp

Người lấy nước hỏi người phụ trách kiểm soát tượng nước: "Ngày mai các anh còn đến không?" 

"Cách một ngày đến một lần, nhiều khu chung cư như vậy đang chờ dùng nước, làm sao có thể đến hàng ngày.”

Người đó trả lời. 

Lời nói này khiến những người vừa rồi còn mặt mày hớn hở không ngồi yên được: "Cái gì, không đến nữa sao? Hai thùng nước thì đủ dùng sao?"

"Lượng nước hiện tại chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản, các anh tắm giặt thì ra sông mà tắm.”

Người phụ trách cũng bất lực: "Các anh cố gắng thêm một thời gian nữa, căn cứ sắp xây xong rồi, đến lúc đó sẽ cho các anh vào ở miễn phí.”

Nghe vậy, mọi người trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng. 

Văn Quân Mộ tẩm bẩm: "Căn cứ thật sự tốt như vậy sao? Bao ăn bao ở, không phải tốt hơn cuộc sống trước đây nhiều sao.”

Ngoại trừ việc không có thu nhập. "Trên đời không có bữa trưa miễn phí, ban đầu căn cứ cũng chẳng khác gì trại tị nạn, một căn phòng có thể ở hàng chục người, một ngày ba bữa ăn no uống đủ càng đừng nghĩ tới.”

Văn Hâm nhớ tại miêu tả về căn cứ trong nguyên tác. Căn cứ được xây dựng vội vàng, chỉ có thể coi là nơi trú ẩn, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thăm dò, sau này quy hoạch phát triển mới tốt hơn một chút. 

Nghe nói nộp một lượng vật tư nhất định cho căn cứ cũng có thể được phân phối nhà tốt hơn, Văn Hâm không bài xích căn cứ, đến lúc đó sẽ theo dòng người đến đó. 

Văn Quân Mộ nghe cô nói vậy thì do dự: "Hay là chúng ta không đi nữa, cứ ở đây.”

Văn Dục Phong: "Xem tình hình rồi quyết định, nếu cơ sở hạ tầng của căn cứ tốt hơn bên ngoài thì đến căn cứ.”

"Được.”

Xếp hàng đủ hai tiếng mới đến lượt nhà Văn Hâm, ngoài Văn Hâm ra, những người khác trong nhà không thể cùng lúc xách hai thùng nước lên tầng mười sáu, chỉ có thể chuyển từng chuyến. 

Văn Hâm bảo Liễu Đan Như và Văn Hách ở dưới trông số nước còn lại, bây giờ đang là lúc thiếu nước, không biết trên lầu có bao nhiêu đôi mắt đang theo dõi, chỉ cần rời đi một lúc là có thể bị người ta lấy mất ngay. Văn Quân Mộ xách được nửa đường thì không đi nổi nữa, thở hồng hộc dựa vào tường, Văn Dục Phong khá hơn một chút, xách đến tầng chín mới dừng lại. 

Còn Văn Hâm thì nhẹ nhàng xách hai thùng nước đi qua trước mặt họ, mặt không đỏ, hơi thở không loạn. Hai người: "...”

Văn Dục Phong liếc Văn Quân Mộ: "Em gái còn lợi hại hơn em, em còn không biết ngại mà kêu khổ kêu mệt.”

Văn Quân Mộ: "...”

Anh chỉ hơn em một tầng lầu, chúng ta đừng trách móc nhau. 

Văn Quân Mộ lẩm bẩm một câu, âm thầm xách nước. Hai người đi đến tầng mười lăm thì Văn Hâm đã bắt đầu xuống xách chuyến thứ hai, cô buồn cười nhìn Văn Quân Mộ: "Anh hai, bây giờ còn muốn ở lại đây không?"

Lần mất nước này khả năng lớn là sẽ không cấp nước trở lại, nếu tiếp tục ở đây thì phải sống cuộc sống xách nước hàng ngày. 

À đúng rồi, còn phải đi tìm nguồn nước. 

Văn Quân Mộ lập tức lắc đầu, mệt quá, hủy diệt đi. 

Văn Hâm xuống dưới, nhận lấy hai thùng nước từ tay Liễu Đan Như: "Mọi người nghỉ ngơi đi, để con xách nước.”

Liễu Đan Như nhìn mà đau lòng, một cô gái gầy gò như vậy, có thể có bao nhiêu sức lực: "Con đặt một thùng xuống để mẹ xách.”

"Mẹ, hình như mẹ hiểu lầm về sức lực của con rồi.”

Văn Hâm cười nhẹ, nhẹ nhàng cầm hai thùng nước đi. 

Văn Quân Mộ đang thở hôn hên xuống xách chuyển thứ hai vừa vặn nghe được câu này, cười nói: "Sức của em gái có thể đánh chết một con lợn, còn nhớ con lợn rừng hôm trước không, một mình em ấy kéo đến bên bờ ao tìm chúng con đấy.”

Liễu Đan Như liếc hắn: "Hâm Hâm trước đây là một cô gái rất ngoan ngoãn, bây giờ sắp biến thành King Kong Barbie rồi, con không giúp được gì mà còn ở đây cười toe toét.”

Văn Quân Mộ: "...”

Đợi cả nhà xách nước lên lâu, ngoài Văn Hâm ra thì những người khác đều nằm vật ra ghế sofa không muốn nhúc nhích. Đầu váng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn, chân run lẩy bẩy. 

Văn Hâm cười bất lực: "Thể lực của mọi người vẫn quá kém, từ ngày mai bắt đầu tập luyện cùng con đi.”

Liễu Đan Như không còn sức đáp một tiếng. Ngày hôm sau xe chở nước quả nhiên không đến, bây giờ mọi người đều đã học được cách tiết kiệm nước, một thùng nước phải dùng đến hai ngày. 

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con bị mắng vì chơi nước lãng phí nước. 

Không ai có thể đảm bảo xe chở nước có thể đến đúng giờ, vì vậy phải tính toán thật kỹ để dùng một thùng nước. 

May mắn thay, một ngày sau xe chở nước đến, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. 

Lần này không cần cán bộ khu phố cầm loa thông báo, rất nhiều người đã xách thùng đứng đợi ở đó từ trước. 

Văn gia ở trên lầu nhìn họ tự giác xếp hàng, Văn Quân Mộ xoa xoa đôi chân run rẩy: "Hay là hôm nay đừng đi lấy nước nữa, nước trong bể nhà mình vẫn đủ dùng.”

Văn Hâm thay đôi giày nhẹ và thoải mái, nói: "Hôm nay lười biếng, sau này sẽ khiến anh phải tốn nhiều sức hơn để bù đắp lại.”

Văn Dục Phong cũng thay giày, hắn giải thích: "Nhiệt độ mỗi ngày đều trên năm mươi độ, nước bốc hơi nghiêm trọng, không biết đến lúc nào sẽ không còn nước nữa, đến lúc đó em không chỉ phải đi khắp nơi tìm nước suối, mà sau khi lấy về còn phải xách lên tầng mười sáu.”

Còn bây giờ xe nước đến dưới nhà, họ chỉ cần xuống lấy nước rồi xách lên, tiết kiệm được rất nhiều bước. Nghĩ như vậy, Văn Quân Mộ cũng không quan tâm đến đôi chân đang nhức mỏi, xách thùng nước đi theo. Hôm nay vẫn mỗi người lấy hai thùng nước, có người mang ba thùng xuống: "Không phải mỗi người hai thùng nước sao, nhà tôi đông con, chúng còn nhỏ không xách nước được, cho tôi lấy thêm một thùng đi.”

Lời này khiến những người phía sau vô cùng bất mãn: "Không chỉ nhà anh cần dùng nước, nhà tôi có bốn người già, ba đứa trẻ nhỏ, tôi có thể lấy thêm mười mấy thùng nước không?”

“Không thể tính như vậy, nếu không thì hai xe nước cũng không đủ.”

“Đúng vậy, nhà nào chẳng có con, không thể ích kỷ như vậy.”

"...”

Người đó bị mắng đến không dám lên tiếng, lặng lẽ xách hai thùng nước của mình rời đi. Văn gia vẫn là người lấy nước cuối cùng, khi Văn Hâm và Văn Dục Phong xách nước lên lầu thì bị chặn lại ở tầng sáu, hai hộ gia đình phía trước đang cãi nhau. 

Nguyên nhân là do cầu thang bị nước làm ướt, một người phía trước trượt chân không đứng vững, khi ngã về sau đã đụng phải người phía sau, bốn thùng nước đều đổ hết. Bây giờ không giống như trước kia, động đến một giọt nước cũng như muốn mạng người, hai bên cãi nhau không dứt, ngay cả người nhà của họ cũng tham gia vào, cuối cùng đánh nhau, chặn luôn lối cầu thang.”

Là các người đụng vào chúng tôi trước, các người phải đền chúng tôi hai thùng nước, nếu không thì tôi sẽ không tha cho các người.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp