[Xuyên Nhanh] Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 26 - 46: Tôi là con của công nhân vệ sinh 👷🏻 (26-46)


2 tuần

trướctiếp

Chương 26

Lâm Bối Bối hơi ngẩn người, từ từ mới ý thức được cha không biết chữ, trong lòng lại có cảm giác chua xót, nhưng cô lại không biểu hiện ra trên mặt.

Cô nhớ rõ cô nhỏ của cô từng nói qua, nhà của cha và cô nhỏ rất nghèo, vì có thể để cho em gái, cũng chính là cô nhỏ của cô đi học mà cha đã không đi học, tuổi còn nhỏ đã phải đi kiếm tiền, ban đầu là lên núi lấy củi, hái một ít đồ núi bán cho người khác, sau dó dần dần lớn lên, liền đi làm thuê, nhưng vì không có văn hóa và chân lại không tốt, công việc có thể tìm được rất ít, khi đó cha còn chưa kết hôn, thành tích của cô nhỏ rất tốt, cha cứ như vậy mà trợ cấp cho cô nhỏ đi đến đại học.

Sau đó cô nhỏ gả đến thành phố H, cũng đem anh trai là Lâm Dũng và cháu gái Lâm Bối Bối đến nơi này sau khi mẹ Lâm Bối Bối qua đời, vốn là cô nhỏ Lâm Ngai Ngai muốn để bọn họ ở nhà mình.

Nhưng nhà chồng của Lâm Ngai Ngai cũng không giàu có, nơi cả nhà bọn họ sống còn chật chội, sao Lâm Dũng có thể mang theo con gái quấy rầy bọn họ.

Kỳ thật mấy năm nay, Lâm Ngai Ngai vẫn luôn muốn trợ cấp cho anh trai và cháu gái, bà biết bà có thể được như hôm nay đều là nhờ anh trai giúp đỡ, sau khi cha mẹ qua đời cũng là một tay anh trai nuôi bà lớn lên. Đáng tiếc Lâm Dũng vẫn luôn từ chối không nhận, ông không muốn để em gái trợ cấp cho mình, cuộc sống của em gái cũng không dễ dàng, hiện tại quan trọng hơn là cô phải lo lắng cho gia đình nhỏ của mình, ông cũng không muốn để cho nhà chống của em gái vì người anh trai này mà xem thường cô.

Điều duy nhất ông chấp nhận có lẽ chỉ có công việc công nhân vệ sinh mà ông tìm được sau khi ông không thể làm ở công trường xây dựng nữa.

Mặc dù công việc của công nhân vệ sinh đi sớm về muộn, gặp phải những ngày thời tiết khắc nghiệt còn khó khăn hơn, nhưng Lâm Dũng cảm thấy rất tốt, điều duy nhất không tốt là ông không có nhiều thời gian làm bạn với con gái. Nhưng bây giờ điều này cũng không tệ.

Lâm Bối Bối lập tức thu liễm cảm xúc trong lòng: - "Cha ơi, con đọc cho cha nghe nha. Khụ khụ, cha nghe con nói nha".

"Chúc mừng học sinh Lâm Bối Bối

lớp một khối năm trường tiểu học Hòa Miêu đã giành giải nhất cuộc thi Olympic Toán tiểu học cúp ngôi sao thành phố H".

Lâm Bối Bối lưu loát đọc ra những lời này, rồi ngẩng đầu xem phản ứng của cha, chỉ thấy ông sững sờ, hình như còn chưa kịp phản ứng.

Một hồi lâu Lâm Dũng mới chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi: "Bối Bối à, cha không nghe lầm chứ?" Đó có phải là những gì ông nghe không?

Lâm Dũng không biết cái cúp ngôi sao hay cái Olympic gì đó, nhưng Lâm Bối Bối còn có học sinh đạt giải nhất thì ông biết. Giải nhất, không phải là người giỏi nhất sao?

"Chính là cuộc thi Olympic toàn thành phố mà con tham gia cách đây không lâu đó cha, con đã giành được giải nhất. Còn đạt điểm tối đa, là kết quả tốt nhất". "Thật sao?" - Lâm Dũng ngây ngốc hỏi, vẫn có chút khó tin được, bởi vì ông biết thành tích của con gái, cho nên đối với lần thi thố này của con ông không ôm hy vọng gì, thời gian này ông vẫn luôn lo lắng Bối Bối vì thi không tốt mà đau lòng, không ngờ là bây giờ con gái cho ông biết.

Điều đó là sự thật… con bé đoạt giải nhất. "

Bối Bối à, sao con lại giỏi như vậy, con đúng là thông minh" - Lâm Dũng cảm thấy Lâm Bối Bối sẽ không lừa gạt mình, cho nên con bé thật sự đạt giải nhất.

Lâm Dũng vui vẻ đến tay chân luống cuống, nhìn tấm giấy khen giải nhất kia chỉ cảm thấy nó ở chỗ nào cũng đẹp, ông thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ làm bẩn nó.

Không được, phần thưởng này ông phải bảo quản thật tốt, đây chính là phần thưởng đầu tiên mà Bối Bối đạt được.

Chương 27

Lâm Dũng thật sự rất vui vẻ, trên khuôn mặt ngăm đen là một nụ cười xán lạn.

"Bối Bối à, con thông minh giống như cô nhỏ của con vậy". Lâm Dũng cảm thấy con gái thông minh giống em gái là rất tốt, không nên giống như ông, một người không có văn hóa, nếu không có văn hóa thì ra xã hội sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn.

Cười cười một lúc rồi mắt Lâm Dũng lại hơi phiếm hồng, nhưng ông cố đề xuống.

Sao Lâm Bối Bối có thể không nhìn thấy mắt cha đang phiếm hồng, nhưng cha đang cố giấu đi cô cũng không muốn nói, ngược lại lấy ra thứ khác từ trong cặp.

"Cha ơi, còn có vài thứ này, cũng là giải nhất lần này được thưởng".

"Đây là 500 tệ tiền thưởng, đây là bình giữ nhiệt trị giá 100 tệ".

"Cha, cái bình giữ nhiệt này con tặng cha nhé? Nghe nói là hàng nhập khẩu, hiệu quả giữ ấm rất tốt. Khi trời nóng cha có thể đựng nước lạnh bên trong, trời lạnh thì đựng nước nóng, rất là tốt luôn".

Vào những ngày nóng, bất kể là người lớn hay trẻ em đều khao khát uống một ngụm nước lạnh hoặc nước đá, khi mùa đông lạnh giá thì có thể uống một ngụm nước nóng, cảm giác này rất là tốt.

Gần như khi biết trong phần thưởng có bình giữ nhiệt, Lâm Bối Bối lập tức tính toán muốn tặng nó cho cha.

Trái tim Lâm Dũng cảm thấy ấm áp, giống như là cây kem trong mùa hè sắp bị tan chảy và rất là mềm nhũn, ông nhìn cái bình giữ nhiệt màu hồng vốn dành cho các bé gái thì dở

khóc dở cười. Ông cũng biết cái bình giữ nhiệt này, nghe nói hiệu quả giữ nhiệt tốt, nó thật sự không hề rẻ, nhưng đây là của Bối Bối.

"Bối Bối à, đây là của con, cha không thể lấy, hơn nữa đây là màu hồng, là của mấy bé gái. Nếu con giữ nó, con có thể đưa nước đến trường".

"Trong trường có máy lọc nước rồi, con không cần nữa, cha à, cha cứ nhận đi, có phải cha không thích vì nó có màu hồng không?" – Nói thật thì cô cũng có chút ghét bỏ màu hồng này, nhưng cũng không thể vì màu sắc mà vứt bỏ nó được.

Cuối cùng dưới sự làm nũng đáng thương của Lâm Bối Bối, Lâm Dũng đã nhận lấy cái bình giữ nhiệt màu hồng tràn ngập trái tim thiếu nữ này, đồng thời hứa hẹn sau này sẽ mang theo cái bình giữ nhiệt đựng nước đi làm.

"Bối Bối, tiền này con tự tìm chỗ cất đi, sau này cần mua gì thì dùng". Lâm Dũng nói.

500 tệ đối với Lâm Dũng không phải là ít, nhưng đây là tiển thưởng của con gái, mặc dù ông là cha cũng không thể lấy, nếu con gái có thể ngân hàng thì tốt, có thể gửi tiết kiệm. Hiện tại thì không có, chỉ đành để cho con bé tìm chỗ cất đi.

“Dạ, con biết rồi cha. Nhân tiện, ngày mai cha nghỉ làm đúng không?”

"Đúng".

Cha ơi, ngày mai con muốn đưa cha "

đi chỗ này".

“Đi đâu vậy?”

"Ngày mai sẽ nói cho cha biết".

"Được rồi, con về nhà trước đi, đồ ăn cha đã làm xong rồi đấy, mau về nhà

ăn cơm đi".

"Da".

Lâm Bối Bối vẫy tay tạm biệt cha rồi rời đi. 500 tệ được cô để vào lại trong túi, ngày mai cha được nghỉ, cô mang theo tiền sau đó đưa ông đến trung tâm y tế Trung Quốc, để bác sĩ châm cứu thắt lưng của cha.

Ngày hôm sau Lâm Dũng được nghỉ, vừa vặn cũng là thứ bảy, Lâm Bối Bối không cần đi học, Lâm Dũng cũng đặc biệt chọn thời điểm mà con gái không đi học.

Buổi tối Lâm Bối Bối trong không gian học thần học thư pháp, luyện viết văn, sau đó ngủ ở không gian chín tiếng rồi mới tỉnh lại.

Bên ngoài trời đã sáng, Lâm Bối Bối vội vàng đứng lên mặc quần áo.

"Bối Bối à, ra ăn sáng".

Nghe thấy tiếng gõ cửa, còn có giọng nói của cha, Lâm Bối Bối lập tức cất tiếng đáp: - "dạ con ra liền".

Chương 28

Mặc quần áo, buộc tóc xong, Lâm Bối Bối mở cửa ra ngoài rửa mặt.

Đợi đến khi rửa mặt xong, trên bàn ăn nho nhỏ đã bày sủi cảo, còn có hai chén sữa đậu nành tỏa hương thơm ngát bốn phía.

Vỏ bánh trong suốt, có thể nhìn thấy nhân bên trong, có nhân thịt heo bắp vàng, nhân thịt heo tỏi tây màu xanh lá cây và nhân cà rốt màu đỏ, tổng cộng có ba loại.

Lâm Bối Bối nhìn sủi cảo, tự nhiên có cảm giác thèm ăn.

"Nào, Bối Bối ăn nhanh lên". Lâm Dũng đưa một đôi đũa cho con gái, lại đặt một chén sữa đậu nành trước mặt cô.

"Dạ, cha cũng ăn đi ạ".

"Ừm".

Hai cha con ngồi xuống, bắt đầu uống sữa đậu nành, ăn sủi cảo.

Lâm Bối Bối gấp một cái nhân bắp bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, vỏ sủi cảo mỏng, nhân bánh thơm ngon bao trùm vị giác, đánh thức ký ức quen thuộc.

Khi đang ăn, cô quay đầu đối diện với ánh mắt của cha Lâm Dũng.

Dường như biết ông đang chờ mong điều gì, Lâm Bối Bối cười nói: – "Cha ơi, sủi cảo này ngon thật".

Đôi mắt Lâm Dũng nhất thời sáng lên, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên nụ cười xán lạn, so với việc ông được ăn sủi cảo còn vui vẻ hơn.

"Ừm, thích thì ăn nhiều một chút, nhưng mà cũng không nên ăn quá nhiều, không thì bụng không chịu được".

Lâm Bối Bối lại gắp một cái sủi cảo nhân tỏi, uống một hớp sữa đậu nành nóng hổi.

Cô biết sữa đậu nành này là cha mua ở ngoài, nhưng sủi cảo là cha dạy từ sáng sớm đi chợ mua thức ăn, mua vỏ bánh trở về làm.

Đây cũng là lần đầu tiên khi tái sinh trở về mà cha nghỉ làm, cũng là lần đầu tiên trong đời này cô được ăn sủi cảo do cha làm.

Hương vị quen thuộc khiến cho mắt Lâm Bối Bối có hơi đỏ lên.

Ông luôn luôn như vậy, biết những gì cô thích và cố gắng hết sức để tạo ra thứ gì đó cho cô.

Biết cô thích ăn sủi cảo, còn thích ba loại nhân này, đã lâu như vậy ông mới nghỉ được một ngày, vậy mà đã dậy sớm làm cho cô ăn.

Biết rằng cô thích ăn đồ tươi còn đi chợ sớm để mua, không bao giờ mua những món ăn và thịt đã qua đêm.

Biết cô thích ăn thịt kho tàu thì dụng tâm nghiên cứu, thịt kho tàu cha làm còn ngon hơn ở bên ngoài.

Biết điều kiện học tập và hoàn cảnh ở các thành phố lớn tương đối tốt, ông

không có văn hóa, thậm chí đối với thế giới bên ngoài còn xa lạ như vậy mà ông đã đưa cô rời khỏi nhà đi đến thành phố lớn, dựa vào việc chuyển gạch, dựa vào làm công nhân vệ sinh mà vay được tiển, để cô có thể học tiểu học.

Ông luôn suy nghĩ cho đứa con gái này của mình, cho dù ở kiếp trước phải trả giá sinh mệnh cũng cam tâm tình nguyện.

Cha, con may mắn biết bao khi có một người cha tốt như cha.

Lâm Bối Bối đè nén nước mắt vào trong, âm thẩm tự nhủ, không nên chìm đắm quá mức trong bị thương và hối hận ở kiếp trước, mà phải nắm chắt hiện tại, phấn đấu tạo ra tương lai của bản thân và cha có một cuộc sống tốt đẹp.

Ăn sủi cảo xong Lâm Bối Bối chủ động ôm bát đũa và đĩa đi rửa, Lâm

Dũng không cho nhưng Lâm Bối Bối kiên trì, cuối cùng ông đành đồng ý. Nhìn con gái nghiêm túc rửa chén trong nhà bếp nhỏ, Lâm Dũng lén nhìn nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, ông sờ sờ đầu mình rồi mới thu hồi tẩm mắt.

"Cha ơi, cha theo con đi đến nơi này di". - Rửa bát đũa xong Lâm Bối Bối nói.

Lâm Dũng đang mang giày, định sẽ đi nhà hàng giao đồ ăn, tuy rằng còn chưa tới giờ cao điểm của buổi trưa, nhưng buổi sáng cũng có người gọi, còn tăng thêm một phần lương.

Nghe con gái nói, ông bối rối hỏi: “Đi đâu?”

"Cha đi theo con là biết, không xa đâu, chỉ có bảy tám phút thôi". - Lâm Bối Bối cố ý giữ bí mật về mục đích.

Chương 29

Lâm Dũng cũng không có do dự mà lập tức đáp ứng.

Có thể đi đâu trong bảy tám phút chứ? Phỏng chừng chắc là nơi nào gần đây, Lâm Dũng đoán có lẽ là con gái muốn mua đồ.

Chắc là không sao, bây giờ vẫn còn sớm, mua xong thì ông lại đi giao đổ ăn cũng không muộn.

Vì vậy Lâm Bối Bối cũng mang giày, chuẩn bị cùng nhau ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa cô còn đặc biệt mang theo 500 tệ.

Sau khi đóng cửa Lâm Bối Bối đưa cha đi qua một nơi cũng nằm trong làng đô thị, mất bảy tám phút rốt cuộc cũng đến nơi.

Đó là phòng khám được cải tạo từ hai phòng cho thuê ở tầng một và tầng hai, với dòng chữ "Phòng Khám Y Học Cổ Truyền Trung Quốc Trần Thị".

"Bối Bối à, là nơi này sao? Đây là chỗ nào vậy?" - Lâm Dũng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, ừm, nhìn không hiểu, nhưng mà hình như chỗ này rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, chỉ là... dường như còn ngửi được mùi thuốc.

"Cha ơi, đây là phòng khám y học cổ truyển Trung Quốc".

"Cái gì? Phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc?" - Lâm Dũng kinh ngạc hô: - "Bối Bối, con có chỗ nào không thoải mái à? Con không khỏe thì nói với cha, cha đưa con đi bệnh viện".

Nói xong, Lâm Dũng muốn kéo Lâm Bối Bối đến bệnh viện.

Đối với Lâm Dũng mà nói, nếu ông bị bệnh thì có thể tùy tiện giải quyết ở loại phòng khám nhỏ này, nhưng con gái thì không được, phải đi bệnh viện lớn mới đáng tin cậy.

Trong lòng Lâm Bối Bối cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng dở khóc dở cười: - "Cha ơi, con không bị bệnh, con đưa cha tới đây để khám bệnh, con nghe nói châm cứu của phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc này không tệ, cha thường hay bị đau lưng, chân cũng không thoải mái, không phải con nhận được 500 tệ tiền thưởng sao? Con chỉ muốn dẫn cha đi khám thôi".

Lâm Dũng sửng sốt một hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại.

Con gái nói đến đây để khám bệnh cho ông? Con gái biết ông bị đau lưng và chân, muốn dùng tiền thưởng của mình để tìm bác sĩ khám cho ông.

Nghe được những lời này, không biết tại sao trong mắt Lâm Dũng xuất hiện từng đợt chua xót, không chịu được mà muốn khóc, thậm chí muốn ôm Bối Bối một cái, nhưng vì sợ sẽ dọa Bối Bối, ông ngẫm lại vẫn là quên di.

Nhưng trong lòng ông lại ngập tràn ấm áp.

Hóa ra con gái vẫn luôn nghĩ đến ông, lúc trước biết bụng ông khó chịu thì nghĩ đến việt đưa cơm cho ông, bây giờ lại nghĩ đến chuyện ông đau thắt lưng và chân, còn dẫn ông đi khám bệnh.

Ông biết Bối Bối nhà ông là một cô con gái chu đáo.

Những người hành xóm kia kỳ thật còn nói Bối Bối nhà ông không tốt, mới không phải đó, con nhà người ta nào có ai tri kỉ như Bối Bối nhà ông, nghĩ tới chuyện khám bệnh cho người cha già này, còn lấy tiền thưởng vất vả mới có đi khám.

"Bối Bối à, chúng ta về đi, cha không sao đâu. Tiền thưởng này con giữ lại đừng chỉ tiêu bừa bãi, sau này con muốn mua kẹp tóc, quần áo gì thì lấy ra mua". - Lâm Dũng cảm thấy thắt lưng và chân ông đều là mấy cái đau đã cũ, nhìn không tốt nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, lại không thể chết được, bình thường cứ lau dầu thuốc là được, sao có thể giả vờ đi khám bác sĩ như vậy, hơn nữa còn lãng phí tiền bạc, Bối Bối được giải thưởng cũng không dễ dàng.

Nhưng lần này bất luận Lâm Dũng nói như thế nào, Lâm Bối Bối đều không muốn rời đi.

"Con không muốn, cha, cha đi theo con đi, thật sự y thuật của bác sĩ ở phòng khám y học này rất tốt, nhất định là có thể chữa khỏi cho cha.

Cha, có nhiều lúc cha đau lưng mỏi chân mà con không giúp gì được, thật sự con rất khó chịu, cha cũng không muốn con khó chịu mà. Cha hãy thử một lần đi". - Nội tâm Lâm Bối Bối ì đã bốn mươi tuổi lại còn dùng biện pháp làm nũng này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao tính ra tuổi tâm lý của cô và cha cũng không sai biệt lắm.

Nhưng để thuyết phục cha mình, cô chỉ đành bất chấp tất cả. "Không được, không được, Bối Bối à, cha thật sự không có sao hết, ta về thôi, cha dẫn con đi mua quần áo".

Chương 30

"Cha à, nếu cha không đồng ý con sẽ khóc cho cha xem". - Lâm Bối Bối lần nữa bất chấp tất cả giãy dụa. Lâm Dũng:!!!

"Ai nha, ông anh à, con gái anh quan tâm, lo lắng cho anh như vậy, thì anh cứ theo cô bé vào xem một chút đi".

"Đúng vậy, không gạt anh, anh đừng nhìn đây là phòng khám nhỏ, nhưng bác sĩ khám ở đây là một lão trung y, y thuật châm cứu kia chỉ có thể dùng một chữ: Giỏi. Chuyên môn trị liệu mấy cái đau lưng nhức chân này".

["nguyên văn nó để ngưu á mà tui không hiểu từ ngưu này lắm, ai hiểu thông tri cho tui nha.]

"Đúng đó, anh biết không, bệnh thấp khớp của tôi đã mười mấy năm, tuần trước đến chỗ này khám, bây giờ thì đã đỡ hơn phân nửa rồi. Anh tới đây khám chắc chắn không bị thiệt".

"Đúng vậy, đừng phụ lòng hiếu thảo của con gái anh, đứa nhỏ này rất tốt, anh thật là may mắn".

Những người xung quanh đến khám nghe được cuộc đối thoại của hai cha con thì đều nhao nhao tới khuyên nhủ Lâm Dũng.

Đợi đến khi Lâm Dũng phản ứng lại thì ông đã bị lôi vào phòng khám y học này.

Lâm Dũng: Được rồi, đến cũng đến rồi vậy thì cứ xem thử, nếu không được thì coi như không đi nữa, đỡ cho Bối Bối tiếp tục nghĩ về nó.

Phòng khám y học cổ truyền Trung

Quốc Trần thị có hai vị bác sĩ khám bệnh, một người là lão trung y đã ngoài sáu mươi, gần bảy mươi tuổi, nghe nói trước kia ông từng làm giám đốc bệnh viện quân khu ở thủ đô, y thuật rất giỏi, hiện tại đã nghỉ hưu nhưng cũng không rảnh rỗi, ông ấy mở một phòng khám nhỏ ở quê nhà, cũng là thành phố H.

Tuy nói là phòng khám nhỏ, nhưng giấy phép k kinh doanh của người ta vẫn đầy đủ, chỉ là ở vị trí không tốt lắm. Nghe nói lúc trước nhiều bệnh viện ở thành phố H biết được tin ông về quê, đều đến tận nhà mời ông tới bệnh viện thăm khám, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Vị bác sĩ còn lại là cháu của bác sĩ Trần, năm nay ba mươi tuổi, nghe nói đại gia tộc của bác sĩ Trấn đều hành nghề y, là hạnh lâm thế gia nổi tiếng.

[2] hạnh lâm mà mình tìm được là "Hạnh lâm chi gia" 杏林之家 thường dùng để hình dung người trong một nhà y thuật đều cao. Còn thế gia là Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển. Vì nó để thế gia nên mình sẽ để vậy luôn nha.

"Ngổi đi, để tôi xem cho cậu một chút". - Bác sĩ Trần đeo kính, vẻ mặt già nua có chút nghiêm túc, Lâm Dũng không hiểu vì sao cảm thấy có hơi kinh ngạc, chỉ cần bác sĩ Trần nói cái gì thì ông sẽ nghe lệnh làm theo cái đó.

Bởi vì vẻ mặt của bác sĩ Trần quá mức nghiêm túc, thế cho nên Lâm Dũng cũng không dám nói chuyện với ông ấy, ban đầu ông còn muốn nói nếu không tốt thì cứ tùy tiện nhìn rồi lừa Bối Bối là được, nhưng

lúc này cái gì cũng không dám nói. Đầu tiên bác sĩ Trần kiểm tra chân của Lâm Dũng, sau đó lại kiểm tra thắt lưng của ông.

Lúc ông ấy ấn vào chỗ nào đó, Lâm Dũng lập tức hét to, đau đến sắp nhảy dựng lên.

"Đau phải không?" - Bác sĩ Trấn nói: - "Đau là đúng rồi, nghiêm trọng như vậy mà còn không đi chữa trị. Nếu mà không chữa thì chỉ cần chờ hơn mười năm là cậu sẽ bị tê liệt nằm trên giường rồi".

Lâm Dũng mở to hai mắt: - "Bác sĩ, bác sĩ, ông không cần nói những lời dọa tôi như vậy, chỉ là thỉnh thoảng có hơi đau nhức mà thôi, không có chuyện gì..."

Bác sĩ Trần chỉ nhìn ông cười cười không nói gì, Lâm Dũng cảm thấy còn đáng sợ hơn, câu tiếp theo cũng dám nói ra miệng.

không Lâm Bối Bối luôn ở bên cạnh nhìn, nghe được lời này của bác sĩ Trần thì nhớ tới kiếp trước, bệnh đau thắt lưng của cha ở kiếp trước quả thật càng ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ là việc tê liệt mà bác sĩ Trấn nói lại không xuất hiện, bởi vì sau khi cô mười bảy tuổi, cũng chính là sáu năm sau, cha đã chết rồi.

"Ông nội Trần, eo và chân của cha con có thể chữa được không?" - Lâm Bối Bối lo lắng hỏi.

Tuy rằng từ trí nhớ kiếp trước của cô biết được y thuật của bác sĩ lâu năm ở phòng khám này rất tốt trong những việc điều trị các bệnh ở thắt lưng và chân, nhưng không nhận được câu trả lời chính xác từ bác sĩ cô vẫn không an tâm.

Chương 31

Bác sĩ Trần nhìn Lâm Bối Bối, vẻ mặt vốn nghiêm túc dần trở nên nhu hòa một chút.

"Cái chân này của cậu ta là bẩm sinh, nếu như lúc nhỏ chữa trị, tuy rằng không thể chữa khỏi nhưng cũng sẽ tốt hơn tình huống bây giờ rất nhiều, hiện tại thì không thể. Bất quá có thể chữa khỏi đau nhức. Còn cái eo này của cậu ta, đây mới là chỗ nghiêm trọng nhất. Lúc trước chịu thương tích rất nghiêm trọng, nhưng không chữa trị triệt để, nó đã lưu lại di chứng, nếu vẫn không chữa thì chắc chắn mười mấy năm sau sẽ bị bại liệt, dựa theo tình huống thường xuyên đau nhức lại kéo dài không trị, có khả năng thời gian càng ngắn hơn".

Bác sĩ Trần càng nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bối Bối càng nhăn lại.

Cô không chờ được mà hỏi: – “Ông nội Trần, thật sự không có cách nào để chữa khỏi ạ?”

Vẻ mặt của Lâm Dũng lúc này cũng ngưng trọng lại.

Ông có thể chấp nhận việc mình thỉnh thoảng bị đau lưng nhức chân, nhưng không thể chấp nhận việc mình sẽ bị bại liệt.

Đó là bại liệt đấy, một khi bị bại liệt cũng chỉ ỉ có thể nằm chờ chết, hoặc là nói ông tình nguyện đi chết cũng không muốn kéo theo cái thân bị bại liệt liên lụy Bối Bối.

Nhưng nếu ông chết rồi thì Bối Bối phải làm sao bây giờ?

Bối Bối chỉ là một đứa bé, còn cần sự bảo vệ của người cha là ông.

"Bác sĩ à, ông chữa cho tôi đi". - Lâm Dũng nói, ông không thể bị bại liệt được.

Bác sĩ Trần nhìn Lâm Dũng, giống như đang nói: Anh có biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề không? Bây giờ mới biết đến lúc chữa rồi sao? Lúc nảy không phải còn không muốn vào sao?

Lâm Dũng bị bác sĩ Trần nhìn không khỏi sợ hãi mà rụt bả vai lại.

Bác sĩ Trần liếc Lâm Dũng đang bị sợ hãi một cái, hừ nhẹ một tiếng: "Yên tâm đi, nếu cậu đã đến chỗ tôi thì tôi sẽ chữa trị cho cậu thật tốt, cho dù không nể mặt cậu thì cũng nế mặt con gái của cậu".

Làm bác sĩ không thích nhất chính là chuyện bệnh nhân giấu bệnh không chịu chữa, hoặc bỏ qua các loại bệnh nhẹ, kéo dài cho đến khi bệnh nặng, loại người như thế nên đánh cho một trận. May mắn thay tuy rằng người này có hơi hồ đồ nhưng vẫn có một đứa con gái đáng yên tâm.

Nghe được lời này của bác sĩ Trấn, trái tim Lâm Dũng trong nháy mắt thả lỏng, nở nụ cười ngây ngốc. Lâm Bối Bối cũng thở phào nhẹ nhôm.

"Tuy nhiên, chi phí cũng không rẻ, dù sao thắt lưng của cậu muốn chữa khỏi cũng cần đến hai tháng".

"Ông nội Trần, chúng con sẽ chữa trị".

Sợ cha nghe thấy phải tiêu nhiều tiển mới chữa được, Lâm Bối Bối lập tức mở miệng nói.

Nếu như có thể tham gia thêm nhiều cuộc thi nhận được tiền thưởng thì tốt rồi, nếu không thể vậy thì bình thường cô có thể sống tiết kiệm một chút, vì cho dù như thế nào cũng phải khỏi lưng cho cha.

Ban đầu Lâm Dũng còn do dự, nhưng nghe được lời của con gái lại nghĩ đến hậu quả nếu không chữa trị, rốt cuộc vẫn cắn răng đồng ý. Cùng lắm thì ông đi giao đồ ăn nhiều hơn chút.

"Được rồi, đi vào bên trong nằm sấp lại, tôi châm cứu cho cậu".

Quá trình châm cứu tiếp theo Lâm Bối Bối không đi vào mà ở bên ngoài chờ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên của cha.

Lâm Bối Bối cảm thấy có chút thần kỳ, xem ra lần châm cứu này không tẩm thường, dù sao trước kia cha có đau lưng mỏi chân thế nào thì vẫn luôn im lặng.

Lần này tiển khám bệnh là do Lâm

Bối Bối trả, nhưng Lâm Dũng không đồng ý, ông nghĩ dù gì mình cũng là một người cha, sao có thể dùng tiến của con gái để chữa bệnh cho mình. Tiền thưởng mà con gái vất vả mới có được nên tích góp thật tốt.

Chương 32

“Cha, cha đã nuôi con mười một năm nay, con biết cha sẽ nói cha nuôi con là lẽ đương nhiên, nhưng con lại không thể phớt lờ công sức của cha. Cha, con tham gia cuộc thi Olympic lần này là vì 500 tệ tiền thưởng, con muốn dùng nó chữa bệnh cho cha, cha đừng từ chối con có được không?”

Lâm Dũng nhìn ánh mắt vừa trông mong lại vừa ủy khuất của con gái cuối cùng vẫn mềm lòng.

Quên đi, cứ để cho Bối Bối dùng tiền thưởng của nó, dù sao tiền tiết kiệm của ông sau này cũng sẽ để cho Bối Bối, nếu như ông từ chối sợ là Bối Bối sẽ khóc.

Nhưng mà khi nghe lời Bối Bối nói ông lại muốn khóc.

Mấy năm nay quan hệ giữa ông và Bối Bối đều không tốt lắm, Bối Bối cũng không muốn thân cận ông, ông rất sốt ruột nhưng không thể làm gì được, hiện tại Bối Bối lại nguyện ý thân cận với ông, đây là một chuyện cực tốt.

Ông cũng không thể chọc Bối Bối tức giận nữa.

Nhưng…

Trên đường trở về Lâm Dũng xoa lưng miệng nói không ngừng.

"Bối Bối, con không biết đâu, kim của ông bác sĩ kia dọa người lắm, nó rất dài, đâm một cái như thế này đau ơi là đau, cho nên sau này Bối Bối của chúng ta không thể bị bệnh nha". 

"Mà Bối Bối à sao con biết được phòng khám y học cổ truyền này vậy? Mặc dù bị kim đâm rất đau nhưng hiệu quả lại rất tốt".

"Nhưng nó đắt quá".

Kỳ thật gần đây Lâm Dũng cảm giác tần suất lưng mình đau nhức càng ngày càng cao, nhưng ông không nói, cũng không có đi khám, ông không muốn tiêu tiến, cũng không muốn chậm trễ công việc.

Không phải chỉ đau nhức một chút thôi sao? Một người đàn ông như ông chẳng lẽ lại không chịu đựng được? Thoa một chút dầu thuốc là tốt rồi.

Dù vậy sau khi chữa trị thì hiệu quả rất tốt, cũng không còn đau nhức như trước, cảm giác thế này vẫn tốt hơn.

Buổi tối hôm đó Lâm Dũng hiếm khi có một giấc ngủ ngon như vậy, là cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến cuối học kỳ, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp bắt đầu.

Trước đó cũng không có tiến hành thi hàng tháng cho nên giáo viên các môn cũng không biết tình hình học tập hiện giờ của Lâm Bối Bối như thế nào.

Dù vậy thì vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Lâm Bối Bối khi lên lớp không giống đang nghe giảng mà như đang ngần người, nhưng bài tập của cô đều hoàn thành rất tốt, mỗi lần trên lớp được gọi lên trả lời câu hỏi thì đều đúng.

Cho nên học sinh Lâm Bối Bối thật ra cũng có cố gắng chứ nhỉ?

Trong thời gian đó ở thành phố H đã tiến hành một cuộc thi viết văn toàn thành phố, một lần nữa Lâm Bối Bối lại giành giải nhất, tác phẩm của cô được đăng trên báo thiếu nhi của thành phố.

Khi Lâm Bối Bối mang theo tiến thưởng và bài báo về nhà, Lâm Dũng thật sự thấy rất vui.

Đó là tờ báo đấy, trong ấn tượng của Lâm Dũng thì chỉ có những người đặc biệt có học thức và quyền lực mới có thể được đăng lên báo.

Không nghĩ tới con gái của Lâm Dũng ông vậy mà có một ngày lại được đăng bài trên báo, ông rất vui mừng, thậm chí còn gọi điện cho em gái nhà mình báo tin vui.

Mùa đông ở thành phố H luôn đến rất sớm, khi nào trời lạnh thật lạnh sẽ có tuyết rơi.

Lâm Dũng đã dẫn Lâm Bối Bối đi mua áo khoác từ rất sớm, chỉ sợ con gái sẽ bị đông lạnh.

Cha sợ cô bị đông lạnh, Lâm Bối Bối đương nhiên cũng sợ cha sẽ bị đông lạnh nên lúc cha mua áo khoác cho cô, cô cũng muốn mua cho ông, tuy nhiên lúc này áo khoác lông vũ tương đối cồng kềnh, dù hơi xấu xí nhưng nó giữ ấm rất tốt, cho nên cũng rất đắt, làm Lâm Dũng có hơi luyến tiếc.

Lâm Bối Bối sử dụng biện pháp mạnh là làm nũng, cuối cùng dùng tiến thưởng còn lại và phần tiển của cha mua cho ông một cái áo khoác lông vũ.

Chương 33

Cho đến giờ thì tiền thưởng của Lâm Bối Bối cũng đã dùng hết.

Hôm nay gió trời lành lạnh, từng cơn gió táp thẳng vào khuôn mặt làm cho người ta đau điếng.

Đêm mùa đông luôn đặc biệt dài.

Bên ngoài trời đã hơn bốn giờ nhưng hình như vẫn chưa có ai, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi trên mặt đất, tỏa ra một chút ánh sáng.

Mặc dù thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng vẫn còn một số người phải bám trụ lại vị trí của họ.

Lão Triệu vừa cầm chổi lên, xoay người một cái đã nhìn thấy ai đó ở không xa đi tới, nhìn qua thì có chút quen mắt, ông nheo mắt lại nhìn, muốn nhận cũng nhận không ra.

"Lão Triệu, tôi tới rồi". – Cho đến khi người đàn ông đó đến trước mặt ông, chào hỏi ông bằng giọng nói quen thuộc đó.

“Lão Lâm?”

"Ừ, sao vậy? Không nhận ra tôi à?" Lâm Dũng cười cười.

"Đúng thật là suýt chút nữa tôi không nhận ra ông, đừng nói chi hôm nay ông nhìn không giống mọi ngày".

Có lẽ là vì trời lạnh, Lâm Dũng deo khẩu trang chống gió, còn đội mũ trùm kín cả đầu và lỗ tai.

Mặc dù ông ấy có mặc áo màu cam của công nhân vệ sinh, nhưng bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác đã cũ và mỏng, bên trong còn bọc thứ gì đó làm người ta không thấy rõ, nhìn qua thấy có chút cổng kểnh, tuy nhiên khi nhìn rồi thì chữ đầu tiên hiện lên chính là: ấm áp.

Đây đúng là ăn mặc kín đáo. Tâm tình của Lâm Dũng nhìn qua có vẻ tốt.

Ông nghịch cái mũ và khẩu trang của

mình, nói: - "Ông có biết đây là gì không? Đây là mũ và khẩu trang chuyên dùng để bảo vệ tai và mặt, là con gái tôi mua cho tôi đó, còn cái này..." Ông cởi cái áo khoác đã cũ của mình để lộ ra cái áo khoác màu đen bên trong.

“Anh có biết cái này là gì không? Đây là áo khoác lông vũ con gái dùng tiến thưởng của nó mua cho tôi. Tiến thưởng đó là do nó tham gia cuộc thi viết văn toàn thành phố đấy, còn lên báo nữa. Con gái của tôi còn quan tâm tôi, lúc trước dẫn tôi đi điều trị thắt lưng, bây giờ còn mua cái áo này cho tôi, nói là sợ tôi bị đông lạnh. Còn nữa...”

Không biết Lâm Dũng lấy từ đâu ra cái bình giữ nhiệt, còn là màu hồng nhạt.

"Đây là bình giữ nhiệt mà con gái tôi nhận được trong giải nhất cuộc thi Olympic kia, nó đưa cái này cho tôi nhưng tôi không lấy, nó nói nếu tôi không lấy thì nó sẽ khóc, không còn cách nào tôi chỉ có thể nhận. Tôi nói cho ông biết, cái bình này là hàng nhập khẩu, chất lượng có vẻ rất tốt, tôi nghe nói nếu cho nước nóng vào thì có thể giữ đến mười tiếng đồng hỗ. Trời lạnh thế này có thể uống một ngụm nước nóng bất cứ lúc nào thì hạnh phúc biết bao".

Lâm Dũng không kìm được nụ cười của mình, lão Triệu kia thì có chút hâm mộ và ghen tị, đành chịu thôi, ai biểu ông ấy có một cô con gái tri kỷ, còn ông thì có tận năm tiểu tử thúi làm mình lao tâm lao lực.

Nhưng mà nhìn bộ dạng này của Lâm Dũng làm ông ta tự nhiên thấy khó chịu, Lâm Dũng bây giờ chính là Huyễn Nữ Cuồng Ma

[1] Khoe khoang con gái.

Khi đó Lâm Bối Bối giành được giải nhất cuộc thi Olympic, ngày nào Lâm Dũng cũng lãi nhãi bên tai ông, không ngừng khen con gái của mình thông minh cỡ nào, thông minh biết bao.

Tiếp đó Lâm Bối Bối dẫn ông ấy đi trị thắt lưng, ổng lại vui vẻ giống như nhặt được một số số tiền lớn, nói là con gái có lòng hiếu thảo, vừa nói vừa không kìm được mà khóc.

Sau này khi bài thi của Lâm Bối Bối được đăng lên báo, lão gia hỏa Lâm Dũng này lại cầm tờ báo đưa tới trước mặt ông, khen ngợi không ngớt.

Lão Triệu cảm thấy, nếu như Lâm Dũng biết chữ chắc chắn hận không thể không đọc bài thi đó ra, rồi lại chạy đến trước mặt ông, đọc cho ông nghe.

Bây giờ trời trở lạnh thì lại đến trước mặt ông khoe khoang, trái tim ông so với ngày gió lạnh giá này còn lạnh hơn.

Chương 34

Hừ, cứ khoe mẽ mãi cẩn thận có ngày bị trùm bao tải. Lão Triệu thẩm nói trong lòng.

Lâm Dũng cũng không biết ông bạn già bên cạnh đang thấm nghĩ muốn trùm bao tải mình, ông cẩn thận mở nắp bình giữ nhiệt, hơi nóng trong nháy mắt bốc lên, Lâm Dũng cúi đầu từ từ nhấp một ngụm, nước nóng chảy xuống bụng, sự ấm áp lập tức tràn lan, trên mặt Lâm Dũng lộ ra một vẻ thỏa mãn, ở trong lòng đồng thời cảm khái một câu: Con gái của mình thật là tốt.

"Em nói cái gì? Học kỳ tới em sẽ nhảy lên lớp 6?" – vẻ mặt Lâm Ninh đẩy kinh ngạc nhìn bé gái trước mắt.

"Học sinh Bối Bối, chuyện học hành cũng giống như em bé tập đi, trước tiên phải học bò sau đó học đi lại rồi mới học chạy, cũng không thể còn chưa học bò đã trực tiếp muốn nhảy được". chạy

Gần đây Lâm Ninh vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ một của học sinh, không nghĩ tới còn chưa thi mà Lâm Bối Bối đã chạy đến nói với cô sang năm muốn chuyển lên lớp sáu.

Nếu thật sự chuyển qua thì sẽ là học kỳ hai của lớp sáu, học xong một học kỳ là có thể trực tiếp tham gia thi vào cấp hai.

Nhưng thành tích của Lâm Bối Bối thật sự không được.

Cho đến giờ Lâm Ninh vẫn còn nhớ rõ thành tích của Lâm Bối Bối trong kỳ thi trước, nói chứ nó cũng không phải tốt lắm.

"Học sinh Bối Bối, mặc dù năng lực của em trong kỳ thi Olympic Toán toàn thành phố đã được cải thiện nhưng không có nghĩa là các môn học khác cũng có thể học rất tốt. Điều tốt nhất em nên làm bây giờ là ôn tập cẩn thận, phấn đấu để có được một kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ một năm nay".

Lâm Ninh hơi lo lắng, liệu có phải vì Lâm Bối Bối giành được giải nhất trong hai lần thi đấu gần đây nên mới như vậy.

Lâm Bối Bối giật mình một chút rồi lập tức phản ứng lại, kỳ thật chuyện Lâm Ninh lo lắng là lẽ đương nhiên, dù sao kỳ thi lần trước cô còn chưa sống lại, khi đó vẫn còn là một đứa kém cỏi.

"Cô Lâm, em hiểu ý của cô, nhưng trong thời gian này em đã học tập rất chăm chỉ. Em không chỉ học xong chương trình các môn học lớp 5, mà ngay cả chương trình học của lớp 6 em cũng đã học xong".

Lâm Ninh nhíu mày, cảm thấy Lâm Bối Bối càng nói càng thái quá.

Cô giáo Lâm điều em nói là thật, nếu " cô không tin cô có thể lấy một bộ để thi lớp 6 cho em làm".

Lâm Ninh sửng sốt một hồi không nói gì, cô chợt nhớ tới lúc trước khi Lâm Bối Bối nói muốn tham gia cuộc thi Olympic Toán, cô hoàn toàn không có lòng tin vào Lâm Bối Bối, vì thế đã đề xuất cho cô bé làm một bài thi toán Olympic, cô vốn muốn để cho Lâm Bối Bối tự mình nhận ra khuyết điểm của bản thân, không nên tham vọng rồi chủ động từ bỏ, nhưng không nghĩ tới cuối cùng Lâm Bối Bối lại đạt được giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán.

Nói thật thì khoảng thời gian đó trong lòng Lâm Ninh thấy rất phức

tạp, cô cũng có chút nghĩ không thông, bất quá học trò của cô có thể đạt giải thì cô vẫn rất vui. Mà lúc này Lâm Bối Bối cũng đưa ra yêu cầu như vậy…

Chẳng lẽ Lâm Bối Bối thật sự đã học xong chương trình lớp 6?

Không biết vì cái gì, khi đối diện với ánh mắt của Lâm Bối Bối cô luôn cảm thấy những gì cô bé nói dường như là thật.

"Cô Lâm, cô cứ để em ấy thử đi".

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên. Hai người quay đầu lại đã thấy một người đàn ông trung niên đầu trọc đứng ở cửa, đây rõ ràng chính là hiệu trưởng của bọn họ.

"Cái này, thật ra không phải tôi cố ý nghe lén đâu, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy thôi. Cô Lâm, tôi nghĩ rằng học sinh đã có niềm tin vào bản thân thì chúng ta cũng nên cho học sinh cơ hội, lỡ như nó trở thành sự thật thì sao?"

Vẻ mặt Lâm Ninh phức tạp, cô nhìn ra được sau hai cuộc thi kia thì hiệu trưởng rất thích Lâm Bối Bối, một

đứa bé mang về vinh quang cho trường học.

"Được, vậy thì thử xem sao, sau khi em ăn cơm trưa xong thì đến đây".

Chương 35

Lâm Bối Bối lập tức nở nụ cười: "Cảm ơn cô Lâm". – rồi quay đầu lại nói với hiệu trưởng: – "Cảm ơn hiệu trưởng".

Hiệu trưởng cười haha: "Không cần cảm ơn, cố gắng thi, thi ra một kết quả thật là tốt, nếu mỗi môn em có thể đạt trên 80 điểm, học kỳ tiếp theo tôi sẽ cho em lên học lớp 6".

Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Bối Bối đi tới văn phòng như đã hẹn, Lâm Ninh ở bên trong chờ đợi, trên bàn đặt ba tờ để thi, lần lượt là Văn Toán Anh, còn đặt một cái máy ghi âm dùng để phát bài thi nghe tiếng anh.

Thấy Lâm Bối Bối đi vào Lâm Ninh nói: - "Vậy chúng ta bắt đầu thi thôi".

Lâm Bối Bối gật đầu, lập tức ngồi xuống nhận lấy ba tờ để thi rồi cẩm bút lên.

Sau khi nhận bài thi Lâm Bối Bối dựa theo thói quen quét qua một lượt, trong lòng cô như có một điểm mấu chốt, rồi bắt đầu làm bài.

Lúc Lâm Bối Bối hạ bút dường như là không cần suy nghĩ, cũng không phải là tài năng của cô tốt bao nhiêu, mà là vì những để trong bài thi này tương tự ( trong không gian học thần, cô đã làm vô số lần, có một đoạn thời gian trong cuộc sống của Lâm Bối Bối ngoại trừ cha ra thì đều là những để bài, bây giờ một ngày không giải để thì cả người cô sẽ khó chịu.

Lâm Ninh đang đọc sách thì bất thình lình 1 ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lâm Bối Bối ở đối diện đang không ngừng trả lời câu hỏi, dường như là hoàn toàn không cần suy nghĩ gì cả.

Học sinh Lâm Bối Bối này không phải là không biết làm nên hoàn toàn làm bừa chứ?

Mãi đến năm phút sau Lâm Bối Bối ở đối diện đưa tờ bài thi toán: – "Cô ơi, em làm xong để toán rồi, cô có thể chấm trước, bây giờ em bắt đầu làm môn ngữ văn".

Nói xong Lâm Bối Bối lại cúi đầu tiếp tục làm bài thi.

Chờ Lâm Ninh phản ứng lại thí cô đã cẩm bài thi toán trên tay, cúi đầu nhìn, vậy mà lại làm hết toàn bộ. Vì vậy Lâm Ninh cũng cầm bút đỏ lên và bắt đầu sửa bài.

Mặc dù cô dạy ngữ văn nhưng toán tiểu học và tiếng anh thì cô vẫn hiểu.

Quá trình chấm điểm rất suôn sẻ. Càng chấm Lâm Ninh càng kinh ngạc.

Câu hỏi đầu tiên đúng.

Ừm, câu hỏi điền vào chỗ trống này cũng đúng.

Ôi, câu hỏi có hơi khó này cũng đúng. Câu hỏi này có độ khó rất cao, thế mà vẫn đúng, hơn nữa cách giải còn là cách đơn giản nhất.

Cuối cùng cũng chấm hết toàn bộ để.

Lâm Ninh nhìn tất cả các dấu tích màu đỏ ở trên bài, yên lặng viết 100 điểm lên.

Cho nên, Lâm Bối Bối thật sự đã đạt điểm tuyệt đối bài thi toán lớp 6! Mà kết tiếp, Lâm Bối Bối lại cho Lâm

Ninh thêm một kinh hỉ.

Bởi vì cả môn ngữ văn và tiếng anh cô bé đều đạt 100 điểm.

Ba môn đạt điểm tuyệt đối, đây là thành tích hiếm khi đạt được của lớp 6/1, dù sao thì chữ Hán có tốt đến đâu cũng luôn bị trừ một hai điểm.

Nhưng bài thi này của Lâm Bối Bối viết quá tốt, Lâm Ninh cũng không nỡ trừ điểm, vì thế đã cho điểm tuyệt đối.

Nhìn cô giáo Lâm ngây người, Lâm Bối Bối nói: – “Cô Lâm, vậy học kỳ sau em có thể học lên lớp 6 không?”

Lâm Ninh chớp chớp mắt, được chứ? Đương nhiên là được rồi, điểm ba môn thế này mà không thể vào lớp 6 thì những học sinh lớp 6 yếu kém kia phải làm thế nào đây?

"Được chứ. Học sinh Lâm Bối Bối à, không ngờ là em thật sự đã học xong chương trình lớp sáu, còn thi được điểm tuyệt đối, lúc trước là do cô suy nghĩ hẹp hòi. Học kỳ sau em chuyến lên lớp 6/1 để học, nhưng mấy ngày nữa có kỳ thi cuối kỳ một của lớp 5, em vẫn phải tham gia".

Nếu Lâm Bối Bối đạt được thành tích tốt thì sẽ ẽ được chuyển lên lớ lên lớp 6, đó là điều mà lúc trước hiệu trưởng đã hứa hen.

Chương 36

"Dạ, cảm ơn cô Lâm".

Thẳng đến lúc Lâm Bối Bối rời khỏi văn phòng thì Lâm Ninh cũng chưa hoàn hồn, cho đến khi giáo viên của lớp 6/1 đi vào.

"Lâm Ninh, sao lại ngẩn người vậy? À, đây không phải để thi lớp 6 sao? Wow, ba môn đều đạt điểm tuyệt đối, là ai làm thế? Chữ này viết rất đẹp". - giáo viên Hứa vỗ bả vai Lâm Ninh, tẩm mắt không khỏi rơi vào ba bài thi ở trên bàn.

Lúc này Lâm Ninh mới có phản ứng, phan chữ trên bài thi quả thật là vừa đúng lại đẹp mắt, gần đây chữ trên bài tập của Lâm Bối Bối cũng càng ngày càng đẹp, giống như cô bé đã từng học qua lớp chuyên môn vậy.

Trên thực tế thì suy nghĩ của Lâm Ninh cũng không Có sai, quả thật Lâm Bối Bối đã học qua lớp thư pháp bút cứng, nhưng mà là học trong không gian học thần, giáo viên dạy thư pháp bút cứng rất nghiêm khắc, không biết Lâm Bối Bối đã bị đánh vào tay bao nhiêu lần mới học được kỹ năng này. Tuy nhiên chữ của cô đối với đại lão mà nói chỉ có thể là ở trình mới vừa nhập môn, tóm lại là đã bị đại lão phê bình đến không còn chỗ để chê, cho nên Lâm Bối Bối cũng không cảm thấy chữ của mình có cái gì mà đẹp mắt.

“Người làm bài thi này thấy cũng biết, chính là Lâm Bối Bối của lớp tôi”

"Cái gì? Sao có thể là cô bé đó? Cô nói rõ cho tôi nghe xem nào".

Vì thế Lâm Ninh đem chuyện Lâm Bối Bối muốn chuyển lên lớp 6, ngay cả chuyện làm bài thi đạt điểm tuyệt đối cũng nói ra".

"Ôi trời, con bé có thể chuyển lên lớp 6 thật sự là quá tốt, Lâm Ninh à, một học sinh giỏi như vậy đã sớm nên nhảy cấp rồi, tiếp tục để cho cô bé ở lại học tiếp lớp 5 thì chính là lãng phí thời gian".

Lâm Ninh: Ok, xem như tôi sai rồi.

Tuy nhiên Lâm Ninh vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ khi một học sinh trong ấn tượng của mình hoàn toàn yếu kém có thể lội ngược dòng trở thành học sinh giỏi.

Một vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối kỳ một lớp giờ làm bài cũng bắt đầu. 5, và

Lâm Bối Bối đã đạt được điểm tuyệt đối ở cả ba môn trong bài thi lớp 6, nên bài thi lớp 5 cô càng thành thạo. Bài thi i cũng cũng được chấm rất nhanh, trong kỳ thi cuối kỳ một năm lớp 5 này Lâm Bối Bối cũng đạt được điểm tuyệt đối cả ba môn.

Những bạn học lớp 5 có chút không tin, dù sao thành tích lúc trước của

Lâm Bối Bối cũng không được tốt, xét thấy Lâm Bối Bối đều đạt nhưng xét thấy giải nhất ở cuộc thi Toán và cuộc thi viết văn, bọn họ cảm thấy hình như cũng rất bình thường, có lẽ Lâm Bối Bối đã cố gắng rất nhiều mà bọn họ không biết?

"Các em học sinh, kết quả thi lần đã có rồi. Ngày mai nhà trường sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh vào 9 giờ sáng, mọi người nhớ dẫn phụ huynh đến đấy". – Trước khi rời đi,

Lâm Ninh nói.

Khi nghe được ba chữ "họp phụ huynh" Lâm Bối Bối bỗng giật mình, cô rũ mắt, tâm tình trong nháy mắt sa sút xuống, không ai biết cô đang suy nghĩ cái gì

Lâm Dũng làm ca tối muộn đến gần 11 giờ mới về.

Ông cẩm lấy chìa khóa mở cửa phòng thuê, ngước nhìn lên thì thấy đèn trong phòng Bối Bối còn sáng.

Ông cau mày, bước đi tới thì thấy Bối Bối đưa lưng về phía ông, giống như là đang làm bài tập.

Lâm Dũng gõ õ cửa, nhỏ giọng nói: "Bối Bối, đã trễ rồi sao còn học bài, mau đi ngủ đi, lúc trước cha đã nói với con, muộn nhất là mười giờ nên đi ngủ, bằng không thì ngày hôm sau đi học sẽ không có tinh thần. Trẻ em thì nên đi ngủ sớm".

Thật ra Lâm Bối Bối đã nghe được tiếng mở chìa khóa và tiếng bước chân.

Cô đứng dậy và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha.

"Cha ơi con biết điều đó mà, nhưng con có chuyện muốn nói với cha".

“Chuyện gì?” vẻ mặt của Lâm Dũng thoáng cái nghiêm túc lên.

"Kết quả cuối kỳ đã phát ra, con thi được điểm tuyệt đối". Nói xong, Lâm Bối Bối lấy ra ba tờ bài thi từ trong cặp sách.

Chương 37

"Thật sao?" Lâm Dũng vui vẻ vội vàng cầm lấy bài thi, quả nhiên nhìn thấy số 100 phía trên, còn có dấu tích màu đỏ trên giấy.

Lâm Dũng tươi cười rạng rỡ: - "Được được, Bối Bối à con thông minh lắm. Thế mà thi được điểm tuyệt đối ba môn".

Lâm Dũng bây giờ còn vui hơn là nhặt được tiền, chỉ thiếu khua tay múa chân.

Điều hạnh phúc nhất khi được làm cha mẹ là gì? Không khác gì hơn là con trẻ cố gắng học tốt và thành công. Hơn nữa Lâm Dũng còn là một người mù chữ, điều ông hy vọng nhất chính là con gái Bối Bối có thể học hành tốt và có tiền đổ.

Trước kia thành tích của Lâm Bối Bối không tốt, tuy rằng ông có chút mất mát nhưng cũng không có gì tức giận, dù sao Lâm Bối Bối có học như thế nào cũng điều có tương lai hơn người cha không có văn hóa như ông, mà bây giờ thành tích của Lâm Bối Bối có thể tốt hơn, thậm chí còn tốt đến thế này, đương nhiên là ông càng vui mừng.

"Đúng vậy, hiệu trưởng của chúng con còn phát tiển thưởng và phần thưởng nữa". - Mặc dù không nhiều lắm nhưng Lâm Bối Bối cũng thỏa mãn.

"Còn nữa cha à, học kỳ sau con sẽ nhảy lên lớp 6 rồi".

“Cái gì?”

Lâm Dũng không kịp phản ứng, ông nhớ rõ sau Tết Nguyên Đán thì Bối Bối sẽ học học kỳ II của lớp 5 mà.

"Bối Bối, có phải con nhớ lầm hay không? Học kỳ sau là lớp 5 mà".

Lâm Bối Bối lắc đầu, nói ra chuyện mình làm bài thi lớp 6, còn đạt được điểm tuyệt đối nên hiệu trưởng đã phê chuẩn chuyện nhảy lớp.

Lâm Dũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, kinh ngạc hỏi: “Bối Bối à, không phải con đang lừa cha chứ?”

Chuyện nhảy lớp này ông đã nghe nói qua, nhưng đó là học sinh rất lợi hại, rất thông minh mới có thể làm được.

Tuy Lâm Dũng cảm thấy Bối Bối nhà mình cũng thông minh, nhưng đó là bộ lọc của cha ruột.

Lâm Bối Bối dở khóc dở cười: - "Cha ơi con nói thật mà".

“Thật à?”

"Thật mà".

Thấy con gái nói chắc chắn như vậy cho dù Lâm Dũng không tin thì bây giờ cũng phải tin, ông nhất thời bị kích động đến nỗi không biết phải nói gì cho phải.

Một hồi lâu mới nói: - "Được rồi, Bối Bối nhà chúng ta là đứa bé thông

minh, có tương lai. Bối Bối à, con cổ gắng học tập, chỉ cần con muốn học cha nhất định sẽ ủng hộ con". - Ông còn vỗ ngực đảm bảo.

Lâm Bối Bối cười cười, cũng không hoài nghi lời nói của ông.

Cô nghĩ, nếu cô thật sự muốn tiếp tục đi học mà trong nhà không có tiền, thì cha cô thậm chí có thể đi bán máu.

Bất quá cô tuyệt đối sẽ không để loại tình huống này xuất hiện.

"Đúng rồi cha, còn có một chuyện nữa".

"Chuyện gì?" Lâm Dũng trông mong nhìn cô, cho rằng con gái có chuyện gì tốt muốn chia sẻ cho mình.

Lâm Bối Bối mím môi nói: "Ngày

mai phải họp phụ huynh". Lâm Dũng giật mình, ngay cả biểu cảm cũng đông cứng lại, nhưng cũng chỉ hai giây rất nhanh đã có phản ứng lại, mang theo tươi cười nói: "Sao không nói sớm, được rồi, lát nữa cha sẽ ra ngoài gọi cho cô nhỏ của con, để cho cô nhỏ ngày mai đi cùng con".

Nói xong Lâm Dũng cũng không quan tâm đến việc tắm rửa linh tinh, vội vàng xoay người muốn đi gọi điện thoại.

Lâm Dũng không mua điện thoại di động, người liên lạc cũng chỉ có duy nhất gia đình em gái mà thôi.

Bình thường cần tìm chỉ cần đi ra buồng điện thoại công cộng bên ngoài gọi điện là được.

Lâm Dũng không dám trì hoãn, không chỉ ĩ vì bây giờ là mười một giờ, bây giờ trời đã khuya không biết em gái đã ngủ chưa, mà ông cũng muốn làm xong việc của con gái càng sớm càng tốt.

Chuyện của con gái cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì ở trong lòng Lâm Dũng cũng là ưu tiên hàng đầu.

Lâm Bối Bối nhìn bóng lưng cha sắp biến mất trong bóng đêm, vội vàng nói: "Cha ơi không cần đi nữa".

"Vậy thì làm sao được, ngày mai là họp phụ huynh rồi".

Chương 38

"Vậy...ngày mai cha đi cùng con là được rồi".

Trong phòng khách tối tăm bóng dáng kia đột nhiên cứng đờ.

Lâm Bối Bối nhìn bóng dáng đó, trong mắt cực kỳ chua xót, có lẽ ngay cả chính cô cũng không phát hiện giọng nói của cô đang run rẩy, dường như đang chờ mong cũng giống như sợ hãi.

Kiếp trước dù cô bỏ học ở cấp ba, nhưng cha cô Lâm Dũng cũng chưa bao giờ tham gia cuộc họp phụ huynh nào của cô.

Kiếp trước trong thời gian ở chung với bạn cùng lớp, cô biết được công nhân vệ sinh ở trong mắt một số bạn là những người quét đường phố không biết xấu hổ, so với người ăn xin nhặt rác chỉ tốt hơn một chút.

Cho nên Lâm Bối Bối sợ bị bạn học biết cha cô là công nhân vệ sinh, sợ bị các bạn cùng lớp cười nhạo, nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Vì vậy cô đã kh không để ông đi họp phụ huynh cho mình.

Lúc đầu Lâm Dũng cũng không hiểu vì sao, hỏi cô nguyên nhân cô cũng không nói, nếu Lâm Dũng thật sự muốn đi thì cô lập tức khóc.

Nhưng cuộc họp phụ huynh phải cẩn người đi.

Vì thế Lâm Dũng chỉ có thể nhờ em gái tham gia cuộc họp phụ huynh cho con gái, vừa bắt đầu như vậy đã kéo dài mười mấy năm.

Kiếp trước Lâm Bối Bối vẫn cho rằng cha không biết nguyên nhân, sau đó cha vì cứu cô mà qua đời, cô mới ở chỗ của cô nhỏ mà biết thì ra cha đã biết nguyên nhân lâu rồi.

Bởi vì cô và bạn học đã từng khinh thường công nhân vệ sinh ở trên đường, mà lúc ấy cha cũng ở cách đó không xa nghe được lời đó.

Cho nên ban đầu còn có thể không hiểu vì sao con gái không cho ông đi họp phụ huynh, nhưng về sau Lâm Dũng không bao giờ nhắc vấn đề này nữa.

Mà thời gian ông biết được nguyên nhân này là lúc cô đang học lớp 4.

Nói cách khác, mặc dù lúc này cô đã sống lại nhưng những gì ông nên biết thì ông đã biết rồi.

"Cha ơi, ngày mai cha đi họp phụ huynh với con đi". – Lâm Bối Bối ở trong phòng lặp lại lời nói, ánh mắt vẫn lưu luyến ở bóng lưng rõ ràng mới đến tuổi trung niên nhưng lại có chút còng.

Nhìn thấy thân ảnh cứng ngắc khẽ động, nhưng lại không quay đầu mà giọng nói lại truyền tới: - "Bối Bối, có phải con lo bây giờ đã muộn, sợ quấy rầy tới cô nhỏ của con phải không? Không sao đâu, cô nhỏ của con giờ này chắc là còn chưa ngủ đâu, hơn nữa con thi được hạng nhất, ngày mai cô nhỏ của con đi họp phụ huynh cho con chắc chắn có gấp đôi mặt mũi".

Lời nói của Lâm Dũng giống như kim đâm vào trong lòng Lâm Bối Bối, cô bước từng bước đi qua, tách một cái đèn phòng khách bật mở, trong nháy mắt chiếu sáng bóng dáng kia.

“Nhưng mà giáo viên nói đó là họp phụ huynh, phụ huynh của con chính là cha. Cha ơi, ngày mai cha đi với con được không?”

Lâm Bối Bối chờ đợi câu trả lời, trong lòng rất thấp thỏm, cô sợ sẽ bị từ chối bởi vì cô hiểu được, thật ra cô không có tư cách yêu cầu cha đi họp phụ huynh cho mình, trước kia cô xấu tính như vậy, luôn dùng lời nói sắc nhọn như dao và thái độ lạnh lùng nhất cố ý, vô tình làm tổn thương trái tim của cha, thậm chí cuối cùng còn để cho cha vì cứu cô mà chết.

Cô biết rằng mình không có đủ tư cách để được cha tha thứ, nhưng cô muốn bù đắp.

Cô sợ cha sẽ không cho mình một cơ hội.

Trong nháy mắt phòng thuê dường như yên tĩnh lại, không có một chút âm thanh nào.

Ánh mắt vốn chờ mong của Lâm Bối Bối cũng dần ảm đạm, cô biết cho dù cha không muốn tham gia cũng là do cô đáng đời, ai bảo cô đã từng làm tổn thương ông.

"Quên đi vậy, vẫn là..." – Gọi cô nhỏ đi.

Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Lâm Dũng ở phía trước đột nhiên xoay người rất nhanh nói:

"Cha sẽ đi, ngày mai, ngày mai cha sẽ đi cùng con". - Nói xong, Lâm Dũng còn cười ngây ngô.

Chương 39

Ông giơ tay gãi gãi đầu, trên mặt tràn ngập sự vui sướng, sướng, giống như trúng phải miếng bánh lớn, tay chân còn có chút luống cuống nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Được rồi, cứ như vậy đi ạ. Cha ơi, cha đi tắm đi, con cũng đi ngủ đây". Lâm Bối Bối làm bộ như không nhìn thấy biểu cảm ngốc nghếch của ông, chỉ thúc giục nói.

"Được rồi, được rồi. Nhân tiện thì ngày mai mấy giờ chúng ta đi? Cha nên mặc cái gì? Cha sẽ nói gì khi tới đó? Cha không biết thấy cô con thì phải làm sao bây giờ...". - Lâm Dũng vừa nghĩ đến ngày mai thì đã khẩn trương, sợ mình vấp phải lỗi sai nào sẽ làm con gái mất mặt.

Nếu bây giờ không trễ như này thì tốt rồi, ông có thể đi hỏi em gái một chút, sẽ biết được trước kia con bé với Bối Bối tham gia họp phụ huynh là như thế nào.

"Cha ơi, cha không cần phải lo lắng như vậy, bình thường mặc quần áo gì thì mai chúng ta mặc quần áo đó, không cần sợ phạm phải lỗi, ngày mai cha đi theo con là được".

"Ừm, Bối Bối à con mau đi ngủ đi, bây giờ muộn quá rồi". Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại Lâm Dũng vẫn đứng tại chỗ mà không đi tắm, trong đầu còn nhớ lại chuyện vừa rồi con gái bảo mình đi họp phụ huynh.

Con gái bảo ông đi họp phụ huynh, hehe.

Trên mặt Lâm Dũng lại nở một nụ cười ngây ngô.

Một hồi lâu sau ông mới đi tắm, tắm xong ông lại rón rén trở lại cái giường trong phòng khách của mình, kéo ra một thùng carton từ dưới gầm giường.

Mở nắp thùng ra có thể nhìn thấy quần áo được xếp chỉnh tề bên trong, nếu nhìn kỹ thì thấy cũng không nhiều, trong thùng chứa toàn bộ đều là quần áo quanh năm của Lâm

Dũng. Lâm Dũng lấy quần áo trong thùng ra đặt trên giường, tay xoa xoa.

Lông mày của ông hơi nhíu lại, nhỏ giọng nói: - “Ngày mai mặc cái gì thì tốt nhỉ?”

"Cái này? Không được, cái này mặc nhiều năm rồi, cũ quá rồi".

"Cái này?" - Lâm Dũng nhìn quần áo trong tay lại có chút trầm tư: "Không được, cái này quá già". - Bản thân ông vừa nhìn đã hơi có tuổi, nếu còn mặc quần áo già đi sẽ bị bạn học của Bối Bối hiểu lầm là ông nội con bé, khiến cho Bối Bối mất mặt thì phải làm sao?

“Chẳng lẽ là mặc cái này sao?”

Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy bộ đổ như này.

Những bộ đồ này đều là đổ Lâm Dũng mặc được mấy năm, có không ít đồ còn bị rách. Lâm Dũng cau mày rồi thở dài một tiếng.

Sớm biết sẽ tham gia họp phụ huynh cho Bối Bối thì ông nên mua một bộ đổ mới.

Nhưng bây giờ muộn rồi, cũng đã nửa đêm, sáng mai còn phải tham gia họp phụ huynh sớm nữa.

Bất chấp thời tiết lạnh giá ông cứ ngồi đó là lật qua lật lại đống quần áo, cứ như vậy vài lần mới miễn cưỡng chọn được đổ.

Đợi đến lúc đi ngủ thì thời gian đã đến gần hơn một chút rồi.

"Bối Bối à, đến lúc rời giường rồi, còn phải đi họp phụ huynh đấy".

Lúc tiếng gõ cửa của Lâm Dũng vang lên thì Lâm Bối Bối vẫn đang học trong không gian học thẩn.

Nếu là kiếp trước, ở thời điểm này chắc chắn cô còn đang nằm trên giường, nhưng hiện tại thời gian người, tài năng của cô không đợi đơi ngu bình thường nên là con chim ngốc thì phải bay trước, đương nhiên cô phải tận dụng mọi thời gian rảnh để học tập.

Lâm Bối Bối biết bản thân may mắn hơn những người khác, mặc dù sau này phải trải qua Huyết Trì Địa Ngục hai lần nhưng cô cũng thấy vui.

"Con biết rồi ạ". - Lâm Bối Bối cao giọng đáp.

Chỉ chốc lát sau cô đã mặc xong quẩn áo, sắp xếp giường xong thì mở cửa ra ngoài.

Lâm Dũng mặc tạp dề đang bưng thức ăn từ trong phòng bếp đi ra, còn cười nữa.

"Bối Bối mau lên, nhanh đi rửa mặt còn ăn cơm".

Chương 40

Lâm Bối Bối nhìn bộ dạng tràn đầy tinh thần của cha, thật hoài nghi có phải cha hưng phấn từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ngủ.

Trên thực tế là Lâm Dũng đã ngủ nhưng ông thật sự rất phấn khích đến nỗi thức rất sớm.

Sau khi dạy ông lập tức đi gọi điện thoại cho lão Triệu, người vốn đang trong kỳ nghỉ và nhờ làm thay ca cho mình, rồi ông thay quần áo đi chợ mua đồ ăn, tiếp theo lại trở về quét dọn nhà một lần, nhìn thời gian thấy không sai biệt biệt lắm lắm mới đi nấu cơm, sau đó thì gọi Lâm Bối Bối dậy ăn sáng.

Cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc chín giờ, nhưng sau khi họ ăn sáng xong thì chỉ mới hơn bảy giờ.

"Cha ơi, hay là bây giờ chúng ta đến trường đi". - Tuy rằng thời gian còn sớm nhưng nhìn cha vì khẩn trương mà đi qua đi lại trong nhà Lâm Bối Bối cũng không định giải để nữa, dẫn cha đi dạo quanh trường cũng tốt.

Tuy trường tiểu học Hoà Miêu là trường công lập nhưng diện tích cũng không nhỏ, bên trong được phủ xanh khá tốt.

Mà cha Lâm Dũng cho dù là kiếp trước hay là đời này cũng chưa một lần dạo qua.

"Đi sớm như vậy có được không? Trường có mở cửa không?" - Thật ra Lâm Dũng có hơi ảo não, ông không nên dậy sớm như vậy, biết thế thì cứ để Bối Bối ngủ thêm một lát, dù sao tối hôm qua Bối Bối cũng thức khuya như vậy mới ngủ.

"Trường mở cửa từ rất sớm và mở cửa từ lúc bảy giờ ạ. Cuộc họp phụ huynh còn chưa bắt đầu, con sẽ đưa cha đi dạo quanh trường của con".

Ánh mắt Lâm Dũng sáng lên, xоа хоа tay mình: - "Có được không?" "Đương nhiên là được ạ, chúng mau đi thôi".

"Được rồi".

Quả nhiên khi bọn họ đến trường thì cổng trường đã mở rồi, nhìn một cái thì thấy trong trường cũng chẳng có bao nhiêu người, có lẽ là học sinh và giáo viên thấy cuộc họp phụ huynh bắt đầu từ chín giờ nên cũng không có sốt ruột.

“Cha ơi, con dẫn cha đi dạo một chút, cha muốn đi đâu trước?”

Lâm Dũng dường như không chút do dự nói: - “Đến lớp học của con được không?”

Lâm Bối Bối có hơi sửng sốt, lập tức cười nói: - "Được ạ". Lớp 5/1 của Lâm Bối Bối nằm ở tầng ba, cở sở vật chất của trường cũng không tệ lắm, trong lớp học có máy lọc nước cũng có tivi đa chức năng, cửa số cũng sáng sủa.

"Rất tốt". - Lâm Dũng vừa nhìn vừa không ngừng gật đầu tán thưởng.

Ông nhớ tới trường tiểu học ở quê mình, quê của ông nằm trong núi rất

hẻo lánh, kinh tế cũng rất kém phát triển, vốn là không có trường học nào, sau đó cũng có trường tiểu học nhưng trường tiểu học đó cũng chỉ được cải tạo từ một tòa nhà cũ, không chỉ chỗ chật hẹp mà ánh sáng cũng lờ mờ, điện nước hay bàn ghế cũng không đầy đủ, những ngôi nhà cũ này đều là những ngôi nhà nguy hiểm, nhưng cũng chẳng còn cách nào, quê của bọn họ căn bản không có tiền để xây trường học.

Lâm Dũng không đi học trường tiểu học ở quê nhà, nhưng em gái ông đã học ở đó. Ông nhớ là trong một đêm mưa lớn "trường tiểu học" đã trực tiếp sụp đổ, học sinh đi học nhưng không có giáo viên dạy nên cũng chẳng còn cách nào để đi học nữa.

Sau đó có những mạnh thường quân giúp xây dựng trường tiểu học Hy Vọng, trẻ em có thể bắt đầu đi học lại, em gái ông cũng đi học rồi sau này thi được đại học. Ông nghĩ nếu như lúc trước em gái có thể học ở trong lớp học như thế này thì hẳn là rất tốt, con bé có thể sẽ rất vui vẻ.

Nhưng em gái sớm đã tốt nghiệp đại học, cũng đã gả chồng sinh con rồi. Mà bây giờ con gái Bối Bối có thể học trong phòng học tốt như thế này ông cũng cảm thấy mỹ mãn. Không uống công việc lúc trước ông rời khỏi nhà đi tới thành phố này. Lúc trước trên người ông chẳng có bao nhiêu tiến.

Thật ra tư tưởng của Lâm Dũng vẫn có chút giống với thế hệ trước, ông sợ khi rời khỏi quê hương mà trong người không có xu nào lại ở một mình nơi đất khách quê người, giống như việc rời xa cội nguồn, luôn có cảm giác không an toàn.

Chương 41

Nhưng ông vẫn đến.

Bởi vì ông muốn cung cấp cho con gái của mình một nền giáo dục tốt hơn, không muốn con gái là người mù chữ giống như ông, thế nên ông đã làm việc rất chăm chỉ nhiều năm như vậy.

Hiện tại nhìn phòng học sáng ngời này, nhớ lại thành tích hiện giờ của Lâm Bối Bối, ông càng cảm thấy lựa chọn lúc trước vô cùng chính xác.

"Cha, cha đang nghĩ gì vậy?" - Thấy cha có vẻ như đang ngân người nhìn phòng học, Lâm Bối Bối hỏi.

Lâm Dũng hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có gì. Đúng rồi, con ngồi ở đâu?”

Rõ ràng Lâm Bối Bối đã nhìn thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của cha, nhưng cô cũng không hỏi mà chỉ nói với cha vị trí của mình.

Sau khi tham quan lớp học, Lâm Bối Bối lại dẫn Lâm Dũng đi tham quan khuôn viên trường.

Lâm Dũng nhìn rồi không ngừng gật đầu, rõ ràng là rất hài lòng với trường học.

Lâm Bối Bối thấy có chút chua xót, cô học ở đây năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên cha đến trường của cô.

Lúc trước Lâm Dũng lựa chọn trường cho Lâm Bối Bối, ông vẫn còn chưa quen thuộc với những trường tiểu học này, hơn nữa ông biết, nếu muốn cho Bối Bối học ở trường tốt hơn thì ông phải có một khoảng phí vay mượn, vì thế khoảng thời gian đó ông đã liều mạng đi vác gạch.

Chuyện lựa chọn trường học cho con gái đành nhờ em gái, sau đó Lâm Dũng muốn tới trường tham gia họp phụ huynh, nhưng Lâm Bối Bối không cho.

"Cha ơi, chúng ta về lớp đi, nếu cha muốn xem thì sau này khi họp phụ huynh xong con sẽ dẫn cha đi xem". “Thật sao?”

Lâm Dũng rất vui vẻ.

Ông vui không phải vì có thể đi tham quan trường học, mà là ý tứ trong lời nói của Bối Bối, không phải ý nói là sau này ông còn có thể tham gia họp phụ huynh của Bối Bối sao?

Vốn ông còn tưởng rằng chỉ có cơ hội này, không nghĩ tới…

Mặc dù Lâm Dũng đã cố gắng áp chế, nhưng trên khuôn mặt ngăm đen của ông vẫn lộ ra nụ cười. Thời gian trôi qua từng chút một,

học sinh và phụ huynh trong trường cũng dần nhiều hơn. "Bối Bối". Xa xa truyển đến một thanh âm gọi tên cô.

Lâm Bối Bối quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bạn cùng bàn Thẩm Bân Bân đang chạy về phía cô, sau lưng

cậu ấy còn có một người đàn ông giống cậu ấy đến bảy tám phần, không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là cha của Thẩm Bân Bân.

"Bối Bối, sao cậu đến sớm thế".

"Ừm, cậu với cha cậu cũng tới rồi". Tuy rằng tuổi tác tâm lý giữa hai người chênh lệch tương đối lớn,

nhưng Lâm Bối Bối vẫn rất thích người bạn cùng bàn Thẩm Bân Bân này, bất quá chỉ như là trưởng bối thích tiểu bối mà thôi.

"Cháu chính là Lâm Bối Bối à? Chú đã nghe con trai chú nhắc tới cháu".

Nói xong, ông Thẩm lại nhìn về phía Lâm Dũng có chút căng thẳng ở bên cạnh, cười nói: "Anh đây chắc là cha của Lâm Bối Bối, con gái anh thật sự rất thông minh, đã giành được giải nhất cuộc thi Olympic và viết văn toàn thành phố, nghe nói ba môn thi cuối kỳ đều đạt điểm tuyệt đối".

"Đúng, đúng, tôi là cha của Bối Bối,

tôi tên Lâm Dũng. Bối Bối nhà tôi nào có tốt như anh nói, nhưng mà Bối Bối thật sự rất thông minh". Mỗi khi nhắc đến Bối Bối, mà cha

Thẩm còn khen Bối Bối, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt Lâm Dũng, trong lòng càng thêm vui vẻ, nói đến Bối Bối thì ông có rất nhiều thứ để nói.

Vì thế hai người cha cứ như vậy bắt đầu nói đến con cái của mình, đương nhiên đối với Lâm Dũng mà nói ông sẽ khen ngợi con gái của mình nhiều hơn, theo ông thấy thì Bối Bối nhà ông chỗ nào cũng tốt.

Ông Thẩm có EQ tốt, rất biết cách nói chuyện, hơn nữa gần đây con trai bị Lâm Bối Bối lây chút hứng thú học tập, Lâm Bối Bối cũng thường xuyên giúp đỡ Bân Bân trong việc học nên thành tích cuối kỳ lần này của Bân Bân đã cao lên không ít.

Chương 42

Khi chưa gặp mặt, ấn tượng của ông ấy đối với đứa bé Lâm Bối Bối này cũng chỉ ở mức không tệ, nhưng khi mặt đối mặt với nhóc con này thì thật sự không tổi, mà bậc cha mẹ có thể giáo dục ra đứa nhỏ như Lâm Bối Bối đương nhiên cha Thẩm cũng có hảo cảm.

Ông nhìn ra được sự bối rối của Lâm Dũng nên chủ động nói chuyện, nói hai ba câu thì biết ngay người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen này là một người mộc mạc thành thật.

Nhưng…

Thẩm Bân Bân và Lâm Bối Bối ngồi cùng bàn ba năm, trước kia cũng là ông cùng Bân Bân đến tham gia họp phụ huynh, đương nhiên cũng đã gặp qua "phụ huynh" của Lâm Bối Bối, nhưng hình như đều là do cô của Lâm Bối Bối tới, tuy nhiên hôm nay cô ấy không tới mà là cha của Lâm Bối Bối tự mình tới.

Tuy rằng có chút tò mò, nhưng ông Thẩm cũng không hỏi nhiều.

"Thẩm Bân Bân, cậu có chắc chắn muốn chơi với Lâm Bối Bối không? Cha cậu ta là người quét đường đấy". Cách đó không xa, có mấy đứa bé tụ tập cùng một chỗ đi tới, cầm đầu chính là Tô Thục vẫn luôn kiếm chuyện với Lâm Bối Bối.

Một câu nói của Tô Thục khiến Lâm Dũng vốn đang nói chuyện phiếm rất hài hòa với ông Thẩm thì im bặt.

Tẩm mắt Lâm Bối Bối dừng trên người Tô Thục, nét mặt cô không chút thay đổi, đổi, chỉ hiện lên một chút lạnh lẽo.

Thẩm Bân Bân nghe được lời nói của Tô Thục thì có chút nghi hoặc, nhưng cậu bé là bạn của Bối Bối, còn là bạn cùng bàn, cho nên cũng không thích Tô Thục, người luôn nhắm vào Bối Bối.

Không nghĩ tới, Tô Thục nói xong một câu chẳng những không rời đi, mà còn hứng thú đi tới, trên mặt tràn đẩy vẻ hưng phấn.

"Tô Thục, cậu nói cái gì đấy? Sao miệng lại thối như vậy?" Thẩm Bân Bân không biết người quét đường trong miệng Tô Thục nói là có ý gì, nhưng cậu bé không thích nội dung trong lời nói của Tô Thục khi nói chuyện với người khác lại tỏ vẻ khinh miệt, giống như ở đây chỉ có mình cậu ta là cao quý nhất vậy.

"Sao cậu dám mắng tôi!" – Tô Thục chỉ ngón tay vào Thẩm Bân Bân, trợn mắt nhìn, bộ dáng hùng hổ giống như có thể đánh Thẩm Bân Bân bất cứ lúc nào.

Bả vai Thẩm Bân Bân hơi co rụt lại, lá gan của cậu bé tương đối nhỏ, đối với Tô Thục luôn xưng vương xưng bá trong lớp, cậu bé vẫn có chút sợ hãi, mặc dù cậu là con trai, nhưng dù Tô Thục cũng là con gái. gì

Rồi giây tiếp theo, một bóng người cao lớn đã đứng chắn trước mặt cậu. Cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cha.

Ánh mắt đó giống như đang nói: Con trai thối, sao lá gan của con lại nhỏ như vậy? Nếu không có cha con ở đây, chẳng phải con sẽ bị một cô gái nhỏ bắt nạt sao?

Thẩm Bân Bân thè lưỡi với người cha cao lớn cường tráng, không hiểu sao lại không sợ nữa. À, ra là do hôm nay bố nó ở đây.

Vì thế cậu bé thò cái đầu nhỏ ra từ phía sau cha Thẩm, rồi hướng về phía Tô Thục làm một cái mặt quỷ.

Tô Thục tức giận muốn đánh cậu bé, nhưng trước mặt là ông Thẩm cao lớn, nó không có cách nào, hôm nay cha nó không đến, mà người tới là mẹ, nhưng mẹ nó và mẹ các bạn cùng lớp khác đang ở chung với nhau, bây giờ không có cách nào đến bên cạnh nó.

Nó đè nén cơn giận dữ trong lòng, ngược lại nhớ tới mục đích tới đây của mình, ánh mắt lại rơi vào trên người Lâm Dũng đứng ứng bên cạnh Lâm Bối Bối, trong mắt lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng. Nó nói: – "Vừa rồi tôi không nói sai.

Cha của Lâm Bối Bối chính là người quét đường, là tôi tận mắt nhìn thấy. Tôi cũng thấy ông ta lục lọi thùng rác, ông ta bẩn thỉu muốn chết. Bây giờ trên người ông ta chắc chắn đều là mùi rác. Nhà bọn họ nghèo đến mức chỉ có thể đi quét đường, nói không chừng Lâm Bối Bối chính là ăn rác mà lớn lên. Thế mà cậu còn chơi cùng Lâm Bối Bối, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi ăn rác sao? Thành tích hiện tại của Lâm Bối Bối tốt thì có lợi ích gì? Sau này Lâm Bối Bối lớn lên nhất định cũng sẽ đi quét đường thôi".

Nói xong, nó còn bịt mũi giống như ngửi thấy mùi rác rưởi dính trên người Lâm Dũng, lui về phía sau vài bước: "Thối chết tôi rồi, thối chết đi được".

Chương 43

"Đúng vậy, tôi cũng ngửi thấy, thối muốn chết luôn". - Mấy đứa nhỏ bên cạnh Tô Thục cũng phụ họa theo làm theo động tác bịt mũi giống Tô Thục, trong ánh mắt đều là sự ghét bỏ.

Thật ra bọn nó không hiểu bao nhiêu, thậm chí bọn nó căn bản không có ngửi thấy mùi gì, cũng không hiểu hành vi của mình hay ngôn ngữ có thể tạo thành sự tổn thương đối với người khác hay không, bọn nó chỉ biết mình là bạn của Tô Thục, cho nên bọn nó muốn đứng về phe Tô Thục, Tô Thục nói cái gì, làm cái gì thì bọn nó sẽ làm theo.

Dường như khi nghe được những lời nói và hành vi của bọn trẻ ọn trẻ này thì vẻ mặt đang cười đùa với cha Thẩm của Lâm Dũng lập tức cứng đờ, mắt thường cũng có thể thấy dáng vẻ bất an và khẩn trương của ông, nhìn kỹ hơn thậm chí có thể thấy vẻ áy náy và hối hận sâu sắc.

Ông theo bản năng nhìn Bối Bối, vào giờ khắc này trong lòng ông không ngừng sinh ra các loại cảm xúc tiêu cực, chối bỏ mình.

Trên người ông thật sự có mùi hôi thối ư? Nhưng tối hôm qua ông đã tắm rửa sạch sẽ, sáng hôm nay cũng đã tắm thêm một lần, không lẽ vẫn còn mùi gì sao?

Ông không nên đi cùng Bối Bối, lúc trước Bối Bối vẫn luôn sợ người khác biết nghề của cha rồi sẽ bị cười nhạo, cho nên mới không cho ông đến, bây giờ hiện thật đã chứng minh, sự lo lắng lúc trước của Bối Bối không sai, ông không nên tới. Là ông làm Bối Bối mất mặt.

Giờ khắc này Lâm Dũng thật sự rất sợ hãi.

Mối quan hệ hòa thuận mấy tháng nay giữa ông và con gái có thể sẽ vì chuyện này mà chấm dứt, ông sợ con gái sẽ xa cách mình lần nữa, sẽ nhìn ông bằng ánh mắt chán ghét, ông sợ cuối cùng không thể nghe được tiếng "cha" đó lần nào nữa... Ông không nên tới, ông thật sự không nên tới…

Một sự thôi thúc dâng lên trong lòng, ông muốn lập tức xoay người chạy trốn khỏi nơi này.

Tẩm mắt của ông rơi vào trên người Bối Bối, nhưng vì ng vì đang nhìn nghiêng nên không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt con gái, chỉ thấy vẻ mặt con gái giống như đang căng thẳng. Cho nên là Bối Bối vì ông mà vẫn cảm thấy mất mặt và tức giận.

Ngay khi Lâm Dũng đang sợ hãi bất an, há miệng muốn nói cái gì đó, thì chợt thấy Lâm Bối Bối vẫn luôn không nói gì đột nhiên lao ra, đẩy Tô Thục ở phía trước đang dương dương đắc ý ngã xuống đất…

"A". - Tô Thục bị đụng mạnh ngã xuống, mông cũng tiếp đất thật mạnh, nó phát ra tiếng kêu đau đớn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng một giây sau nó lại ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Lâm Bối Bối đang đứng trước mặt. Nó cảm thấy bây giờ Lâm Bối Bối có chút không bình thường.

Mà lúc này hai mắt Lâm Bối Bối đỏ bừng, nắm đấm nhỏ nắm chặt, đôi mắt mở to, giống như đang trừng mắt nhìn Tô Thục, lại giống như là đang cố gắng đè nén cái gì đó, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng cô không hề chớp mắt, cố để không cho nước mắt rơi xuống.

Vài giây sau cô mở miệng nói từng chữ: - "Cậu không được phép nói cha tôi như thế".

Theo từng câu chữ phát ra miệng, giọng nói của cô cũng càng lúc càng lớn.

"Trên người cha tôi không có mùi hôi thối gì cả, cho tới bây giờ ông ấy luôn là người thích sạch sẽ nhất".

"Cha tôi không phải là người nhặt rác, cũng không phải là người quét đường, ông ấy là công nhân vệ sinh môi trường, cái này giống các nghề như giáo viên, tài xế, công chức, đều là nghề đứng đắn, dựa vào hai tay mình làm kiếm tiền, không có gì đáng bị người khác khinh thường cả".

"Công nhân vệ sinh thì sao? Không có công nhân vệ sinh lấy đâu ra đường phố sạch sẽ. Cha tôi phải làm việc lúc 4 giờ rưỡi rưỡi mỗi sáng, hơn 3 giờ sáng đã phải thức dậy, 10 giờ rưỡi tối mới được tan làm, về nhà cũng đã hơn 11 giờ".

end 43.

Chương 44

"Có đôi khi gần sáng ông ấy mới có thể đi ngủ. Công việc với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi như thế, ông ấy đã kéo dài biết bao nhiêu năm. Ông ấy đã làm việc chăm chỉ để cho thành phố có được sự sạch sẽ ngăn nắp, cũng cho tôi một ngôi nhà tuy không giàu có nhưng tràn ngập sự ấm áp".

Cuối cùng Lâm Bối Bối nghẹn ngào nói một câu: - "Tôi i tự hào khi cha tôi là công nhân vệ sinh, tôi tự hào về ông ấy".

Cùng với những lời này, nước mắt Lâm Bối Bối cũng rơi xuống.

Những lời này không chỉ nói với bọn Tô Thục, mà còn nói với chính cô và cha.

Không ai biết khi Lâm Bối Bối nghe được mấy lời kia của Tô Thục, đáy lòng đã dấy lên sóng to gió lớn như thế nào.

Bởi vì những lời đó của Tô Thục cũng là lời mà kiếp trước cô đã từng nói.

Cô không thể tưởng tượng được cha sẽ buồn như thế nào khi nghe con gái mình nói những lời ghét bỏ ông. Nhưng cô thật sự hối hận, cô hận mình kiếp trước vì sao lại không biết tốt xấu như vậy, rõ ràng cha đối xử với cô rất tốt mà cô lại thờ ơ, rõ ràng công nhân vệ sinh là một nghề chính đáng, mà cô lại luôn cảm thấy nghề này thấp kém hơn người khác một bậc, thậm chí còn không muốn cho người khác biết mình có một người cha làm công nhân vệ sinh.

Sở dĩ cô phẫn nộ như vậy cũng bởi vì cô của kiếp trước và Tô Thục có suy nghĩ giống nhau, thậm chí còn tổi tệ hơn.

Những lời kia cô không chỉ nói cho Tô Thục nghe, mà còn nói cho kiếp trước, cho cái đứa vong ơn bội nghĩa là cô nghe.

Lâm Bối Bối xoay người nhìn về phía Lâm Dũng, cánh môi khẽ run rẩy: "Cha ơi con xin lỗi, trước kia con cũng đã nói lời làm tổn thương cha, nhưng bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi, cha ơi, con vì cha là cha, con rất tự hào khi có một người cha như cha".

Lâm Dũng nhìn mặt con gái đẩy nước mắt thì đau lòng muốn chết, ông tiến lên vài bước rồi ôm Bối Bối vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói: - “Bối Bối đừng khóc. Cha hiểu được mà, cha cũng rất tự hào vì có đứa con gái là con, Bối Bối nhà chúng ta thông minh như vậy, hiểu chuyện như vậy, cha rất thích Bối Bối...”

Lâm Dũng vừa đau lòng vừa vui vẻ.

Ông thấy đau lòng vì con gái khóc, cũng thấy vui mừng vì con gái bảo vệ ông, không ghét bỏ ông.

Nói thật thì, mặc dù hôm nay đến tham gia họp phụ huynh nhưng khúc mắc lúc trước vẫn luôn ở đó, thậm chí mấy năm nay việc Bối Bối ngày càng xa cách vẫn khiến ông để ở trong lòng, cho nên khi đối mặt với Bối Bối luôn lơ đãng toát ra vẻ lấy lòng và cẩn thận.

Thậm chí có thể khoa trương mà nói rằng, chỉ cần Bối Bối muốn thì dù cho có bất chấp cả mạng của mình, Lâm Dũng cũng muốn có được cho Bối Bối.

Mà bây giờ, Bối Bối nói một phen đã cởi bỏ hết khúc mắc trong lòng Lâm Dũng.

Có lẽ trước kia Bối Bối ghét bỏ ông, nhưng hiện tại thì không còn nữa.

Bối Bối lớn lên cũng hiểu chuyện hơn, mặc dù ông cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng khi Bối Bối nói mình là niềm tự hào của con gái thì Lâm Dũng thật sự rất vui vẻ. Lâm Bối Bối cũng nhịn không được ôm lấy cha.

Tuy rằng đời này tuổi tâm lý của cô đã bốn mươi tuổi, nhưng ở trước mặt Lâm Dũng, cô biết cô vĩnh viễn là đứa bé cần cha quan tâm, yêu thương.

Nước mắt vẫn chảy, Lâm Bối Bối nhắm mắt lại, thẩm nói trong lòng: Cha ơi, cảm ơn cha, cảm ơn cha cả hai đời đều chưa từng trách con, cảm ơn cha cho dù con biến thành cái dạng gì, đều yêu thương con như vậy, cả hai đời cha đều là cha con, đó thật sự là may mắn lớn nhất của con, cha ơi, Bối Bối yêu cha, sau này Bối Bối sẽ không làm cha thất vọng.

end 44.

Chương 45

Nhìn thấy Bối Bối khóc Lâm Dũng rất lo lắng, ông thật sự rất sốt ruột, đã lâu rồi ông không thấy Bối Bối khóc thương tâm như vậy, ông không ngừng nhỏ giọng dỗ dành, nhưng không biết tại sao con gái lại càng khóc lợi hại hơn, ông luống cuống tay chân không biết bây giờ nên làm thế nào.

"Tiểu Thục, sao con lại ngồi trên mặt đất, mặt đất bẩn lắm, mau đứng lên".

“Tô Thục, em bị ngã sao? Sao Bối Bối lại khóc như thế?”

Cách đó không xa có mấy người phụ nữ đi tới, người nói chuyện chính là mẹ Tô Thục còn có cô giáo Lâm.

Tô Thục nhìn thấy mẹ mình giống như nhìn thấy cứu tỉnh, lập tức đứng lên nhào vào trong ngực mẹ, cáo trạng trước: - "Mẹ ơi, đều là người tên Lâm Bối Bối kia, là bạn ấy đẩy con".

Nó lại nhìn về phía Lâm Ninh: – "cô giáo Lâm là Lâm Bối Bối đẩy em, em đau quá".

Mẹ Tô Thục là Thẩm Mãn, thật ra cũng là bạn tốt của Lâm Ninh, cô biết tính con nhà mình, cũng chính là Tô Thục có chút tùy hứng, lại thấy đứa nhỏ mà nó cáo trạng đang khóc, cô không nhận định ngay mà chỉ nhìn về phía Lâm Ninh.

Lâm Ninh nhìn Lâm Bối Bối ở trong lòng Lâm Dũng, nói: – “Bối Bối à, Tô Thục nói em là người đẩy bạn ấy, là thật sao?”

Nghe được lời của cô giáo, trong lòng Lâm Dũng lộp bộp một chút, mặc dù là con bé kia nói những lời không dễ nghe trước, nhưng việc Bối Bối đẩy nó là sự thật, ông có chút lo lắng, lo lắng Bối Bối sẽ để lại ấn tượng xấu với cô giáo.

Ông sốt ruột muốn giải thích, nhưng vừa khẩn trương lại không biết nên sắp xếp từ ngữ như thế nào, nên cả người cứ luống cuống tay chân.

Lâm Bối Bối ở trong ngực Lâm Dũng ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ bừng, cô nhìn Tô Thục lúc này đang hung ác trừng mắt với mình, rồi nói với cô giáo Lâm: - "Là em là đẩy bạn ấy, ai biểu miệng bạn ấy không sạch sẽ. Em không cho phép bất cứ ai xúc phạm cha em".

Lâm Ninh vừa nghe lời này đã biết sự tình không đơn giản như vậy. "Bối Bối, Tô Thục, các em nói cho cô biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" - vẻ mặt Lâm Ninh nghiêm túc. "Cô giáo, hay là để tôi nói cho cô đi". Người nói chuyện là cha của Thẩm Bân Bân, giọng nói của ông trầm thấp kể lại ngắn gọn những chuyện vừa rồi.

Rất nhanh, Lâm Ninh đã hiểu được.

"Chuyện này Tô Thục và Bối Bối đều có lỗi". - Lâm Ninh nhìn về phía Lâm Bối Bối: - "Bối Bối, cho dù Tô Thục nói cái gì, nhưng đẩy người là không đúng, em nên xin lỗi Tô Thục".

Tô Thục nghe cô giáo nói như vậy, nhất thời nở nụ cười, nó vừa định mở nấy Lâm miệng nói gì đó thì đã thấy Ninh nhìn về phía mình, lời Tô Thục đang muốn nói lại nghẹn ở cổ họng.

"Tô Thục, em cũng phải xin lỗi Bối Bối và cha bạn ấy. Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng nên được tôn trọng, bất kỳ nghề nghiệp nào cũng không có sự phân biệt cao thấp sang hèn. Chúng ta là người đọc sách, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là dùng lý trí chứ không phải là học theo những gì người ta nói, cũng không được tùy tiện làm bậy, cố ý khinh nhục người khác".

Nụ cười đắc ý trên mặt của Tô Thục bỗng cứng ngắc, nó kéo tay mẹ ở bến cạnh, nhỏ hiọng nói: "Mẹ, con không sai, con không muốn xin lỗi nó".

Nó chán ghét Lâm Bối Bối, mà điểu nó nói cũng là thật, cha Lâm Bối Bối vốn là người quét đường và nhặt rác.

Chưa từng nghĩ tới, người mẹ luôn yêu thương nó lại cúi gằm mặt, trầm giọng nói: – "Tiểu Thục, con không nên nói những lời đó, mau xin lỗi bạn học Bối Bối và cha của bạn ấy".

Tô Thục mở to hai mắt, hoàn toàn không tin người trước mắt đang yêu cầu nó phải xin lỗi kẻ thù truyền kiếp lại là mẹ nó, nếu thật sự là mẹ của nó thì sao lại không đứng về phía nó chứ

Chương 46

"Con không muốn, con nói không có sai, ông ta vốn là một người quét đường và nhặt rác".

Mặt Thẩm Mãn đanh lại, lạnh lùng nói: - “Tiểu Thục xin lỗi mau!”

Tô Thục mím môi, ánh mắt trợn tròn, có lẽ nó cũng không ngờ, vốn là nó muốn tìm mẹ cáo trạng, nhưng mẹ chẳng những không đứng về phía nó mà còn bắt nó xin lỗi Lâm Bối Bối.

Làm sao nó có thể xin lỗi Lâm Bối Bối được, nếu xin lỗi chẳng phải nó đã thua Lâm Bối Bối sao?

Tô Thục cứng cổ, trên mặt nước mắt lấm lem, hét lên: - "Con sẽ không xin lỗi, con không xin lỗi, mẹ, con ghét mẹ".

Nói xong, Tổ Thục khóc bỏ chạy.

Thẩm Mãn nhíu mày muốn đuổi theo, lại nhớ tới cái gì, lập tức xin lỗi Lâm Dũng và Lâm Bối Bối: – "Tôi xin lỗi, nguyên nhân của chuyện này là do con gái tôi không đúng, tôi thay nó xin lỗi hai người, sau này nhất định tôi sẽ giáo dục nó thật tốt".

Chưa từng có ai dịu dàng nhỏ nhẹ với Lâm Dũng như vậy, ông vội phất tay nói: - "Không có gì, không có gì, chỉ là con nít đùa giỡn mà thôi".

Lâm Dũng đã tàn tật nhiều năm như vậy, cũng trải qua rất nhiều loại lời đồn đãi ác ý, nếu để toàn bộ ở trong lòng mà so đo, vậy thì đời này ông phải sống như thế nào?

Thứ khiến ông để ý cho tới bây giờ chỉ có Bối Bối, ông sợ Bối Bối sẽ để ý, sẽ vì ông vô dụng mà ghét bỏ ông, không ai biết vừa rồi ông đã bối rối cỡ nào, cũng may, may là Bối Bối không có để ý.

Chỉ cần Bối Bối không thèm để ý, ông cũng không quan tâm những người khác nữa.

Đối với biểu hiện của cha, Lâm Bối Bối không có chút bất ngờ nào, dù sao nhiều năm nay cha đều như vậy, chỉ là vết thương mà người khác mang lại đối với cha mà nói thì không tính là gì, nhưng vết thương của người con gái là cô mới là trí mạng nhất, cho dù chỉ là một chút.

Lâm Bối Bối tiến lên, nói với Thẩm Mãn: - "Dì ơi, trong chuyện này con cũng phải xin lỗi, con không nên đây người".

Lâm Bối Bối đã bốn mươi tuổi, từ khi sống lại cho tới nay thì hành vi cử chỉ đều tương đối chín chắn, nhưng những lời nói kia của Tô Thục thật sự đã chọc giận cô.

Hoặc có lẽ, cô giận không phải là Tô Thục mà là chính cô, bởi vì những lời này của Tô Thục đều là lời kiếp trước mà cô ghét bỏ cha, kiếp trước cô đã dùng những lời nói ác - ý, sắc như sao làm tổn thương người cha luôn yêu thương cô.

Thẩm Mãn chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Bối Bối, rồi lập tức rời đi tìm Tô Thục.

Lâm Nỉnh còn phải chuẩn bị đồ đạc trước khi họp phụ huynh nên cũng rời đi.

"Cha ơi, chúng ta vào lớp đi". - Lâm Bối Bối ngửa đầu nói.

"Được". – Nhìn thấy Bối Bối không khóc nữa, Lâm Dũng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt đỏ hồng của Lâm Bối Bối vẫn làm cho ông đau lòng, vừa rồi Bối Bối đã khóc đau lòng đến mức nào. Không được, lát nữa trở về phải mua một ít thịt kho tàu cho Bối Bối ăn, làm cho tâm trạng của Bối Bối tốt lên mới được.

Chẳng bao lâu đã đến 9 giờ, cuộc họp

phụ huynh cũng chính thức bắt đầu. Lâm Dũng đi theo Bối Bối ngồi ở vị trí, nói thật ông có hơi khẩn trương, nhưng sự phấn khích và vui mừng lại nhiều hơn.

Lưng ông thẳng tắp, tập trung lắng nghe những gì giáo viên nói trên bục giảng.

Đúng lúc này, Lâm Ninh nói: – "Lần này tôi muốn tập trung vào việc khen ngợi em học sinh tiếp theo trong lớp, em học sinh này đã có tiến bộ vượt bậc trong học kỳ này, em ấy đã đạt giải nhất cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố và cuộc thi viết văn nhỏ cách đây không lâu, lần thi cuối kỳ một này cũng đạt được điểm tuyệt đối ba môn, cũng là người thành tích tốt đầu tiên của lớp, tiếp theo, chúng tôi sẽ trao giải thưởng cho em học sinh trong lớp này, cụ thể là giải nhất theo thứ tự ngữ văn, toán, tiếng anh và tổng điểm, cũng như ba giấy khen học sinh giỏi. Học sinh Lâm Bối Bối, mời em lên bục giảng".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp