Khoảng thời gian buổi sáng êm ấm và nhẹ nhàng đã trôi qua 1 cách chóng vánh.
Chúng tôi cùng nhau bắt đầu lên kế hoạch để kiểm chứng xem chúng tôi có thể thay đổi cốt truyện được hay không?
Đồng thời, chúng tôi cũng ghi chép lại những sự kiện quan trọng để đề phòng chúng tôi quên, và thêm cả ngoại hình của nhân vật phản diện và nhân vật chính để có thể dễ dàng tìm ra bọn họ hơn.
Bởi nếu không nhớ những thứ đó, e rằng chúng tôi không thể nào tìm và giúp các nhân vật phản diện thoát ra khỏi số phận tội nghiệp đó được.
Sau đó, chúng tôi lại bàn về việc ai sẽ là người tiếp cận phản diện nữ và ai sẽ tiếp cận phản diện nam
Lúc đầu, tôi nảy ra ý định rằng tôi sẽ chủ động tiếp cận phản diện nam rồi sau đó giúp nha ta tìm ra tình yêu định mệnh để thoát khỏi tương lai đó, còn anh trai sẽ tiếp cận phản diện nữ rồi….
Chưa kịp để tôi nói hết, anh tôi đã nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của tôi
Anh không muốn tôi sẽ tiếp cận nam phản diện vì sợ anh ta sẽ làm gì tôi hoặc có thể vì thấy tôi chướng mắt mà hành hạ tôi trước khi tôi kịp làm quen.
Nên anh tôi chủ động muốn tiếp cận nam phản diện đó, còn tôi phải tiếp cận phản diện nữ
Anh giải thích rằng, thay vì 2 chúng tôi phải tiếp cận đối tượng khác giới, sao chi bằng không tiếp cận đối tượng cùng giới, điều đó sẽ dễ dàng hơn
Nếu là cùng giới thì chúng tôi có thể dễ dàng tạo sự dễ gần hơn, từ đó sẽ nhanh chóng tạo nên 1 mối quan hệ tốt đẹp.
Nói xong, anh còn trách tôi quá ngờ nghệch, không suy nghĩ chu toàn và lo lắng cho tương lai vô định của tôi,
Lúc đầu, tôi còn đang muốn khen anh thông minh, thấy anh mắng tôi là ngốc nghếch, tôi thầm rút lại lời tôi vừa nói trong lòng và nhíu mày lại
Tôi nào dám hó hé mắng anh nữa, vì ai biểu anh tôi là người thông minh chi.
Bàn kế hoạch xong xuôi, anh tôi đột nhiên để ý giờ trên đồng hồ rồi hét lên
Liễu Nhạc Phong: “Chớt rồi!!! Trễ giờ rồi!!! Nhanh lên!!!”
Nghe anh hét toáng như vậy, tôi cũng giật mình hết hồn, sau đó xoay người nhìn về phía đồng hồ, thấy trên đó điểm 8 giờ 30 phút sáng, tôi hoang mang nhìn anh vội vã thay quần áo rồi lại hỏi
Liễu Minh Yên: “Anh, tại sao anh lại vội thế? Nếu là vội vì đi học thì 12 giờ trưa chúng ta mới vô học mà, anh sao vậy?”
Thấy tôi hỏi vậy, động tác thay quần áo của anh cũng dừng lại, rồi anh nhanh chóng quay qua nhìn tôi với vẻ mặt như nhìn 1 kẻ hay quên rồi thở dài 1 hơi
Liễu Nhạc Phong: “Hình như em quên gì đó rồi nhỉ? Ở thế giới này, 2 chúng ta sống nương tựa vào nhau, ở đây cha thì không có, mẹ thì bệnh nặng, họ hàng thân thích thì quay lưng. Vậy em nghĩ đi, tiền học, chi phí sinh hoạt, tiền thuốc men và tiền viện của mẹ ai đóng hả, sẽ có ai đó chịu chi tiền cho không cho chúng ta à?”
Liễu Minh Yên: “…….”
Nhìn tôi im lặng, anh tôi lắc đầu thở dài rồi quay lại mặc đồ tiếp, anh mệt mỏi tính nói cái gì đó nhưng rồi nhìn thấy 1 bóng đen vụt qua rồi lao ra khỏi nhà 1 cách nhanh chóng.
Anh dường như rất bất ngờ, bởi vì đó là tôi
Trước lúc đó, khi nghe anh nói ra những lời như thế, tôi chợt nhớ ra điều mình đã quên là gì rồi! Đó là TRỄ GIỜ ĐI LÀM RỒI!!!!
Không để anh nói hết tôi đã vội vã thay đồ rồi lao nhanh ra ngoài để kịp giờ làm, vì tôi sợ đi trễ thì tiền lương của tôi sẽ bị TRỪ mất!!!!
Tôi không quay đầu nhìn lại anh trai đang ngơ ngác nhìn tôi chạy tới chỗ làm mà chỉ để lại hét đủ to để cho anh nghe lại lời nhắn của tôi
Liễu Minh Yên: “Một hồi anh đi làm nhớ đóng cửa cẩn thận lại, kẻo trộm vào nhà đấy nhé!!!”
Nhắn xong lời đó tôi tăng tốc chạy.
Ở thế giới này, anh tôi làm thêm trong 1 quán bar từ tối cho đến sáng, còn tôi thì làm trong 1 quán cà phê nhỏ cả 1 buổi sáng.
Bỗng chợt nói đến đây, tôi không khỏi thắc mắc, tôi làm buổi sáng thì tôi mới là người vội, còn anh làm buổi tối thì vội cái gì?
Nghĩ vậy tôi cũng hoang mang không kém, nhưng tôi nhanh chóng ném cấn đề đó ra sau đầu rồi lo chạy để đến chỗ làm.
Lúc đến chỗ làm, vừa hay đúng 9 giờ, tôi thở hổn hển vì chạy quá mệt.
Tôi cảm thấy tay chân mình đang rã rời, vừa kịp ngồi xuống ghế để hồi phục sức lực của bản thân thì anh quản lý xuống, anh ấy thấy tôi rồi bất ngờ nói
Thất Nguyên Thanh: “Ủa??? Sao giờ em còn ngồi đây, sao không vô thay đồ rồi làm việc đi, ngồi đó làm gì! Trời ơi, khách sắp vô rồi, mau nhanh chân lên!!”
Chưa kịp nói gì, tôi đã bị anh quản lý giục thay đồ vô làm mặc cho chân tôi thì bủn rủn, mệt mỏi
Nhưng tôi cũng chẳng dám nói mệt vì người ta là quản lý đó, tôi nói rồi lỡ người ta đuổi việc tôi thì làm sao!!!
Vì vậy tôi chỉ có thể ấm ức vô thay đồ, dù rằng bản thân đang rất mệt
Vừa thay đồ xong, tôi ra ngoài, đang bận buộc lại dây tạp dề ra sau lưng thì thấy có người kêu tôi.
Tôi ngước lên, nhìn thấy vị khách nữ ấy, tôi phải thề thật với các bạn là cô ấy rất xinh, đẹp tựa như 1 mỹ nhân nổi tiếng toàn cầu vậy.
Gương mặt cô ấy cân đối, thanh tú, từng đường nét đều như được điêu khác tinh xảo.
Còn đôi mắt thì rất long lanh, trong veo như nước hồ thu, ánh lên vẻ dịu dàng nhưng đầy mê hoặc.
Hàng lông mày lá liễu, cong nhẹ như trăng non, điểm tô cho đôi mắt thêm phần sắc sảo.
Đôi môi trái tim, đỏ mọng như cánh hoa, nếu như cô ấy mà có thể cười lên ngay bây giờ thì nụ cười ấy có thể làm say đắm, rung động lòng người mất.
Điểm nhấn là mái tóc trắng như tuyết phủ, từng sợi tóc lấp lánh như bông tuyết giữa trời đông, gợi lên 1 vẻ đẹp băng giá nhưng không kém phần dịu dàng.
Dáng người thon thả, cân đối, thanh thoát như tạc.
Đường cong tuyệt mỹ như được vẻ bằng tay nghệ nhân.
Làn da trắng nõn nà, căng mịn như sương sớm.
Nếu như không phải do cô ấy đang ngồi thì tôi cá chắc chiều cao của cô ấy không thua kém gì các hoa hậu quốc tế trên toàn thế giới.
Giờ phút này, tôi như là 1 nhà phê bình đang đánh giá 1 bức tranh hoàn mỹ, không tỳ vết.
E là tâm hồn tôi sớm đã lơ lửng ở phương trời xa nào rồi.
Sau khi gọi tôi lại bàn để phục vụ, cô ấy ngồi chờ mãi không thấy câu hỏi thân thuộc thì cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi
Nhìn thấy ánh mắt đang đánh giá của tôi, cô ấy cau mày lại, nheo mắt nhìn tôi với thái độ không vui cho lắm.
Rồi nói với tôi
???: “Cô không muốn phục vụ cho tôi sao?Hửm???”
Thấy cô ấy hỏi như vậy tôi lắc đầu nói
Liễu Minh Yên: “Tôi nào dám cơ chứ, xin lỗi có lẽ tôi đã mê mẩn vẻ đẹp của cô rồi nên có hơi lơ đãng, mong rằng cô sẽ bỉ qua cho tôi”
Nghe tôi nói, cô ấy có vẻ rất bất ngờ vì không nghĩ tôi lại thẳng thắn đến thế.
Xong, cô ấy chỉ cười dịu dàng 1 cái rồi hỏi
???: “Tôi đẹp đến thế sao? Vậy mà trước kia có người chê tôi rất xấu đấy!”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi liền phản bác lại
Liễu Minh Yên: “Ai nói chị xấu thế! Kẻ đó chắc phải bị mù rồi, chị xinh như thế kia mà. Thật sự thì tôi khuyên chị nên đi làm hoa hậu đi, lãng phí nhan sắc quá đấy!”
Lần này cô ấy còn bất ngờ hơn lần trước , sau đấy cô ấy đột nhiên cười ra tiếng, rồi thì thầm 1 cái gì đó, tôi nghe được hình như là cái gì mà kẻ đó đúng là bị mù rồi thì phải.
Sau khi cười xong, cô ấy chả nói gì nữa, cũng không gọi món nữa, rồi cô ấy chỉ hỏi tên tôi là gì?
Tôi cũng thành thật ngơ ngác đáp lại tôi tên Liễu Minh Yên.
Nghe tên tôi xong cô ấy đứng lên hài lòng và rời đi.
Tôi nghĩ mình đã làm sai rồi, sợ rằng quản lý sẽ trừ lương tôi mất, trong lúc không biết làm sao.
Lúc cô ấy chuẩn bị đẩy cửa ra, thì đột nhiên quay đầu lại rồi nói
???: “Lần đầu tôi gặp 1 người khá kì lạ như thế, nên tôi cảm thấy rất vui và sẽ bỏ qua vụ vừa rồi. À quên mất không nói, số tiền trên bàn đó là tiền tip tôi cho cô đấy”
Nói xong cô ấy rời đi, còn tôi nhìn lại trên bàn thấy 1 đống tiền, phải nói tôi vui còn không được, tôi đếm đi đếm lại, thì tổng sẽ là 3.000.000.000 Việt Nam đồng nếu đổi tiền theo giá trị thế giới bên này,
Lần đầu tiên, tôi thấy có người tip nhiều tiền đến như vậy, làm tôi nhớ đến nhân vật phản diện nữ - Trương Bạch Oanh, nhắc đến đây tôi cũng nhớ lại 1 cảm giác quen thuộc khi thấy người phụ nữ vừa nãy.
Nhưng nếu so sánh trong nguyên tác, thì cô ấy được miêu tả là không có gì đặc sắc, và có vẻ khá ngây thơ và ngốc nghếch nên mới bị các nhân vật chính lừa rồi hại chết.
Nghĩ lại người phụ nữ vừa nãy, tôi nghĩ là mình đã cảm giác sai rồi, sau đó tôi bận nhét tiền vào trong túi nên chả bận quan tâm đến cô nàng vừa nãy nữa.
Tôi đột nhiên nhớ ra ông anh của mình, và tự hỏi không biết ổng đang làm gì giờ này.
Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu rọi qua cửa sổ quán cà phê, tôi còn đang mải mê với số tiền tip khổng lồ trên bàn thì một tiếng chuông nhỏ báo hiệu có khách mới vang lên. Đó là một phụ nữ với dáng vẻ thanh thoát và khí chất khác biệt, bước vào quán với một vẻ tự tin đáng ngưỡng mộ.
Tôi không để ý nhiều vì bị số tiền thu hút sự chú ý.Ngay khi Trương Bạch Oanh rời khỏi quán cà phê, bầu không khí trong quán dường như vẫn còn đọng lại chút dư âm của sự hiện diện đầy quyền lực của cô ấy. Các nhân viên và khách hàng đều quay lại với công việc hoặc cuộc trò chuyện của họ, trong khi tôi tiếp tục đếm đi đếm lại số tiền. Mặc dù tôi không biết rõ về người phụ nữ đó, cảm giác như có điều gì bí ẩn hơn đang chờ đợi bên ngoài quán.
Bên ngoài, khi Trương Bạch Oanh ra khỏi quán, cô ấy nhanh chóng bước lên một chiếc xe sang trọng đang chờ sẵn. Cô ngồi vào trong xe và cửa xe đóng lại êm ái. Một vệ sĩ đứng chờ sẵn bên ngoài, khi xe lăn bánh, anh ta lập tức bước vào chiếc xe đen, đóng cửa lại và bật thiết bị liên lạc.
Trong chiếc xe, bầu không khí trở nên căng thẳng. Vệ sĩ quay sang Trương Bạch Oanh, ánh mắt anh ta đầy lo lắng. Trương Bạch Oanh, trong lúc nhắm mắt suy tư, đưa tay vén tóc ra sau tai rồi lên tiếng với vẻ kiên quyết.
Vệ sĩ: “Cô Trương, sao cô lại đột nhiên đến nơi này, nơi này không hợp với thân phận của cô tý nào cả”
Người phụ nữ thấy vậy liền đáp
Trương Bạch Oanh: “Không sao cả, tôi chỉ là cảm thấy mình phải tới nơi này thôi, dù sao nơi này giữ rất nhiều ký ức của tôi mà”
Trương Bạch Oanh cười 1 cái rồi thần nghĩ trong lòng
Trương Bạch Oanh: *Lần này được trọng sinh, kiếp này tôi sẽ g.i.ế.t mấy người, Sở Khanh, Trần Thị Ánh Kim, cứ đợi đó và hãy xem tôi trả thù mấy người đi*
Trương Bạch Oanh: “À mà đúng rồi, ngươi mau đi điều tra xem coi quán cà phê này mở lâu chưa, nhân viên trong này tên gì, ở đâu, điều tra hết”
Vệ sĩ: “Vâng”
Trương Bạch Oanh: *Hiện tại có 1 số chuyện xảy ra khác với kiếp trước, đáng lẽ quán cà phê này phải sau 5 năm nữa kể từ khi công ty mình bị phá sản mới mở chứ, sao bây giờ nó đã có rồi. Phải chăng nình trọng sinh lại đã gây ra chuyện gì chăng, nhưng hy vọng nó sẽ không thay đổi quá nhiều vào chuyện mình trả thù. Còn cô bé đó…thật sự quá thú vị đi, cảm giác cô bé ấy rất quen, dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi. Tương lai hy vọng 2 chúng ta có thể gặp lại nhau - Liễu Minh Yên à*
Trương Bạch Oanh: “Đi đến công ty”
Vệ sĩ: “Vâng!”