Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

Nói xong, người phụ nữ lấy một quả táo nhỏ từ sau quầy ra: "Cửa hàng không trả lại tiền thừa.”

Văn Hâm: "...”

Cô xách đồ đi ra ngoài, trước cửa có không ít người tụ tập hóng chuyện. 

Ngay lúc này, hai vệ sĩ đẩy một người đàn ông ra ngoài, miệng mắng chửi độc ác: "Mày dám ăn trộm đồ trong cửa hàng của bọn tao, mày không muốn sống nữa à?"

"Hai anh lớn, tôi sai rồi, tôi đảm bảo không bao giờ dám tái phạm nữa.”

Hai vệ sĩ không thèm nghe giải thích, đè người đàn ông ra đánh đấm túi bụi. 

Vệ sĩ là người luyện võ, người đàn ông chỉ có thể bị đánh, vừa đau đớn vừa cầu xin tha thứ. 

Vài phút sau, vệ sĩ mới buông người đàn ông ra, người đó đau đến nỗi không đứng dậy nổi, mặt sưng như đầu heo, mũi chảy máu, người co giật. 

Hai vệ sĩ lại nói với những người xung quanh: "Đến cửa hàng của chúng tôi ăn trộm đồ thì sẽ có kết cục như thế này.”

Những người đứng xem không khỏi rùng mình, lặng lẽ tránh xa cửa hàng, chiêu trò giết gà dọa khỉ này vẫn rất hiệu quả. 

Văn Hâm mở cửa xe, vừa định đặt đồ vào ghế phụ, đột nhiên phát hiện tấm pin quang điện năng lượng mặt trời buộc trên nóc xe có dấu vết bị người khác kéo. 

Cô đóng cửa xe lại, kiểm tra tấm pin quang điện, không mất tấm nào, cô buộc rất chặt, hơn nữa dây thừng không dễ bị dao cắt đứt, đoán chừng những người đó bất lực, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. 

Văn Hâm sắp xếp lại tấm pin quang điện bị kéo rối, sau đó buộc lại cho ngay ngắn. 

Cô vừa định mở cửa xe rời đi thì một bà lão tóc bạc phơ dắt theo một đứa trẻ gầy gò đi tới, bà lão nhìn cô bằng đôi mắt đục ngầu: "Cô gái, có thể cho cháu tôi một chút đồ ăn không, cháu đã mấy ngày chưa được ăn thứ gì ra hồn rồi, cô là người tốt sẽ được báo đáp, sau này nhất định sẽ bình an vô sự.”

"Không được, tôi cũng chỉ có chút đồ này thôi, cho các người thì tôi không còn gì.”

Văn Hâm lạnh lùng từ chối, trong mắt thậm chí không lộ ra một chút thương hại nào. 

Cô liếc nhìn những người xung quanh, thấy mấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, những người này có lẽ là một nhóm, một khi cô tỏ ra yếu đuối và thương cảm, những người đó còn không xông tới ăn tươi nuốt sống cô. 

Văn Hâm nói xong không chút do dự mở cửa xe ngồi vào, thấy đứa trẻ định xông lên chặn xe, cô đạp chân ga, phóng đi. 

Cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy đứa trẻ ăn một bụng đầy bụi, bà lão vừa rồi còn đáng thương giờ đã lộ ra vẻ mặt dữ tợn, miệng dường như đang nguyền rủa điều gì đó. 

Văn Hâm đã sớm đoán được họ giả vờ, trong thời điểm sắp rơi vào hỗn loạn hoàn toàn này, ai cũng có thể bộc lộ "Tài năng diễn xuất", đã không phân biệt được ai là người tốt, ai là kẻ xấu thì lựa chọn cách phớt lờ và tránh xa là tốt nhất. 

... 

Trở về dưới tòa chung cư, Văn Hâm gọi điện cho Văn Dục Phong, bảo hắn xuống giúp bê tấm pin năng lượng. 

Văn Hâm bật điều hòa trong xe, cô cứ thế đợi trong xe, còn mở một chai sữa để giải khát. 

Hai phút sau, Văn Dục Phong đi ra khỏi tòa chung cư, hắn nhìn đồ trên xe, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ vui mừng: "Em tìm đâu ra tấm pin năng lượng này vậy.”

Văn Dục Phong không mấy tin tưởng vào hệ thống điện trong khu dân cư, cứ nơm nớp lo sợ không biết đến lúc nào thì mất điện, đến lúc đó mới thực sự khó chịu. 

Có tấm pin quang điện thì họ không cần lo lắng vấn đề này, chỉ cần có nắng, họ sẽ có nguồn điện vô tận để sử dụng. 

"Mua bên ngoài.”

Văn Hâm nói bâng quơ: "Bên Đông Thành có rất nhiều cửa hàng đã mở cửa nhưng người ta chỉ nhận vàng và dao cụ, nông cụ các thứ.”

"Nhận vàng thì anh còn hiểu nhưng dao cụ thì dùng để làm gì.”

Văn Dục Phong cũng ngẩn người. 

Văn Hâm cười nhẹ: "Thời điểm này dám mở cửa hàng đều là những người có thế lực, họ thiếu vũ khí, không phải dùng thức ăn để đổi sao.”

"Những người đó có vũ khí rồi lại đi uy hiếp những nhóm yếu thế, cướp đồ, không biết những người bán vũ khí cho họ đến cuối cùng có hại chính mình không.”

Văn Dục Phong lè lưỡi hai tiếng. 

Nhưng bây giờ ai nghĩ xa như vậy, có thể no bụng đã là không dễ rồi. 

Văn Hâm bê tấm pin năng lượng ở ghế sau xe ra, Văn Dục Phong đi tháo tấm trên nóc xe. 

Không ít người đứng xa xa vây xem, nhìn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. 

Văn Hách và Liễu Đan Như cũng xuống giúp, cả nhà mỗi người bê vài tấm pin quang điện, một chuyến vừa đủ lấy hết. 

Ăn tối xong, cả nhà bắt đầu lắp đặt tấm pin quang điện, Văn Hâm lên mạng tìm video hướng dẫn học mười phút, sau đó bắt đầu làm. 

Người Văn gia không có ai kém thông minh, Văn Dục Phong cũng học là hiểu ngay, Liễu Đan Như và Văn Hách phụ giúp họ. 

Một giờ sau, tất cả các tấm pin năng lượng đã được lắp đặt xong, chỉ chờ ngày mai mặt trời mọc. 

Mái nhà sau một ngày phơi nắng nhiệt độ rất cao, cả nhà ướt đẫm mồ hôi. 

Văn Hâm mở bình nóng lạnh, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi một chút. 

Tắm xong sảng khoái đi ra, cô lấy từ trong không gian ra một cốc nước cốt dừa, mở một bộ phim hài, nhàn nhã xem. 

... 

Ngày hôm sau, Văn Hâm dậy sớm, cô kiểm tra nhiệt độ, chưa đến chín giờ, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới ba mươi tám độ. 

May là gió sáng không quá oi bức, cô mở cửa sổ trong nhà để không khí lưu thông. 

Họ không thể cứ trốn trong phòng điều hòa mãi, phải để cơ thể nhanh chóng thích nghi với nhiệt độ cao. 

Mười hai giờ trưa, mặt trời bên ngoài chiếu xuống làm nứt nẻ mặt đất, không có ai ra ngoài hoạt động, yên tĩnh lạ thường. 

Có lẽ là được Văn Hâm gợi ý, không ít người lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời trên ban công, thậm chí còn lấy cả bộ sạc năng lượng mặt trời ra. 

Nhìn từ xa, cả tòa nhà đều là thiết bị năng lượng mặt trời, vô cùng hoành tráng. 

Liễu Đan Như nhìn hành, tỏi, gừng sắp héo úa, một ngày đều tưới mười lần nước. 

Văn Hâm không rảnh rỗi, lấy tất cả các thùng nước trong nhà ra để hứng nước lại. 

Trước đó mưa lớn chỉ mất điện, không mất nước, nước dự trữ không dùng đến, sau đó dùng để xả bồn cầu. 

"Thời tiết này, không biết sau này còn mưa không.”

Văn Hách cảm thán một câu: "Giá mà có thể hòa với trận mưa lớn trước đó thì tốt.”

"Trận mưa lớn trước đó đã hạ hết lượng mưa của mấy năm sau rồi.”

Văn Dục Phong vừa nói đùa vừa đi tới giúp Văn Hâm. 

Đựng đầy một thùng nước, đẩy ra ngoài để ổn định, cho đến khi tám thùng nước siêu lớn, ba mươi thùng nước đều đầy mới dừng lại. 

Văn Hâm đổ một thân mồ hôi, dính nhớp khó chịu, cô dứt khoát đi tắm nước lạnh. 

Liễu Đan Như lấy từ tủ lạnh ra một bát đá bào đậu xanh, vừa cầm quạt cho cô vừa đau lòng nói: "Những việc nặng nhọc này để anh cả và cha con làm, thằng Quân Mộ kia có phải không định muốn cái nhà này nữa không, chìm đắm trong ôn nhu hương không chịu về.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp