Hàng mi nhạt màu của hắn khẽ rung, đôi mắt từ từ mở ra, vẻ ngơ ngác trên mặt khiến hắn trông có vẻ mong manh hơn: "Đây là... chuyện gì vậy? Chúng ta sao lại ở chỗ này vậy?"
Ô Vọng đang nhắm mắt nghỉ ngơi ngay lập tức mở to mắt, cảnh giác dùng chân kéo cái đuôi vào lòng.
"……" Tiểu Đào thực sự không hiểu nổi tại sao người này lại thích diễn kịch đến vậy, đã thế diễn còn chẳng có tâm, cứ như sợ người khác không biết hắn có ý đồ riêng.
Chu Mạt cười gượng hòa giải: "Anh còn nhớ cái bảng đó không? Chúng ta đụng phải Gabriel ru ngủ rồi. Em vừa rơi vào ảo giác, còn gặp ác mộng rất kinh khủng, không biết anh có ——"
"Thế ư? Giấc mơ của tôi lại khá đẹp đấy." Phù Quang vừa nói, đôi mắt màu mật ong của hắn khẽ nheo lại đầy vẻ thích thú, thậm chí có chút luyến tiếc và buồn bã: "Tôi gần như không muốn tỉnh lại nữa."
"……" Đúng là nói chuyện không hợp nhau nửa câu cũng là nhiều, Chu Mạt nói, "…… Chúng ta vẫn nên nghĩ cách ra ngoài thì hơn."
Cái hộp kính mà bọn họ đang ở tuy đã bị đóng lại nhưng dường như không bị phong kín hoàn toàn. Bọn họ ở trong này lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện tình trạng thiếu ôxy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play