Tôi nói lời cắt đứt với anh, xoay người rời khỏi.

Nhưng tôi biết Diệp Cảnh Hòa không đành lòng rời xa tôi.

Trong suốt 3 năm chúng tôi bên nhau, anh thường gọi tên tôi trong giấc mơ và ôm tôi trước khi đi ngủ.

Hiện tại, anh đã yêu thảm tôi rồi.

Quả nhiên, Diệp Cảnh Hòa đuổi theo tôi ra ngoài, giữ chặt lấy tay tôi.

Tôi sụp đổ nói: "Thả tôi ra! Anh có nghe thấy không? Tôi thấy chính mình thật ghê tởm quá. Mẹ anh đã nhục nhã tôi nhiều như vậy, anh cho rằng tôi thực sự không có lòng tự trọng và muốn làm người tình cả đời của anh sao?"

"Bình tĩnh nào" Diệp Cảnh Hòa ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên má tôi: "Trần Ngư, em thừa nhận đi, em đã yêu tôi từ lâu rồi. Nhưng là em hận mẹ tôi nên mới không chịu thừa nhận."

Tôi càng khóc nhiều hơn, lắc đầu nói: "Không phải vậy! Tôi hận anh! Hận anh thấu cả tim gan!"

Diệp Cảnh Hòa nhìn chăm chú vào mắt tôi và hỏi: "Vậy tại sao khi em biết tôi sắp sang Mỹ, em cũng đăng ký học cao học ở đó?"

Tôi cứng rắn nói: “Tôi cũng muốn đi du học, sau này có tương lai tốt đẹp, có sai không?”

Diệp Cảnh Hòa trực tiếp lấy sổ hộ khẩu trong túi của tôi ra: "Cái này thì sao? Có chuyện gì vậy?"

Tôi cúi đầu, khóc liên tục, không nói không rằng.

Hôm qua Diệp Cảnh Hòa đã gọi cho tôi và bảo tôi mang theo sổ hộ khẩu.

Tất nhiên là tôi đoán được ý định của anh.

"Trần Ngư à, bây giờ chúng ta hãy làm rõ một số chuyện đi." Diệp Cảnh Hòa tóm lấy tôi, lên xe.

Anh cứ nắm tay tôi, cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Khi gặp em, anh thấy em giống như cái bóng của Tần Dự vậy, luôn lẳng lặng đi theo cậu ta, luôn nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta. Lúc ấy, trong lòng tôi có chút xem thường em, nhưng thời gian trôi qua, tôi vô tình phát hiện được rằng, thì ra tôi vẫn luôn dõi theo bóng dáng của em."

"Cái buổi tối phòng bếp bị cúp điện, em nhào tới hôn tôi, tôi đã không đẩy em ra. Lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mình đã yêu em. Về sau, em và Tần Dự cứ quấn lấy nhau, tôi ở cạnh nhìn thì thấy rất khó chịu và đau đớn.”

“Khoảng thời gian đó lòng tôi rất loạn, có một số việc đều không nhìn rõ.” Khi Diệp Cảnh Hòa nói xong câu này, anh đã im lặng một lúc lâu.

Tôi ngước nhìn anh, chậm rãi lau nước mắt trên mặt và cởi bỏ lớp ngụy trang mỏng manh của mình.

"Có phải là từ lâu anh đã phát hiện rằng tôi không hề thích Tần Dự, tôi chỉ cố ý ở bên cạnh anh ta chỉ là lợi dụng anh và Tần Dự để trả thù Ninh Ninh, phải không?" Tôi bỏ một viên kẹo bạc hà vào miệng, thay Diệp Cảnh Hòa đem những lời chưa nói, nói hết ra.

Ánh mắt Diệp Cảnh Hòa vô cùng phức tạp, thở dài nói: “Thích ai thì phải hiểu người đó. Năm đó, tôi nhìn thấy nhật ký của em thì cho rằng em rất muốn gả vào một gia đình giàu có, nên mới cố ý tiếp cận Tần Dự. Em lại cố ý tiết lộ chuyện của mẹ em cho tôi biết, sau đó tôi liền đi điều tra. Lúc này, tôi mới biết hóa ra em là con gái của mẹ Lâm. Ninh Ninh lái xe gây ra chuyện rồi bỏ trốn. Ngần ấy thời gian trôi qua, Tần Dự và Ninh vẫn không biết thân phận thật sự của em.”

Tôi mỉa mai: “Tôi chẳng là ai cả, vậy nên họ cũng chẳng quan tâm làm gì?”

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, là Tần Dự gọi tới.

Anh ta liên tục gửi tin nhắn Wechat cho tôi:

[Trần Ngư, em đang ở đâu vậy? ]

[Anh đói rồi, em có thể quay về giúp tôi nấu một chén mì được không? ]

[Trần Ngư, không biết vì sao, trong lòng anh cứ cảm thấy trống rỗng, rất nhớ em, em có thể nghe điện thoại được không? ]

Tôi chậm rãi chụp ảnh màn hình những tin nhắn này, gửi cho Ninh Ninh.

Tôi: [Ninh Ninh à, cho dù cô có đính hôn với Tần Dự thì sao? Tâm can của anh ấy đã thuộc về tôi rồi, tôi mới là người chiến thắng thực sự.]

Mà Diệp Cảnh Hòa ở ngay bên cạnh, chứng kiến hết mọi chuyện.

Diệp Cảnh Hòa đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi từ lâu, nhưng anh vẫn ở bên tôi lâu như vậy. Chứng tỏ rằng anh ấy yêu tôi đến mức tôi không cần phải tiếp tục diễn trước mặt anh nữa.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, cười thoải mái nói: “Cậu hai Diệp à, anh đã nhìn rõ chưa? Tôi đúng là một con khốn đạo đức giả và dối trá. Trong những năm qua, tôi đã cố tình đâm chọt quan hệ của Tần Dự và Ninh Ninh. Chỉ khi Ninh Ninh cô ta đủ đau khổ, tôi mới có thể cảm thấy hạnh phúc."

“Vậy thì việc em làm vẫn chưa đủ đâu.” Diệp Cảnh Hòa nghiêng người thắt dây an toàn cho tôi, lái xe ra ngoài, bình tĩnh nói: “Dù sao thì trong lòng Ninh Ninh vẫn luôn có tôi. Chỉ khi em hoàn toàn có được tôi, lúc này cọng rơm trí mạng mới có thể đè chết được con lạc đà Ninh Ninh. “​

Diệp Cảnh Hòa tính chở tôi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Đáng tiếc là mọi chuyện lại không được như ý muốn của anh, chúng tôi không đến được cục dân chính.

Trên đường đến cục dân chính, một chiếc SUV lao như điên về phía chúng tôi.

Xe của chúng tôi bị lật ngay tại chỗ.

Chiếc xe vẫn tông vào ghế lái như muốn đâm chết những người bên trong.

Tôi ngồi ở ghế phụ, được bọc túi khí vây lấy, nghe thấy tiếng động từ bên ngoài liền an tâm ngất đi.

Cuối cùng, Ninh Ninh, cô đã không thể nhịn được nữa phải không?

Mới nửa giờ trước, tôi đã gửi tin nhắn cho Ninh Ninh và Tần Dự.

Tôi nhắn cho Ninh Ninh rằng:
[Ninh Ninh, cô còn nhớ vụ tông xe bỏ trốn của mình không? Người mà cô đâm chết lúc ấy chính là mẹ tôi. Trước đây tôi không thể trả thù cô, nhưng nửa giờ nữa, tôi sẽ trở thành vợ chính thức của Diệp Cảnh Hòa.
Còn nữa, người trong lòng vị hôn phu của cô bây giờ chính là tôi. Người mà cô yêu cuối cùng cũng cưới tôi, chỉ cần tôi còn sống dù chỉ một ngày, thì ngày đó tôi cũng sẽ làm cho cô đau khổ. Tôi muốn cô từng chút một mất hết tất cả những gì cô đang có.]

Tôi gửi bức ảnh sổ hộ khẩu cho Tần Dự:
[Tần Dự à, em đã phải lòng anh từ khi học cấp ba. Nhưng bấy lâu nay em luôn tự ti, không có dũng khí thổ lộ với anh. Cuối cùng hôm nay em cũng có dũng cảm để nói ra, bởi vì em sắp cưới Diệp Cảnh Hòa. Em rất yêu anh nên em không hề hối hận. Chúc mừng anh đã đính hôn với Ninh Ninh, anh đã đạt được điều mình mong muốn.


Ngoài ra, kỳ thực còn có một bí mật em chưa từng nói cho anh biết, người cứu anh ở Diệp gia lúc còn nhỏ chính là em. Cậu bé khờ dại không biết bơi lúc nhỏ sau này lại trở thành chú rể của người khác. ]

***

Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở hành lang.

Ninh Ninh sụp xuống, lớn tiếng khóc: "Dì ơi, con sai rồi, con thực sự sai rồi! Con tưởng Trần Ngư ngồi ở ghế lái! Con chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương anh hai của mình! Xin dì hãy tha thứ cho con."

Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Ninh đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa đang hèn mọn quỳ dưới đất, khóc lóc van xin.

Tóc cô ta rối bù, lớp trang điểm trên mặt lấm lem, khóc như một con thần kinh.

Đúng vậy, cô ta đã bị điên rồi, càng nói càng kích động: "Đều là lỗi của Trần Ngư!"

Cô ta nói đúng, hành vi điên cuồng của Ninh Ninh hôm nay có một nửa là do tôi ép buộc.

Từ khi biết Ninh Ninh có tiền sử trầm cảm, tôi đã biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị tôi làm cho phát điên.

Hơn nữa, trong ba năm qua, tôi cũng có nấu không cho cô ta ăn đâu!

Mỗi lần làm thức ăn cho cô ta, tôi đều bỏ thêm một lượng thuốc cực nhỏ. cộng thêm một chút kích thích qua lời nói cử chỉ, cũng đủ chọc điên trái tim mỏng manh yếu đuối của cô ta.

"Đủ rồi! Câm miệng đi!" Bà Diệp tức giận nói: "Nếu không phải bởi vì trong đám con gái của Ninh gia, cô là đứa khá ngoan ngoãn và có quan hệ tốt với Cảnh Hòa và Tần Dự, thì cô cho rằng tôi sẽ ra mặt giải quyết sự tình năm đó cho cô sao?”

Bà ta vô cùng chán ghét và khó chịu, đẩy Ninh Ninh ra rồi sải bước về phía phòng bệnh.

Sau khi đi ra ngoài, tôi cười khúc khích nói: “Ninh Ninh à, cô vẫn chưa giết được Diệp Cảnh Hòa rồi, thật đáng tiếc!! Nếu anh ấy chết, cô nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tính mạng bảo mẫu như mẹ tôi đáng tiền, nhưng của Diệp thiếu gia lại rất có giá trị à nha."

Ở hướng khác, y tá đẩy băng ca của Diệp Cảnh Hòa ra.

Anh đang nằm trên giường, đã tỉnh dậy và nghe rõ những gì tôi vừa nói.

Tôi không nhìn anh mà lẳng lặng nhìn Ninh Ninh đang phát điên.

Ninh Ninh lập tức hiểu ra, kinh ngạc nhìn tôi: "Là cô... chính là cô! Cô ở cùng ba người chúng ta nhiều năm như vậy chỉ là để báo thù cho mẹ cô mà thôi! Trần Ngư, tâm cơ của cô thật thâm hiểm!”

“Cô Ninh à, lần này cô sẽ không có cơ hồi trốn ra nước ngoài nữa đâu.”

Tôi nghiêng người nắm tóc, trừng mắt nhìn cô ta, nói từng chữ một: “Trong tù, cô sẽ nhớ đến tôi cả ngày lẫn đêm thôi.”

"Ahhh! Tôi muốn giết cô!" Ninh Ninh bị tôi kích thích đến điên loạn, nhảy dựng lên muốn đánh tôi.

Tôi liếc qua bên kia thì thấy Tần Dự xuất hiện, nhân lúc này tôi lấy con dao gọt trái cây từ trong túi ra lén đưa cho Ninh Ninh.

Hiện tại cô ta đã bị hận thù làm cho mù mắt, lúc Tần Dự lao tới, Ninh Ninh thậm chí còn không thèm nhìn anh ta. Cô ta trong vô thức vung con dao gọt hoa quả trong tay ra, đâm vào bụng Tần Dự.

"Trần Ngư, cút đi!" Tần Dự đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng anh ta lại tới bảo vệ tôi.

Từ đầu đến cuối, Diệp Cảnh Hòa đã ở gần đó xem từ đầu đến cuối vở kịch do tôi làm đạo diễn.

Ninh Ninh nhìn máu trên tay mình, toàn thân run rẩy.

Nhân viên y tế lao tới và khống chế Ninh Ninh.

Tần Dự ngất đi và được đưa vào phòng phẫu thuật.

Tôi đứng trong phòng tắm, cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay.

Tôi nhìn vào gương, soi những vết xước trên mặt mình.

Sau một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi chỉ bị trầy xước vài chỗ.

“Mẹ, có phải là mẹ đang bảo vệ con phải không?” Tôi nhìn mình trong gương rồi nhẹ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play