Không còn gì nữa, tôi chỉ có thể kìm nén sự căm ghét của mình đối với họ và tập trung vào việc học.

Tôi sẽ không ngu như Lý Vũ Đồng đâu.

Cơ hội sống lại hiếm hoi nhưng cô ta lại đặt tương lai của mình vào một người đàn ông không đáng tin cậy. Tôi tin rằng chỉ có dựa vào những gì mình có thì mình mới an toàn. Được làm lại từ đầu, tôi không chỉ biết được xu hướng tương lai của ngành mà còn có thêm mười năm làm việc chăm chỉ hơn những người khác. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn, học tập chăm chỉ hơn và tích lũy tiền bạc cũng như các mối quan hệ.

Phải đến mười năm sau tôi mới có cơ hội thách thức họ. Tôi sắp xếp thời gian của mình rất cẩn thận, ngày nào cũng bận rộn đến mức không chạm đất.

Đã một tháng sau tôi mới nghe được tin tức về Lý Vũ Đồng.

Tôi nghe nói sau khi bỏ học, cô ấy đã đến gặp bố mẹ chồng dự định bàn chuyện hôn nhân. Nhưng hắn ta thậm chí còn không bước vào cổng của nhà cô. Mẹ của Tống Dạ cho rằng Lý Vũ Đồng có thai trước khi kết hôn là điều vô liêm sỉ. Bà không nhận loại con dâu này. Tống Dạ đúng lúc chạy đến cầu xin sự thương xót, sau một hồi vất vả, mẹ hắn mới mủi lòng: “Lấy chồng thì được, nhưng sẽ không sính lễ, còn phải trả 200.000 nhân dân tệ tiền hồi môn nữa."

Bà ta bắt đầu bỡn cợt: "Nếu không, cứ kéo dài, hoặc phá thai." Tống Dạ lại quỳ xuống cầu xin. Cuối cùng, mẹ hắn lại tỏ ra thương xót và giảm số tiền xuống còn 120.000. Hai người một người mặt trắng một người mặt đỏ.

Đúng biết tính toán.

Nhưng dù gia đình nhà trai có đưa ra những yêu cầu quá đáng như vậy thì cô vẫn quyết tâm kết hôn. Cha mẹ cô rất tức giận và đau khổ vì cô nhưng họ không thể làm gì được. Cuối cùng, cô tiêu hết tiền tiết kiệm của gia đình và vay mượn một ít bên ngoài để có đủ tiền.

Lý Vũ Đồng cuối cùng đã đạt được điều mình mong muốn.

Cô ta nghĩ mọi chuyện đã xong và cô có thể an nhàn chờ đợi trở thành người vợ giàu có.

Nhưng không ngờ con đường này lại không bằng phẳng.

Tại đám cưới của họ, tôi đã được chứng kiến một màn diễn tuyệt vời.

Tiệc cưới được tổ chức ở sân vườn.

Tống Dạ đang chơi mạt chược trong nhà, mẹ hắn thì đang trò chuyện với mọi người trong sân và ăn hạt dưa.

Lý Vũ Đồng là người duy nhất chạy tới chạy lui bên ngoài, bận rộn tiếp khách. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ đã cũ, nếu không có bông hoa lớn màu đỏ trên ngực, không ai có thể nhận ra cô là cô dâu.

Tiểu Nguyệt nhịn không được, đột nhiên đứng dậy: "Không được, chúng ta là bạn cùng phòng, tương đương là ruột thịt, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho cô ấy!"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đi theo cô ấy về phía trước.

“Dì, Đồng Đồng còn đang mang thai, không nên làm việc quá sức.” Mẹ chồng nhổ vỏ hạt dưa vào miệng, mím môi: “Cô ta là cành vàng sao? Tôi ra đồng trồng lúa. Tôi nhờ cô ấy chào khách. Cô thương hại cô ấy à?"

Mặt Tiểu Nguyệt đỏ bừng vì bị chặn: "Thời thế đã thay đổi rồi. Dù sao, dì chơi ở đây một mình là sai rồi, để một bà bầu chạy lên chạy xuống."

"Mày từ đâu đến? Tất cả là lỗi của tao à?" Bà giận dữ đập bàn, "Tao là người quyết định cuối cùng ở đây, tai muốn cô ta làm gì thì phải làm, tôi là luật trời!"

Tôi cười khẩy đứng sang một bên.

Bà ta trở nên xấu xa và háo hức khẳng định quyền lực của mình: “Cô đã thấy rõ rồi”.

Sau đó, bà ta nhổ nước bọt.

Bà quay người, ở bên ngoài hô: "Tiểu Lý, vào đây."

Đồng Đồng từ bên ngoài vội vàng đi vào:

“Mẹ, sao vậy?”

"Quét chỗ này cho tôi."

Vẻ mặt Lý Vũ Đồng cứng đờ, một lúc sau mới mỉm cười: “Dạ được."

Cô nói rồi đi lấy chổi. "Đồng Đồng!"

Tiểu Nguyệt tức giận và nắm lấy cánh tay của Lý Vũ Đồng. "Bà ta cố ý. Rõ ràng là để làm nhục cậu. Đừng quét nó! Còn có vi khuẩn. Là một phụ nữ mang thai, tốt nhất cậu nên tránh xa những thứ như vậy.”

Tôi còn tức giận thêm: "Đồng Đồng, cứng rắn lên, sao cậu phải nhẫn nhục chịu đựng như vậy?"

Mẹ chồng mất kiên nhẫn và hét lên: "Lý Vũ Đồng, tôi cho cô một phút. Quét đi, hoặc là cút ra khỏi cửa!”

Lý Vũ Đồng đột nhiên vùng ra khỏi tay Tiểu Nguyệt, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt:
"Mẹ đừng giận, con đi lấy chổi."

Lần này động tác của cô rất nhanh và gọn gàng.

Lúc này mẹ chồng mới chịu thua, khịt mũi: “Không tệ.”

Tiểu Nguyệt ủy khuất kéo chúng tôi sang một bên: “Mẹ chồng cậu kiêu ngạo như vậy, suốt quá trình này chồng cậu đều giống như vô hình, không nói gì cho cậu cả, sau này cậu sẽ sống như thế nào?"

"Đừng nói nữa, ăn xong có thể rời đi."

"Đồng Đồng, xin cậu tỉnh lại, hiện tại hối hận cũng không muộn."

Cô bực bội nói: "Tôi hiện tại rất tỉnh táo, A Dạ đã nỗ lực mười năm, tớ chịu nhục 1 tí có ý nghĩa gì ? Cậu cứ chờ xem, tới lúc tớ đổi vận cậu sẽ ghen tị đấy.”

Tôi cười khẩy trong lòng.

Tôi nhớ lại cảnh tượng vừa thấy ở sân sau.

Một loại phỏng đoán nào đó trong lòng tôi sắp tuôn ra.

Tôi sợ Lý Vũ Đồng không thể chờ đợi ngày đó.

Đi một chuyến hôm nay thật đáng.

Mọi thứ trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play