Thiên Tai Ập Đến, Dựa Vào Không Gian Vật Tư Ta Bình Thản Thoát Nạn

Chương 33


1 tháng

trướctiếp

Liễu Đan Như tai thính, bà nhìn sang với vẻ u uất: "Anh nói gì? Nói to lên xem nào.”

Văn Hách lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, thản nhiên giúp bưng cơm. 

Nhìn thấy cảnh ấm áp này, Văn Hâm cũng không nhịn được cong môi. 

Năm ngày sau, nhiệt độ đã tăng lên bốn mươi lăm độ, trên mạng mỗi ngày đều than phiền về thời tiết tồi tệ này, liên tục @ chuyên gia giải thích. 

Tuy nhiên, tất cả các chuyên gia khí tượng đều "Biến mất", mọi người chỉ có thể vào trang web chính thức của chính phủ để lại lời nhắn, hy vọng có người ra giải thích. 

Mọi người mong ngóng mãi, cuối cùng vào chiều hôm đó, nhà nước đã đưa ra tuyên bố, chỉ nói rằng thời tiết bất thường, nguyên nhân vẫn đang điều tra, mọi người không nên hoảng sợ, chú ý chống nắng, ban ngày khi nhiệt độ cao thì không nên ra ngoài, . . .

Cư dân mạng A: "Hãy cho một thời gian cụ thể, khi nào thì mới có thể trở lại bình thường, có thể gửi trước một số vật tư cứu trợ không.”

Cư dân mạng B: "Bây giờ tôi nhớ thời gian đi làm kinh khủng, chỉ cần có thể trở về những ngày trước, tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa.”

Cư dân mạng C: "Thế giới sắp tận thế rồi, hãy truyền bá đi!"

"...”

Trên mạng mỗi ngày đều có người đưa tin về nhiệt độ ở địa phương của mình, nơi có nhiệt độ cao nhất đã lên tới sáu mươi độ. 

Có người nửa đùa nửa thật đăng bài nói rằng đứng dưới nắng một giờ có thể biến thành cục than đen. 

Trong nhóm cư dân khu phố, mỗi ngày đều có người nói rằng mình hoặc người thân bị say nắng, tiếng than phiền vang lên khắp nơi. 

Khi nhiệt độ tăng cao, tác dụng của điều hòa giảm rõ rệt, dù đã bật nhiệt độ thấp nhất, trong nhà vẫn rất oi bức. 

Văn Hâm lấy những viên đá đã đông lạnh trước đó ra cho vào xô, sau đó mang xô đến từng phòng để hạ nhiệt. 

Liễu Đan Như treo rèm chống nắng để giảm bớt ánh nắng chiếu vào. 

Văn Dục Phong lấy dưa hấu ướp lạnh và nước mơ chua trong tủ lạnh ra: "Đừng bận rộn nữa, ngồi nghỉ một lát đi.”

Văn Hâm đi tới cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh cắn một miếng, sảng khoái!

Trời nắng to như thế này, đã đến lúc lấy tấm pin năng lượng ra lắp đặt rồi. 

Dòng điện trong khu phố không biết lúc nào lại hỏng, đến lúc đó không chết vì nóng mới lạ. 

... 

Sáu giờ chiều, nhiệt độ đã giảm xuống một chút nhưng vẫn duy trì ở mức khoảng ba mươi lăm độ. 

Văn Hâm một mình lái xe ra ngoài, tấm pin năng lượng quá lớn, không thể tránh khỏi ánh mắt của những người khác trong nhà, vì vậy cô phải tìm một nơi không có người. 

Cô lái xe đến chân một ngọn núi gần đó, nhìn xung quanh không có ai, yên tĩnh không một tiếng động. 

Văn Hâm mới lấy tấm pin năng lượng ra khỏi không gian, tổng cộng lấy ra hai mươi tấm. 

Nhà cô vừa mua tầng cao nhất, đến lúc đó chỉ cần lắp đặt trực tiếp là được. 

Cô nhét tấm pin năng lượng vào trong xe, những tấm không nhét vừa thì buộc lên nóc xe, vỗ tay chuẩn bị rời đi. 

Lúc này, trong rừng cây không xa truyền đến một giọng nữ ngọt ngào. 

"Anh Tần, anh đưa em đến đây làm gì?"

Nghe thấy giọng nói này, Văn Hâm khựng lại, sao cô lại thấy quen tai thế?

"Mục Huyên, anh đã tặng cho cả nhà em nhiều đồ ăn như vậy, em phải cho anh chút ngọt ngào chứ?" Một giọng đàn ông vội vã vang lên. 

Văn Hâm nhướng mày, bước nhẹ nhàng đi tới. 

"Đúng rồi, Văn Quân Mộ đó sao vẫn ở nhà em?" Tần Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt đang đưa tình với vẻ không hài lòng. 

Ánh mắt Mục Huyên lóe lên, còn vì sao nữa, tất nhiên là để có được không gian, đáng tiếc là dù cô ta có ép hỏi thế nào, Văn Quân Mộ cũng không biết gì. 

"Anh cũng biết em là một cô gái yếu đuối, chú dì em lại lười biếng, trước khi gặp anh, em chỉ có thể nhờ Văn Quân Mộ tìm vật tư cho chúng em, nếu không thì những ngày bị nước ngập vây quanh em đã chết đói từ lâu rồi.”

Mục Huyên mắt hơi đỏ, trông rất đáng thương: "Anh Tần, em và Văn Quân Mộ không có gì cả, em không hề yêu anh ta, là anh ta cứ đeo bám em, nếu không phải anh ta còn hơi có giá trị lợi dụng, em đã đuổi anh ta đi từ lâu rồi.”

Tần Hạo quan sát sắc mặt cô ta, thấy cô ta vẻ mặt phẫn nộ, không giống như nói dối, sắc mặt dịu đi một chút: "Sau này anh sẽ bảo vệ cả nhà em, nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Văn Quân Mộ đi.”

"Em biết rồi.”

Giọng Mục Huyên mềm mại, đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó hôn hắn ta một nụ hôn nồng cháy. 

Thế giới đã tận thế rồi, sống sót là quan trọng nhất, trong sạch hay không trước sự sống chết không đáng nhắc tới. 

Nếu nằm im có thể khiến cuộc sống của mình tốt hơn, tại sao cô ta phải cực khổ đi chịu đựng. 

Không lâu sau, trong rừng cây truyền đến tiếng động. 

Văn Hâm không có sở thích nghe lén người khác làm chuyện đó, cô quay một đoạn video rồi rời đi. 

Trên đường về, Văn Hâm phát hiện một số cửa hàng đã mở cửa, cô do dự vài giây rồi dừng xe lại. 

Trong cửa hàng có rất nhiều người, ông chủ là một người đàn ông to béo, trước cửa còn có mười mấy vệ sĩ, cũng chẳng trách ông ta dám mở cửa. 

"Cửa hàng không nhận tiền mặt, chỉ nhận vàng, đồ trang sức bằng vàng, cũng có thể đổi hàng lấy hàng, có thể đổi dao, đồ nông cụ lấy thức ăn.”

Nghe vậy, Văn Hâm hơi ngạc nhiên nhưng suy nghĩ một chút thì hiểu ra, thời cuộc loạn lạc như vậy, đương nhiên chỉ có vũ khí mới có thể bảo vệ được bản thân. 

Không mua được dao thì đổi thôi, những thứ này nhà nào cũng có. 

Văn Hâm đi một vòng trong cửa hàng, phát hiện đồ đạc bên trong khá đầy đủ, đồ ăn thức uống đều có, giống như một siêu thị nhỏ.

Cô đến quầy bán thịt, thấy trên đó viết: "Mỗi người chỉ được mua nửa cân, một đùi gà đổi một gam vàng hoặc một cái xẻng, nửa cân thịt lợn đổi năm gam vàng hoặc hai con dao gọt...”

Người mua thịt rất đông, chen chúc nhau vì sợ mua không được, còn có người tranh chấp vì chuyện này. 

Văn Hâm không thiếu thịt ăn, cô nhìn sang đống trứng ở góc, mỗi người chỉ được mua một cân: "Giá.”

là một gam vàng hoặc một cái cuốc. 

Ông chủ ở bên ngoài hét lớn: "Mua thì mua sớm, hôm nay nhận vàng và các loại dao, đồ nông cụ, ngày mai chưa chắc đã nhận nữa.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ, những người còn đang do dự cũng tranh nhau mua đồ. 

Văn Hâm mua hai chai sữa, một cân trứng, hai cây xúc xích, hai gói mì ăn liền, một gói bánh quy nén. 

Cô cũng muốn mua thêm nhưng tất cả các mặt hàng đều giới hạn số lượng, cô đi ra ngoài tính tiền. 

Người phụ nữ thu tiền ngẩng đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm hỏi: "Vàng hay đổi hàng lấy hàng.”

Văn Hâm: "Vàng.”

Người phụ nữ: "Tổng cộng mười gam vàng.”

Văn Hâm thò tay vào túi, nhân lúc che chắn lấy một chiếc vòng tay vàng từ trong không gian ra. 

Người phụ nữ cân thử: "Nhiều hơn 0,2 gam.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp