Ninh Ninh bị kết án rất nặng, cô ta sẽ phải ở tù suốt quãng đời còn lại.

Tuy Tần Dự mất rất nhiều máu nhưng cũng không bị thương nặng.

Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta đã hỏi tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Trần Ngư, tình yêu mà em dành cho anh ngần ấy năm có phải là giả hay không?"

Tôi không nói chuyện, không nhịn được cười.

Tần Dự đè nén cảm xúc, hỏi tôi: “Sao em lại cười?”

"Tôi chỉ nghĩ rằng anh thật buồn cười."

Tôi bước tới, giúp anh ta sửa sang lại cổ áo, thở dài:
“Tần Dự à, sau này đừng sống như một kẻ ngốc như vậy nữa. Tỉnh táo lại đi, bao nhiêu năm nay anh chỉ coi tôi như bảo mẫu để sai bảo. Không có chuyện thì nhớ tới Ninh Ninh, nhưng có việc gì thì mới nghĩ đến tôi. Anh như vậy mà còn mong đợi tô thật tâm thích anh sao? Tôi cũng không phải là người bị cuồng ngược đãi, nhưng anh thì thật sự là một kẻ ngu xuẩn."

Tần Dự nghe xong sửng sốt một hồi lâu, có lẽ không ngờ dưới lớp mặt nạ mềm mại trầm tĩnh của tôi lại có một khuôn mặt như vậy.

Tôi nhìn gương mặt có chút đáng thương của anh ta, không nhịn được nói:
“Trà chanh bưởi được pha tỉ mỉ của tôi thực chất là mua ở cửa hàng tiện lợi, còn có bánh ngọt nhỏ mỗi lần tự tay tôi làm, thật ra là do ông chủ cửa hàng bánh làm, tôi chỉ việc cho vào lò nướng.
Tần Dự, những thứ dịu dàng ân cần đối với anh đều là giả mà thôi.
Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa!
Không có cô gái tỉnh táo nào lại đi thích một tên kiêu ngạo tự đại ngu xuẩn như anh đâu!”

***

Tôi đã xong một loạt cuộc kiểm tra ở bệnh viện, chuẩn bị định rời đi.

Bà Diệp ngăn tôi lại.

Hôm nay bà ta không trang điểm, mắt sưng đỏ, sắc mặt có vẻ u ám.

Trước đây, bà ta luôn kiêu ngạo tự đắc khi đối mặt với tôi.

Nhưng hôm nay, bà đã mất đi vẻ hung hăng càn quấy trước đây.

"Đi xem Cảnh Hòa đi." Bà Diệp bật khó nói: "Sự việc của mẹ cô là do tôi, tôi có lỗi với mẹ cô. Nhưng những năm qua, Cảnh Hòa luôn thật tâm thật ý với cô. Nó thậm chí muốn trở mặt với tôi chỉ vì muốn kết hôn cùng cô. Nó còn đem những bằng chứng bất hợp pháp kia của tôi cho cô để tôi không thể đến làm khó dễ cô.”

"Bà Diệp, con trai bà có ngày hôm nay đều là do bà làm hại, liên quan gì đến tôi?"
Tôi thong dong nói: "Nghe nói bà là vợ thứ hai của ông Diệp, bà đã hao tổn hết tâm cơ để sinh ra Diệp Cảnh Hòa, đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh ấy. Anh ấy vẫn luôn là niềm tự hào của bà.
Giờ đây, niềm tự hào và tâm huyết của bà đã trở nên uổng phí. Sau này, cuộc sống của bà trong Diệp gia sẽ trải qua không tốt đẹp như lúc trước nữa đâu. Vì vậy thay vì ở đây khóc lóc, thì tốt hơn hết nhân lúc còn trẻ, bồi dưỡng thân thể sinh thêm đứa khác đi.”

Tôi đã nhận được offer từ học viện luật nước ngoài, hôm nay tôi sẽ lên máy bay.

Như mẹ tôi đã nói, tôi sẽ buông bỏ tất cả mọi thứ, học tập chăm chỉ.

Mẹ ơi, liệu linh hồn của mẹ trên thiên đường có nhìn thấy con không?

Tôi bước đến cửa thang máy thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau:

"Trần Ngư, em đã báo được thù rồi, sau này em có thể sống hạnh phúc vui vẻ hơn được không?"

Tôi bước vào thang máy mà không ngoảnh lại hay trả lời.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương thang máy.

Cuối cùng, tôi cũng có thể cởi bỏ chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo bấy lâu nay.

Tôi mơ hồ nhớ lại cách đây rất lâu, hình như có lúc nào đó có người đã hỏi tôi rằng: "Trần Ngư, tôi cảm thấy em luôn khổ sở không vui. Đến khi nào thì em mới có thể buông bỏ những tâm sự để hạnh phúc hơn?"

Nhiều năm sau, tôi du học trở về và gia nhập một công ty luật với tư cách là đối tác cấp cao.

Công ty đảm nhận một vụ án tài chính nên tôi đưa hai người trong đoàn đội của mình đến công ty của đối phương.

Trên đường đi, họ bàn chuyện về người khách hàng này.

"Vị khách lớn này của chúng ta là một nhân vật không dễ chọc, nghe nói tính tình anh ta kém vô cùng."

"Ôi, đâu còn cách nào khác. Ai bảo người ta là ông lớn trong giới tài chính chứ?"

"Nghe nói bảy năm trước, anh ta cùng với vị Tần gia kia vì tranh giành phụ nữ mà đánh nhau, bị đánh đến nỗi hai chân tàn phế."

"Wow, thật thú vị! Nhìn dáng vẻ cấm dục của anh ấy, tôi cứ tưởng anh ấy là gay cơ."

“Nói đến vị Tần gia kia… anh ta cũng là một kẻ điên, hẹn hò với 800 người bạn gái, nhưng lại không cưới ai trong số họ. Tôi nghe nói tình yêu đích thực của anh ta đã bị Diệp gia tống vào tù rồi. Những năm nay anh ta luôn tìm cách tranh giành với Diệp gia, chắc hẳn là muốn cứu vớt ánh trăng sáng của mình.”

Tôi nghe những lời bàn tán của hai người họ mà không hề bị lay động.

Khi chúng tôi đến công ty đối phương, mọi người đều chỉnh đốn lại cách cư xử và ngừng buôn chuyện.

Tôi bước vào phòng họp cao cấp phía trước.

***

Trong căn phòng họp yên tĩnh trống trải, có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn tôi một hồi lâu.

Anh lên tiếng trước, giọng hơi chậm và khàn.

Diệp Cảnh Hòa nói: “Trông em vui vẻ hơn nhiều, tốt quá.”

Tôi mỉm cười nói: "Hầu hết khi mọi người có chuyện vui thì tinh thần tự nhiên sẽ cảm thấy sảng khoái thôi. Tôi đã đính hôn nên đương nhiên tinh thần cũng vui vẻ. Cảm ơn Diệp tổng đã khen ngợi."

Diệp Cảnh Hòa bình tĩnh nói: "Đính hôn không phải kết hôn, đương nhiên dù cho đã kết hôn vẫn có thể ly hôn. Trần Ngư, em có nghĩ vậy không?"

HẾT TRUYỆN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play