[Xuyên Nhanh] Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 1 - 25 : Tôi là con của công nhân vệ sinh 👷🏻 (1 - 25)


2 tuần

trướctiếp

Chương 1

Thành phố H là một thành phố nhỏ cấp ba cấp bốn, kinh tế không nói là quá phát đạt nhưng có tính hòa nhập rất cao, rất nhiều người từ khắp nơi chọn đến đây làm công. Phần lớn bọn họ đều chọn sống ở các làng đô thị[1].

[1] Các làng đô thị là những ngôi làng xuất hiện ở cả à vùng ngoại ô và trung tâm thành phố của các thành phố lớn của Trung Quốc, bao gồm Thâm Quyến và Quảng Châu. Chúng được bao quanh bởi các tòa nhà chọc trời, cơ sở hạ tầng giao thông và các công trình đô thị hiện đại khác.

Cái gọi là làng đô thị chính là những tòa nhà ba bốn tầng cũ nát từ lâu, chúng nằm san sát nhau che chắn hết ánh sáng, mỗi phòng đều cực nhỏ còn tối tâm và ẩm thấp, thậm chí một số còn không có nhà bếp và phòng tắm độc lập, về cơ bản đến ban công cũng không có, muốn phơi đồ đều là treo lên cửa số, có những ngày mưa quần áo treo lên vài ngày đều ẩm ướt, lạnh lẽo.

Làng đô thị không phải là nơi ở tốt nhưng có rất nhiều người lao động nhập cư chọn ở lại vì giá rẻ.

Ở một tòa nhà thấp bé không đáng chú ý bên trong làng đô thị.

Trong căn phòng trên lầu ba, cửa sổ đang mở với quần áo đang phơi, đem căn phòng vốn không có bao nhiêu tia sáng càng trở nên u tối, khó mà phân biệt được bên ngoài là trời đang nắng gắt.

Mặt trời vào mùa hè luôn luôn phá lệ đến sớm. Nơi này có một phòng ngủ, một phòng khách, miễn cưỡng cộng lại cũng chỉ tới 5 mét vuông, lúc này trong phòng ngủ nhỏ tăm tối có một cô bé mười hai tuổi nằm trên giường. Hai mắt cô bé nhắm chặt, chau mày lại, trong miệng dường như đang thều thào lời gì đó, giống như là gặp ác mộng.

"Ông đi đi, ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy ông".

"Vì sao ông lại là cha tôi, tôi không muốn ông là cha tôi, ông có biết không, ông làm cho tôi rất mất mặt, bạn học đều cười nhạo tôi".

Hình ảnh trong mơ không rõ ràng, mơ hồ là một người đàn ông có chút thấp còn có một cô bé, cô bé khóc lóc mắng nhiết người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy sự chán ghét.

Vẻ mặt của người đàn ông sốt ruột, trong mắt mang theo một chút bi thương không rõ ràng, ông dường như đang muốn nói gì đó nhưng cô bé kia lại không chịu nghe ông nói. "Ông có biết không, bạn học đều cười nhạo tôi, nói cha tôi là một công nhân quét rác, tôi thà là cô nhi cũng không muốn làm con gái ông".

"Tôi ghét ông, tôi ghét ông, tôi mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy ông".

Cảnh trong mơ thật kỳ quái, chỉ nhớ rõ khung cảnh cuối cùng là cô bé kia quay người chạy ra đường cái, phía trước là một chiếc xe vận tải chạy với tốc độ nhanh, cô nhóc bị đẩy ra và người đàn ông bị đụng bay ngã xuống vũng máu…

"Không". - Trên giường, cô gái nhỏ đột nhiên mở mắt ngồi dậy, ánh mắt cô bé trợn trừng lên, tràn đầy sợ hãi và bối rối.

Cô bé run rẩy vươn tay chạm lên mặt mình, tựa hồ có thể cảm giác được máu tươi nhớp nháp bắn lên trên mặt, xung quanh toàn là màu đỏ đậm của máu, đó là...máu của cha cô…

Sau một hồi bình tĩnh lại, Lâm Bối Bối mới khôi phục bình thường.

Sau khi tái sinh, mỗi ngày cô đều sẽ mơ thấy giấc mơ đầy máu này. Nó vừa khiến cô thống khổ cũng làm cô hối hận.

Nếu lúc này có người ở đây nhất định có thể nhận ra, thân thể chỉ là một cô bé mười một mười hai tuổi này lại mang theo ánh mắt đẩy tang thương không phù hợp với độ tuổi.

Đúng vậy, Lâm Bối Bối đã tái sinh trở về, từ bốn mươi tuổi trở về năm mười một tuổi, đời này cô đến để chuộc tội cũng là đến để bù đắp những gì bản thân từng mắc nợ.

[ Kí chủ, đã đến lúc phải dậy, năm phút sau bài nghe tiếng Anh sẽ được phát cho cô.] Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu Lâm Bối Bối. Lâm Bối Bối không khỏi kinh ngạc, sau khi ổn định cảm xúc cô từ trên giường lập tức đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt…

Lại nói sở dĩ Lâm Bối Bối có thể trùng sinh cũng là bởi vì cái "Hệ thống 009" này xuất hiện trong đầu cô, nó còn có một cái tên khác, gọi là hệ thống mười đứa con ngoan.

Chương 2

Mặc dù hai từ hệ thống nghe có chút giống một sản phẩm của công nghệ cao nhưng cái hệ thống mười đứa con ngoan này lại đến từ địa ngục.

Người xấu sau khi chết thật sự sẽ xuống địa ngục, mà cô - Lâm Bối Bối đáng lẽ phải xuống tầng địa ngục thứ mười ba - Huyết Trì Địa Ngục[2]. Bởi vì ý chí hối cãi mạnh mẽ của mình, cô bị hệ thống ràng buộc nên giờ mới có thể tái sinh trở lại quá khứ. Mà cái giá phải trả sau khi kiếp này kết thúc chính là ở Huyết Trì Địa Ngục nhận trừng phạt gấp đôi.

[2] Huyết Trì Địa Ngục: Phàm người không tôn trọng người khác, bất hiếu với cha mẹ, không ngay thẳng, tỉnh tình tà đạo, sau khi chết sẽ vào Huyết Trì Địa Ngục, chịu khổ trong bể máu.

Cô đã đồng ý.

Vì vậy cô được tái sinh.

Hình phạt ở Huyết Trì Địa Ngục rất đáng sợ nhưng cô lại không sợ, nếu như gấp đôi trừng phạt có thể đổi lấy được cơ hội bù đắp thua thiệt của cha thì cô bằng lòng.

Cô tái sinh trở về vào hai ngày trước, để giúp cô đạt được thành tựu trong kiếp này và hoàn thành thành tiêu chuẩn mà hệ thống đã đặc biệt chọn cho cô một cái "Không Gian Học Thẩn". [3]

[3]学神 - học thần là một thuật ngữ Internet dùng để chỉ cao to đẹp trai, trẻ trung xinh đẹp, không ăn thịt người, ngày nào cũng lướt qua sách bài tập khó nhưng vẫn nở mày nở mặt, nói chung học thần là một trò đùa phổ biến giữa các bạn cùng lớp trong một khu vực nhỏ, hoặc để mô tả sự chăm chỉ, phương pháp học tập độc đáo hoặc thành tích học tập xuất sắc.

Linh hồn của cô có thể tiến vào không gian học thần để học tập, tốc độ dòng chảy thời gian ở đây gấp mười lăm lần so với bên ngoài, nói cách khác ở bên ngoài trôi qua một tiếng thì không gian đã trôi qua mười lãm tiếng. Trong không gian có tất cả giáo viên nổi tiếng của nước ngoài và Trung Quốc từ cổ đại đến hiện đại có thể dạy bạn, còn có vô số sách giáo khoa, bài tập, bài thi....... Dù sao những gì liên quan đến học tập, nếu cần đều sẽ có, hơn nữa sẽ còn chiếm cứ thời gian rảnh của bạn, nghĩ trăm phương ngàn kế cung cấp những kiến thức học tập cho bạn, mục đích cuối cùng chính là để bạn trở thành đệ nhất học thần.

Đời trước Lâm Bối Bối không phải học thần cũng không phải học bá, thậm chí thành tích còn rất kém cỏi, đối với việc học không có bao nhiêu hứng thú nhưng bây giờ cô muốn cố gång…

Cho dù cô không phải là người quá mức thông minh nhưng chỉ cần cô cần cù thì có thể bù đắp cho sự vụng về của bản thân, người chậm cần bắt đầu sớm, cô có thể làm được bởi vì cô nghĩ, rồi sẽ có một ngày cô trở thành niềm kiêu ngạo của người kia.

Lâm Bối Bối vắt khăn thật khô rồi treo lên, nhìn khuôn mặt ngây ngô trong gương của mình, ánh mắt hiện lên một tầng kiên định.

Nhà vệ sinh chật chội chỉ có thể cho một người đứng thẳng, không biết có bao nhiêu người đã dùng qua bồn câu ngồi xổm trước đây, nó đã sớm ố vàng, Lâm Bối Bối nhớ rất rõ, người kia nhìn thấy ánh mắt đấy căm ghét của cô nên đã từng quét dọn qua rất nhiều lần, nhưng cái này lại không có cách nào lau đi hết.

Có những ngày mưa to nó đều toát lên mùi hôi thối nồng nặc cả phòng. Bồn cầu xổm thỉnh thoảng sẽ bị tắc, vì không nỡ dùng tiến mướn người nên mỗi lần đều là người kia tự mình ngồi xổm trên mặt đất đi thông bồn cẩu, mà một chân của ông vốn không tốt, eo cũng không tốt, căn bản là không thể ngồi xổm lâu được.

Thời điểm khi thông khó tránh khỏi sẽ bị nhiễm phải mùi hương không tốt.

Mỗi lần như vậy cô luôn luôn cách xa thật xa, không muốn để ông ấy lại gần mình, kỳ thật những lúc đó ông cũng tận lực tránh xa mình, có lẽ do ông cũng nhìn thấy ánh mắt chán ghét mà cô dành cho ông.

Trong trí nhớ của Lâm Bối Bối, có rất nhiều lần ông muốn tới gần nhưng lại không dám, ngay cả nói chuyện cũng mang theo từng li từng tỉ Sự cẩn thận.

Cô lau tay, lau mặt rồi đi ra ngoài. Nhà vệ sinh tiếp nối với nhà bếp, nói là nhà bếp nhưng cũng chỉ có một cái bồn rửa và một cái bàn xây bằng xi măng, không gian chật hẹp chỉ có thể đặt được một cái bếp gas, cũng không thể lắp đặt máy hút mùi, đương nhiên cho dù có thể cũng không có khả năng chi trả.

Không gian tuy chật hẹp nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, mặt bàn và tường nhà bếp nhìn có vẻ hơi cũ kỹ nhưng không bẩn, mỗi lần nấu cơm xong người kia luôn dùng khăn lau đi lau lại cho hết khói dầu bám trên tường.

Lâm Bối Bối biết người kia rất thích sạch sẽ, cũng biết nguyên nhân ông thích sạch sẽ là xuất phát từ cô.

Cô từng dọa nói, nếu như nhà bếp này quá dơ, đồ ăn làm ra quá kinh tởm thì cô sẽ không ăn, cô không nhớ rõ đời trước mình đã nói như vậy bao nhiêu lần, nhưng nhớ kỹ lại thì bản thân một lần tự mình lau dọn cũng

không có.

HẾT CHƯƠNG 02.

Chương 3

Ra khỏi phòng bếp là tới phòng khách. Đồ vật có thể đặt trong phòng khách cũng không nhiều, chỉ có cái bàn ăn nhỏ, lúc không ăn cơm cũng phải gấp lại mới miễn cưỡng để một ít chỗ cho người đứng.

Chiếm phần lớn diện tích phòng khách là một cái giường, nói là giường như cũng chỉ là mấy tấm gỗ được dựng lên, dài một thước rưỡi, rộng chưa tới một mét, nằm xuống cũng khó khăn. Khó có thể tưởng tượng ra làm sao một người đàn ông trưởng thành có thể trôi qua đêm này tới đêm khác trên chiếc giường chật hẹp này, trong trí nhớ càng rõ hơn chính là một bóng dáng co ro nằm ngủ.

Lâm Bối Bối mở cặp sách ra, ánh mắt dừng lại ở xấp tiền nhỏ, cô có chút giật mình.

Nhìn qua thì có một xu, hai xu, năm xu, một đô, năm đô... không cần đếm Lâm Bối Bối cũng biết trong này là hai mươi đô.

Đây là tiển ăn sáng một tuần của cô, cô ghen tị với những bạn học có thể mua bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, miến để ăn, cô không muốn đi theo cha ở nhà húp cháo với dưa muối, cho nên mỗi tuần ông sẽ đưa cho cô hai mươi đô để ăn sáng.

Mà năm 2009 một phần miến thêm thịt đã tới hai đô, mà năm ngày ăn sáng hai mươi đô đã là rất xa xỉ. Đại khái một ngày ba bữa tốn không ít bốn đô đi.

Lâm Bối Bối rút ra hai tờ năm đô bỏ vào túi, đeo cặp sách lên đi ra ngoài. Cánh cửa rỉ sét chẩm chậm đóng lại, đem toàn bộ bóng tối bên trong nuốt hết. Bên tai phát ra bài nghe tiếng anh, Lâm Bối đi xuống lầu, ở đầu ngõ mua hai cái bánh bao lớn, nhanh chóng đi đến trường học.

Mùa hè ở thành phố H phá lệ nóng nực, cho dù lúc này đã là tháng mười, nhưng mặt trời vẫn như cũ ở trên cao chiếu nắng nóng xuống.

Ở góc trái màn hình TV luôn có thể thấy cảnh báo nhiệt độ cao.

Trên đường thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận, nói là hai ngày này nhiệt độ có thể đạt hơn 40° trở lên, còn có thể chiên một quả trứng gà ở trên mặt đất.

Loại thời tiết nhiệt độ cao này nếu không có gì phải đi ra ngoài thì phần lớn mọi người vẫn muốn ở trong nhà, trong văn phòng hưởng điều hòa, máy lạnh vẫn hơn là đi ra ngoài để hứng gió nóng.

Trên đường Bình An có một chiếc xe thu gom rác đang đậu ven đường, bên trong tràn đầy rác phát ra mùi hôi thối, đến người đi đường không ở gần mà còn chẳng nhịn được muốn chạy xa.

Người đàn ông mặc áo công nhân vệ sinh màu cam, trên tay mang theo găng tay, bên cạnh là một cái túi rác to, ở trong đã có không ít rác, kế bên là một cái thùng rác, người đàn ông lắc lư thùng rác, dùng tay móc hết rác từ bên trong ra ngoài túi rác. Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có vài con ruồi kêu ong ong, với thời tiết nóng như này lại thêm mùi hôi thối xuất ra từ thùng rác là nơi mà con ruổi thích nhất.

Dọn sạch sẽ thùng rác, người đàn ông lại bắt đầu nhặt rác xung quanh.

Có người đi đường ý thức được rác cẩn ném vào thùng rác, nhưng cũng vì mấy cái nguyên nhân mà không tới gần, cứ đứng xa xa ném một cái, cho dù có vào thùng rác hay không cũng chẳng thèm quan tâm. Điều này dẫn đến việc xung quanh thùng rác toàn là rác, có đôi khi rác ở ngoài còn nhiều hơn rác trong thùng. Người đàn ông xoay người nhặt lên rất cẩn thận.

Ông vừa nhặt xong hết rác thì một cỗ xe hơi màu đen xuất hiện bên đường, không ngừng lại mà mở cửa sổ xe ra ném vào thùng rác một chai nước khoáng uống còn thừa lại một nửa.

Lúc ném qua, mặc kệ cái chai có vào thùng hay không, cửa số xe rất nhanh liền đóng lại, nhanh chóng chạy đi.

HẾT CHƯƠNG 03.

Chương 4

Cái chai bay theo hình vòng cung, Lâm Dũng vừa nhặt xong rác liên thấy được.

Ước tính rằng cái chai sẽ không vào thùng rác. Ông vội vàng đưa tay ra muốn bắt lấy.

Đáng tiếc là chậm một bước, cái chai đập vào cạnh thùng rác, phát ra một tiếng phịch.

Lâm Dũng bắt hụt nên nó rơi xuống đất, bởi vì nắp chai không đóng chặt nên nước còn lại cũng đổ ra ướt đấy đất.

Ông ngơ ngác một chút nhưng cũng không nói gì, xoay người nhặt bình lên, về phần mặt đất bị ướt cũng không cần phải để ý tới, thời tiết nóng bức thế này một hồi nữa sẽ khô, chỉ là mặt đất sạch sẽ lại có một vũng nước nhỏ, nhìn qua thì có chút chướng mắt.

Lúc này tiếng còi xe phía sau lưng truyền đến.

Một người đàn ông từ ghế lái thò đầu ra hối thúc: - "Lâm Dũng à rác đã dọn xong chưa? xong rồi thì mau tranh thủ thời gian, tôi đang gấp đấy".

Có lẽ là chờ quá lâu nên giọng điệu của người đàn ông có chút nóng nảy.

Lâm Dũng vội vàng xoay người, trên gương mặt đôn hậu nở một nụ cười, nói: - "Tới ngay đây, tới ngay đây".

Ông vội vàng đem túi rác đẩy buộc thật chặt, kéo túi rác đi về hướng xe rác.

Nhìn kỹ thì chân Lâm Dũng có chút khập khiễng, lúc đi dường như có chút nhấp nhô, còn kéo lê một chút, so với người bình thường cũng chậm hơn.

Cái này cũng không do chuyện gì ngoài ý muốn mà đã có từ lúc ông ra đời.

Chân phải của ông bị teo bẩm sinh không có cách nào chữa trị mà cũng không có tiến để trị, may thay không phải trường hợp đặt biệt nghiêm trọng, không đến nổi không thể đi được nhưng bị thọt thì chắc chắn có.

Cũng vì chân bị thọt mà rất nhiều nơi làm việc không nhận ông, họ cảm thấy ảnh hưởng đến hình ảnh chỗ làm của mình. Mà bản thân ông cũng không có đi học, nên càng không kiếm được công việc tốt.

Thời điểm mang theo con gái nhỏ đến thành phố xa lạ này là do Lâm Dũng đi công trường chuyến gạch, khi đó ông vì nuôi con mà làm việc không biết ngày đêm, thời gian đó cũng kiếm được nhiều tiến một chút nhưng lại mệt mỏi quá độ, về sau không may bị cục gạch đập vào eo.

Lúc ấy ông đã bị thương tổn tới xương sống nhưng ông sợ phải tốn tiển, vì là không phải quá nghiêm trọng nên cũng không nằm viện trị liệu nhưng sau này này thỉnh thoảng lại tái phát, đau đến độ trong thời gian dài không thể cúi người được. Về sau không còn cách nào chuyển gạch nữa liền chuyển qua làm công nhân vệ sinh sống qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua nhiều năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

"Nhanh lên".

"Đến rồi, đến rồi". - Lâm Dũng bước vội mấy bước đến đằng sau xe rác.

Đằng sau xe đã chất đầy rác, số rác còn lại chỉ có thể để chồng lên.

Lâm Dũng lê đôi chân thọt kéo bao rác, cuối cùng lôi mấy bao rác lớn lên xe, lúc xuống xe nghiễm nhiên cũng bị ám mùi hôi.

Thời điểm ông kéo bao rác lên xe, ở bên đường có một cặp tình nhân đi ngang qua.

Ngửi được mùi rác hôi thối liền bịt kín mặt mũi.

Cô gái trẻ tuổi cau mày, trực tiếp phun kẹo cao su đang nhai trên miệng nhổ xuống đất.

Cô lôi kéo tay áo ban trai, nói: - "Thúi chết mất, chúng ta đi nhanh đi, em sắp bị hôi chết rồi".

"Ừm, chúng ta đi nhanh thôi".

Hai người ôm nhau bước nhanh rời đi, để lại miếng kẹo cao su dính trên mặt đất.

Lâm Dũng đem tất cả rác kéo lên xe, sau khi xe rác lái đi trở về mới phát hiện trên mặt đất có một miếng kẹo cao su.

HẾT CHƯƠNG 04.

Chương 5

Trên đường phố sạch sẽ bỗng dưng xuất hiện bã kẹo cao su, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Lâm Dũng nhíu mày, móc từ trong túi ra một tờ khăn giấy, đây là thứ mà ông luôn chuẩn bị ở bên người.

Ông ngồi xổm xuống dùng khăn giấy bao trùm bã kẹo cao su muốn nhặt nó lên. Nhưng kẹo cao su dính trên mặt đất, dính chặt đến nổi dù có quấn một phần khăn giấy thì phần còn lại vẫn dính chặt trên mặt đất không có cách nào lấy ra được.

Lâm Dũng vẫn phải tiếp tục ngồi xổm, kiên nhẫn lấy kẹo cao su ra.

Cuối cùng trải qua vài phút đồng hồ rốt cuộc cũng lấy được kẹo ra, Lâm Dũng đứng dậy muốn ném giấy gói kẹo cao su vào thùng rác nhưng trong nháy mắt một trận đau lưng ập tới.

Lâm Dũng hít mạnh một hơi, vô thức vươn tay ra rồi dùng một cái tay khác đấm vào eo, muốn làm dịu cơn đau.

Thời tiết nóng bức, những đợt nắng nóng không ngừng ập tới, cho dù trên đầu ông đội mũ rơm nhưng mỗ hôi cũng không ngừng nhỏ giọt xuống.

Cũng may từ bốn giờ sáng đến mười giờ sáng tất cả rác thải trên đường cái đều đã được quét sạch sẽ.

Công việc tiếp theo phải chờ đến chạng vạng tối.

Trừ trường hợp thời tiết đặc biệt, Lâm Dũng và các công nhân vệ sinh khác đều làm hai ca sáng tối.

Buổi sáng từ bốn giờ đã phải đi quét dọn vệ sinh trên đường để đảm bảo khi mọi người bắt đầu đi học, đi làm, đi tùm lum thì đường phố phải sạch së.

Sau đó là thời gian phân loại rác rồi đổ rác, phải bận rộn đến mười giờ sáng.

Ca đêm bắt đầu từ bốn giờ chiếu, cũng là đi quét dọn đường phố rồi đổ rác, bận rộn đến mười giờ tối. Thời gian ngủ buổi tối rất ít nên các công nhân vệ sinh đều thừa dịp buổi trưa đi về nghỉ.

Nhưng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của Lâm Dũng rất ít, ông sẽ đi giao đồ ăn cho một số quán ăn.

Bất quá người đồng ý thuê ông rất ít, bởi vì có quán biết ông là công nhân vệ sinh nên luôn cảm thấy trên người ông sẽ nhiễm mùi hôi thối, sợ bẩn đổ ăn của bọn họ và ảnh hưởng đến khách hàng.

Đương nhiên trên người Lâm Dũng không có mùi hôi, sau mỗi ca làm việc buổi sáng ông đều trở về tắm rửa, dùng xà phòng lưu huỳnh chà đi chà lại trên người, cho nên nhìn làn da tuy ngăm đen nhưng không có chút bẩn hay thúi nào.

Lúc này Lâm Dũng đang ngồi trên cái ghế nhỏ ở công viên, bên cạnh là một cây đại thụ, cành lá um tùm che nắng lại.

Nơi này không có người, Lâm Dũng móc từ trong túi ra một bình thuốc đỏ, khẽ vén áo sau lưng lên đổ chút thuốc lên tay, bắt đầu xoa eo lưng, động tác rất là quen thuộc.

Nhưng bởi vì không nhìn thấy, tay cũng rất khó để xoay lại hoàn toàn, thuốc đỏ kia cũng chỉ có thể bôi lên mà rất khó để xoa.

Lau xong thì Lâm Dũng đi rửa tay, tìm một cái ghế dài nằm xuống nghỉ ngơi, thời điểm mười một giờ liền đi đến quán ăn…

Mà lúc này Lâm Bối Bối đang ở trong lớp học tiết toán.

Trên bàn Lâm Bối Bối đặt một quyển sách giáo khoa, đầu hơi cúi xuống, tóc dài đến mức không để cho người ta thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của cô, chỉ nghĩ rằng cô đang nghiêm túc đọc sách.

Nhưng nếu xích lại gần nhìn có thể thấy được hai mắt cô không có tiêu cự.

Lâm Bối Bối bây giờ đã tiến vào không gian ý thức, ở bên trong điên cuồng xoát để, mà để này là từ học kỳ hai lớp hai của trường tiểu học…

Đời trước Lâm Bối Bối sống đến khoảng bốn mươi tuổi, học đến lớp mười thì bỏ học đi làm, về sau không bao lâu cha lại qua đời, thời gian sau này cứ ngơ ngơ ngác ngác mãi cho đến khi cô chết đi.

HẾT CHƯƠNG 05.

Chương 6

Mặc dù đời trước học tới lớp mười nhưng Lâm Bối Bối chỉ là một sinh yếu kém, mấy cái kiến thức gì đó đã sớm trả hết cho giáo viên rồi, chưa kể hiện tại cũng đã trôi qua mấy chục năm.

Vốn dĩ lúc đầu cô nghĩ rằng ít nhất mình cũng sẽ biết hết kiến thức ở tiểu học.

Nhưng ở không gian học thần làm một bộ để lớp một đều không thể đạt được max điểm, Lâm Bối Bối hít thở không thông cũng nhận rõ mình thật sự phải bắt đầu học lại từ lớp một.

Cho nên bây giờ không phải cô không muốn lên lớp, mà là không có ích lợi gì, còn không bằng tranh thủ thời gian đến không gian học thần để các danh sư dạy cho mình, sau đó điên cuống xoát để.

Trùng sinh trở về hai ngày, Lâm Bối Bối đã học xong chương trình lớp một và lớp hai, đồng thời sau khi thi lấy max điểm, cô cũng bắt đầu học kỳ hai của lớp hai.

Thời gian trong không gian học thẩn chênh lệch rất lớn so với bên ngoài, nhưng Lâm Bối Bối rất có khả năng chịu đựng, dù sao một người có thể chịu hình phạt ở Huyết Trì Địa Ngục còn cái gì không chịu được.

Ánh mắt cô giáo Lâm nhìn học sinh dưới bục giảng, rồi dừng lại ở trên người một học sinh, nheo mắt nhìn hai giây lập tức lắc đầu.

Mặc dù năm nay cô mới làm chủ nhiệm lớp năm nhưng tiếp xúc được nữa học kỳ đối với học sinh trong lớp cô đã quen thuộc từ lâu.

Học sinh gọi là Lâm Bối Bối này cô cũng biết. Bởi vì con bé ở trong lớp là đứa có ngoại hình xinh đẹp nhất, thậm chí là nhất cả trường, con bé trắng trẻo, đường nét khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nhưng thành tích cũng tương đối kém, thường xuyên có tên trong top mười đếm ngược từ dưới lên.

Đương nhiên để cô giáo Lâm khắc sâu ấn tượng cũng là do tính cách học sinh này có chút quái gở, bình thường cũng trầm mặc không thích nói chuyện.

Hồi trước cô từng làm công tác tư tưởng động viên, hy vọng các học sinh có thể học tập cho giỏi, chí ít lên lớp nghiêm túc nghe giảng, tan học có cái gì không hiểu thì có thể đến hỏi.

Nhưng…

Mặc dù có nhiều học sinh bị ngăn cách bởi bục giảng nhưng giáo viên Lâm vẫn nhìn ra được Lâm Bối Bối không có nghiêm túc nghe giảng bài.

Có lẽ nên tìm thời gian lại làm một lần công tác tư tưởng cho con bé. Lâm Bối Bối không biết lúc này chủ nhiệm lớp đang nhớ thương mình. Thời điểm gần tan học Lâm Bối Bối từ không gian học thần đi ra, liền nghe được cô giáo Lâm ở trên bục giảng nói: - "Các em học sinh, thành phố H của chúng ta sẽ mở một cuộc thi olympic toán cấp tiểu học tranh tài, mỗi học sinh đều có thể lấy trường học làm đơn vị báo danh tham gia, trường học để nghị các bạn lớp năm, lớp sáu tích cực tham gia, bạn học nào quan tâm hai ngày sau có thể tìm tôi báo danh".

"Với lại đợt này còn có phần thưởng cho khối tiểu học, hạng 1,2,3 đều sẽ được thưởng tiền mặt, giải đặc biệt năm ngoái được thưởng 500HK$ và quà tặng, giải nhì thì 300HK$, giải ba là 100HK$. Đương nhiên cũng có giấy chứng nhận thành tích, cho nên học sinh nào muốn tham gia thì tranh thủ thời gian đến báo danh, thời gian dự thi là vào một tháng sau".

Dường như khi cô giáo Lâm nói ra số tiển thưởng 500HK$ các học sinh đều oa một tiếng.

Vào năm 2009 tiền lương của công nhân bình thường chỉ mới hơn 1- 2000HK$, 500HK$ này cũng coi như là số tiền lớn, nhất là đối với học sinh trong người không có nhiều tiển mà nói thì đây chính là số tiển lớn, có thể mua rất nhiều đồ ăn vặt đó nha.

Trường Lâm Bối Bối đang học là một trường tiểu học công lập, tuy vậy cô là một học sinh vay mượn [1] bỏ ra một khoản vay mới có thể vào học, nhưng đại bộ phận học sinh ở đây đều có hoàn cảnh gia đình bình thường.

[1] nguyên văn - 借读生

Là chỉ những học sinh, sinh viên vay mượn có hộ khẩu của trường (hoặc hộ khẩu) không phù hợp với trường (hoặc địa điểm) của họ, thường là các lý do như hộ khẩu và không đủ điểm. Hầu hết các trường công hoặc trường tư đều chấp nhận cho sinh viên vay tiền.

Cái này mình không chắc là đúng nghĩa hết không, nhưng trên baidu gg dịch vậy á. Nếu các bạn muốn biết thêm chi tiết thì tra thử xem nha.

HẾT CHƯƠNG 06.

Chương 7

Đương nhiên cũng sẽ không có ai chê tiển nhiều.

Vì thế trước khi cô Lâm rời đi cả lớp năm giống như nổ tung, bọn nhỏ nhao nhao thảo luận về lần thi olympic toán học này và cũng rất háo hức muốn tham gia.

Lâm Bối Bối ngồi ở vị trí của mình bày ra vẻ mặt nghiêm túc và không tham gia vào cuộc thảo luận nào.

Thành thật mau nói, một người tâm hồn ở độ tuổi bốn mươi như cô không thể nào đi nói chuyện với một lớp học toàn học sinh tiểu học. Nhưng…

"009, cậu nói thử xem tôi có thể tham gia không? Tôi có thể giành được giải thưởng không?" Khi nghe được tiền thưởng là 500HKD thì máu trong người Lâm Bối Bối bắt đầu sôi sục.

Theo như cô biết, cha cô Lâm Dũng là một công nhân vệ sinh, tiền lương hàng tháng cũng chỉ có 1500HKD, thỉnh thoảng lại được thêm một khoảng từ những lúc tăng ca thì cũng sẽ không vượt quá 2000HKD.

Nhà họ có rất nhiều thứ phải chi tiêu như: tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt của hai cha con, chi phí vay mượn hàng năm của cô, phí văn phòng phẩm, hơn nữa trước đây cô còn thích mua quần áo mới, giày dép mới và đặc biệt còn chọn những món có giá không rẻ thế nên 2000HKD mỗi tháng là không đủ.

Cuộc sống có quá nhiều thứ cần dùng tiển, thậm chí ngay cả Lâm Dũng cũng không dám sinh bệnh, nếu có bệnh trừ phi không chịu được nữa thì Lâm Dũng cũng sẽ không đi khám, nhưng cuối cùng khi không chịu được nữa thì ông cũng không có đi bệnh viện, chỉ dám đi tới mấy phòng khám đen không có giấy phép kinh doanh, bởi vì nó thuận tiện và cũng vì giá rẻ.

Bởi vì không có tiền nên ông đối với bản thân mình gần như hà khắc, nhưng với đứa con gái là cô thì muốn gì được nấy, đặt cô trong lòng mà nuông chiều.

Vậy nên gia đình của họ rất thiếu tiến mà bây giờ lại có một cơ hội kiếm tiền ngay trước mặt.

Lâm Bối Bối biết thắt lưng của cha Lâm luôn không tốt, đôi khi cơn đau ập tới, thậm chí còn không thể duỗi thẳng người, có khi đau cả ngày cả đêm.

Nhưng ông lại tiếc tiền mà không dám trị liệu.

Kiếp trước Lâm Bối Bối cũng giả điếc giả câm, coi như không biết, không nhìn thấy.

Còn bây giờ thì không. Cô nhớ rõ gần chỗ bọn họ có một hiệu thuốc trung y, trong đó có một ông thầy thuốc rất giỏi châm cứu nhưng phí chữa trị thì có hơi cao.

Lâm Bối Bối nghĩ nếu như mình có thể thắng được 500HKD này vậy thì cô có thể đưa cha đi trị liệu thắt lưng, dù không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng có thể giảm bớt đau đớn, từ từ chữa trị rồi sẽ tốt lên.

Lâm Bối Bối vừa nói xong thì trong đầu vang âm thanh máy móc của 009, nó cười haha rồi nói ra một câu. [Cô không những xinh đẹp mà còn suy nghĩ rất đẹp, một người hai ngày trước thi để lớp một còn không thể đạt điểm tuyệt đối lại muốn đạt giải nhất Olympic toán học. E hèm, hiện tại trời còn chưa tối, đừng nằm mơ nữa.】

Lâm Bối Bối cau mày: "Thật sự không có khả năng sao? Nhưng tôi thật sự muốn có tiền để chữa bệnh cho cha".

[... Thật ra cũng không phải là không được. ]

“Thật sao?”

Trước mắt Lâm Bối Bối chỉ mới học xong nội dung kỳ hai của lớp hai tiểu học, kế tiếp 009 sẽ sắp xếp cho cô học toàn bộ nội dung tiểu học, tất cả phải thi đạt điểm tối đa hoàn toàn, học kỳ tiếp theo sẽ nhảy cấp lên trung học

Tất nhiên nếu cô muốn tham gia cuộc thi olympic toán học thì cô phải vừa học kiến thức tiểu học, vừa phải ôn olympic toán.

Trong thời gian một tháng, tuy rằng không gian bên trong so với bên ngoài chậm gấp mười lăm lần nhưng nhiệm vụ này thật sự không dễ dàng, hơn nữa bản thân Lâm Bối Bối cũng không phải người thông minh bẩm sinh, chỉ số IQ của cô cũng chỉ nằm ở mức người thường.

Cho nên điều này rất khó khăn. "Chung quy vẫn phải xem thử không phải sao? Nói không chừng tôi có thể thành công đấy. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cố gắng kiên trì".

[OK, tôi nghe lời cô, tôi sẽ giúp cô sắp xếp các khóa học tương ứng. 1

"Cảm ơn cậu, 009".

Rất nhanh lại một tiết học trôi qua, đến giữa trưa Lâm Bối Bối cũng không lập tức đi cantin ăn cơm, mà là đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

HẾT CHƯƠNG 07.

Chương 8

"Cái gì? Em nói muốn tham gia cuộc thi Olympic toán học một tháng sau?" Cô Lâm nhìn đứa bé trước mặt đầy ngạc nhiên.

Cô khẽ cau mày: - "Lâm Bối Bối, bây giờ em nên tập trung vào việc học sách giáo khoa, nâng cao thành tích mới là quan trọng nhất".

Ngay cả nội dung trong sách cũng học không tốt, hiện tại còn nói muốn tham gia cuộc thi, điều này làm cho cô Lâm cảm thấy Lâm Bối Bối có hơi tham vọng.

Hơn nữa cô cũng cảm thấy năng lực của Lâm Bối Bối như vậy mà đi thi

Olympic toán học thì có thể đạt được thành tích tốt gì chứ. Không phải cô khinh thường Lâm Bối Bối mà là cô biết rõ tình trạng học tập của con bé.

“Thưa cô, em biết thành tích của em không được tốt nhưng em đã bắt đầu học hành nghiêm túc. Kì thi Olympic toán lần này xin cô cho em một cơ hội. Dù sao cũng không có yêu cầu dự thu mà đúng không ạ?”

Cô Lâm tất nhiên không tin lời nói của Lâm Bối Bối, dù sao ở tiết học vừa rồi cô bé ở trong lớp còn ngân người, nhìn thế nào cũng không giống là đang nghiêm túc học hành.

"Cô ơi xin cô". ánh mắt của Lâm Bối Bối lộ ra vẻ khẩn cầu.

Lâm Bối Bối vốn xinh đẹp, lúc này lại dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn cô Lâm cũng khiến cô ấy mềm lòng.

Nhưng…

"Như vậy đi, thời hạn báo danh của cuộc thi lần này là nửa tháng sau, nếu nửa tháng sau em đến văn phòng của tôi lamu một bài thi Olympic toán học, chỉ cần có thể làm đúng 50%, tôi sẽ cho em tham gia". Thấy cô Lâm không chịu nhượng bộ nữa Lâm Bối Bối chỉ đành gật đầu.

Ra khỏi văn phòng tâm tình của Lâm Bối Bối tốt hơn rất nhiều, tiếp theo cô phải cố gắng…

Buổi trưa Lâm Dũng tới quán cơm để làm việc bán thời gian, buổi chiều nghỉ ngơi rồi đi đến khu chợ gần đó. Lúc này là ba giờ chiều, chợ chỉ vừa mở cửa, Lâm Dũng mua một nắm cải dầu, nửa cân thịt ba chỉ, một ít gạo, mì, trứng gà vì trong nhà không còn nhiều.

Lâm Dũng đi so giá ba tiệm, đều chọn mua chỗ rẻ nhất.

Trở về nhà, căn nhà nhỏ màu đen yên tĩnh. Lâm Dũng bắt tay vào nấu ăn. Ông vo gạo trước rồi cho vào nổi cơm điện, cái nổi này chính lau món đồ điện tương đối cao cấp hiếm có trong căn phòng thuê nhỏ. Sau đó Lâm Dũng bắt đầu làm thịt ba chỉ, xào rau.

Nháy mắt trong phòng thuê nho nhỏ tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Đợi đến khi làm xong hết đồ ăn đã hơn ba giờ, Lâm Dũng lấy nắp đậy lại đồ ăn để chúng không bị nguội.

Những thứ này là để cho con gái Lâm Bối Bối sau khi tan học trở về ăn.

Làm xong mọi thứ Lâm Dũng đi vào góc phòng bếp lấy ra cái túi, bên trong là một túi rau xanh lớn. Nói là rau xanh nhưng lá lại rách rưới, rõ ràng đã sớm mất đi độ tươi, có lá còn thối rửa.

Lâm Dũng chọn chọn mới lụm nhặt ra một nắm có thể ăn.

Mỗi buổi tối sau khi tan làm Lâm

Dũng đều đi tới siêu thị, thường là buổi tối mấy siêu thị này bán không hết thịt và rau đều sẽ giảm giá, thứ Lâm Dũng để tâm chính là giá cả của chúng.

Đương nhiên là chất lượng cũng sẽ không tốt lắm, thứ ngon đều đã bị người ta mua hết vào ban ngày.

Nhưng ông không thèm để ý, có thể mua với giá rẻ là được dù sao cũng là để ông ăn.

Nhưng bữa cơm tối ông làm cho con gái là thịt và rau mới mua từ chợ buổi chiếu, toàn bộ đều là đồ tươi ngon nhất, cho dù đắt một chút cũng không sao.

Đem một nắm rau nhỏ này đi xào, ông dùng một cái chậu nhỏ bới cơm, lấy một chút nước sốt còn xót lại của thịt kho tàu đổ vào rồi trộn lên, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm.

Ông nhanh chóng ăn xong, rửa chén và nổi xong rồi lại đi ra ngoài làm ca đêm.

HẾT CHƯƠNG 08.

Chương 9

Bốn giờ rưỡi chiều, sau khi trường tiểu học tan học Lâm Bối Bối mang theo cặp sách về nhà. Trường học cách làng đô thị không xa nhưng ở giữa có một cây cầu vượt, đi bộ mất khoảng 20 phút.

Lâm Bối Bối đi vào hành lang, lúc này có lẽ đã năm giờ chiều, vì là mùa hè nên mặt trời bên ngoài vẫn chưa lặng, nó vẫn còn sáng như trước, rẽ vào hành lang làng đô thị giống như tiến vào một thế giới khác, bóng tối dần dần bao phủ lại hấp thu hết ẩm áp của ánh mặt trời, đến cuối chỉ còn lại sự âm u, thậm chí còn mang theo một tia lạnh giá.

Phần lạnh giá này với sự ấm áp bên ngoài vừa rồi hoàn toàn bị tách ra, phảng phất như hai thế giới.

Lâm Bối Bối lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng cho thuê.

Trong nháy mắt ngửi thấy một cỗ hương vị nhàn nhạt, rất quen thuộc, loại hương vị này đã xâm nhập vào tận xương tủy, xuyên qua kiếp trước và cả đời này của Lâm Bối Bối.

Đó là... hương vị của thịt kho tàu.

Hương vị đặt biệt thuộc về thịt kho tàu do cha cô làm ra.

Lâm Bối Bối rũ mắt, chậm rãi rút chìa khóa khỏi ổ khóa, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, tách một tiếng mở đèn lên, chiếu sáng cả căn phòng vốn tối tăm.

Phòng thuê này thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến mức Lâm Bối Bối chỉ đứng ở cửa đã nhìn thấy cái bàn nhỏ mở ra trong phòng khách, miễn cưỡng được xem là bàn ăn.

Phía trên đặt hai cái đĩa, bên trên còn hai cái đĩa che lại làm cho người ta không thấy bên trong là cái gì, tuy vậy vẫn có từng đợt mùi hương bay ra.

Lâm Bối Bối bỏ cặp sách xuống rồi đi tới trước bàn ăn nhỏ, vươn tay mở cái đĩa đầu tiên ra.

Bên trong bày một đĩa rau xanh nhỏ, Lâm Bối Bối nhận ra đây là món cải dầu mà cô rất thích ăn.

Cô lại vươn tay chậm rãi mở cái đĩa thứ hai, vừa mở ra hương vị quen thuộc lập tức xông vào mũi, tầm mắt dừng ở phía trên, từng khối thịt ba chỉ được bao bọc trong màu sắc caramel đẩy mê người.

Không biết nghĩ đến cái gì mà hốc mắt Lâm Bối Bối hơi phiếm hồng.

Cô quay đầu không nhìn nữa rồi đi vào phòng bếp lấy bát đũa, đồ múc cơm, còn cầm một cái hộp cơm.

Hộp cơm là của cha, những lúc tình huống đặc biệt cần phải tăng ca, ông sẽ về nhà lấy hộp cơm mang theo.

Lâm Bối Bối mở hộp cơm ra múc một ít cơm vào bên trong, lại gắp một ít rau xanh cùng thịt kho tàu, sau đó đậy nắp cơm lại.

Ca đêm của cha bắt đầu từ bốn giờ rưỡi, trước đó ông sẽ về nhà đi chợ, nấu ăn và sau đó sẽ ăn để đi làm ca đêm.

Ăn xong cũng đã đến bốn giờ, ca đêm thì phải mười giờ rưỡi mới tan tẩm, buổi tối về nhà Lâm Dũng cũng cực kỳ mệt mỏi, tắm rửa xong lập tức đi ngủ, một bữa cơm nấu lâu như vậy khó trách dạ dày của ông không tốt lắm, về sau bệnh dạ dày càng nghiêm trọng. Lâm Bối Bối dự định tối nay sẽ đưa cơm cho ông. Rau xanh và thịt kho trên bàn ăn nhỏ nhìn không ít nhưng Lâm Bối Bối biết đó là cha làm cho một mình cô, vô luận là rau hay thịt đều không có dấu vết động qua.

Trước kia Lâm Bối Bối có thể an tâm thoải mái ăn nhưng hiện tại thì không thể.

Cất hộp cơm xong Lâm Bối Bối bưng bát lên bắt đầu ăn cơm.

Cô gắp cải dầu cho vào miệng.

Thành thật mà nói mùi vị này tương đối bình thường.

Sau đó tầm mắt của cô dừng lại trên thịt kho tàu, cô chậm rãi vươn đũa ra gắp một miếng. Lúc gắp lên thịt kho tàu còn run rẩy, rõ ràng đã hẩm rất mềm.

Cô chậm rãi bỏ thịt kho vào miệng, nhẹ nhàng nhai, hương vị quen thuộc trong vị giác nở rộ.

Chỉ là hốc mắt Lâm Bối Bối vốn phiếm hồng lại càng đỏ, cô liều mạng chớp chớp mắt nhưng vẫn không ngăn được màn sương che kín trong đôi mắt

Chương 10

Động tác nhai trong miệng dần trở nên máy móc.

Lách tách một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống.

Lâm Bối Bối hít hít mũi, đè nén cổ họng nghẹn ngào.

Trong đầu dường như có hình ảnh gì đó đang hiện lên.

Đó là lúc bọn họ vừa đến thành phố này, khi đó cô mới bốn tuổi, lúc được người kia ôm đi tìm nhà thuê đã ngửi thấy một mùi thơm rất thơm, cô nói là mùi thịt cô muốn ăn.

"Bối Bối muốn ăn thịt à, được rồi cha dẫn con đi ăn nhé".

Tìm đến một nhà hàng, gọi một phần cơm và phần thịt kho tàu, ông cứ như vậy cho cô ăn cơm, cười tủm tỉm hỏi: - “Bối Bối, thịt ăn ngon không?”

"Ngon quá". - Tiểu Bối Bối ăn đến phống hai má, đôi mắt xinh đẹp cũng lấp lánh, cô bé chưa từng ăn qua thịt ngon như vậy, hoặc là nói cô bé rất ít có thể ăn được thịt, không phải người kia không muốn cho cô ăn mà là vì quá nghèo, căn bản không mua nổi bao nhiêu thịt.

Lâm Dũng vui vẻ: - "Ngon à, vậy thì Bối Bối của chúng ta ăn nhiều một chút".

Tiểu Bối Bối được cho ăn một miếng thịt kho tàu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn hỏi: - “Cha ơi sau này Bối Bối có thể ăn được thịt ngon như này không?”

Lâm Dũng trầm mặt một chút nhưng rất nhanh đã trả lời: - "Cò thể, cha sẽ đi mua thịt, sẽ cố gắng đi học cách làm thịt kho tàu này, đến lúc đó chỉ cần Bối Bối của chúng ta muốn ăn cha sẽ lập tức làm cho Bối Bối".

Tiểu Bối Bối cực kỳ vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ, trong ánh mắt giống như có đầy sao sáng: - "Thật tốt quá, cám ơn cha, Bối Bối rất vui".

Nhìn thấy Tiểu Bối Bối cười, người đàn ông cũng nở nụ cười.

Khi họ chưa thuê được nhà, ông đã chi tiển để mua cho cổ một phần thịt kho đầu tiên của cuộc sống.

Hương vị của phần thịt kho tàu kia hiện tại cô không còn nhớ lắm nhưng từ khi đó một khi mua thịt cha sẽ làm thịt kho tàu.

Tay nghề nấu ăn của ông chỉ bình thường, lúc đầu làm thịt kho tàu cũng không ngon mà dần dần cũng tốt hơn, đến cuối cùng ông nấu những món ăn khác thì bình thường nhưng món ăn thịt kho tàu con gái thích nhất ông lại làm tốt nhất.

Lâm Bối Bối không nhớ rõ thịt kho tàu ở nhà hàng bên ngoài có mùi vị gì nhưng trong trí nhớ của cô thịt kho là do cha tự tay làm, là thứ quen thuộc nhất cũng là món ngon nhất.

Hình ảnh lưu chuyển, người đàn ông đứng trong bếp nhỏ, mùi thịt kho tàu không ngừng truyền ra từ bên trong, trong phòng khách nho nhỏ một bé con đang làm bài tập thỉnh thoảng len lén nhìn phòng bếp.

Trong phòng bếp, bóng dáng người kia rất quen thuộc nhưng tựa hồ lại có chút mơ hồ.

Người kia xoay người lại, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy ý cười, nói: - "Bối Bối chờ một chút, thịt kho tàu sắp xong rồi".

Vô số hình ảnh hiện lên, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng.

Người đàn ông cẩm thịt trong tay cùng con gái lớn bị đụng phải trên đường cái, không biết vì sao hai người lại xảy ra tranh chấp, cảm xúc của Lâm Bối Bối kích động, trong cơn tức giận đã chạy ra đường lớn.

Xe tải lao nhanh đến, Lâm Bối Bối sợ tới mức sững sờ tại chỗ, sau đó cô bị người đẩy ra.

Chiếc xe tải đâm vào khiến người đàn ông người bê bết máu.

Trong màu máu tanh tưởi da thịt trên tay người đàn ông không biết từ bao giờ đã rơi xuống, cũng không biết từ lúc nào đã dính vào vũng máu kia…

“Hít hít, hít hít...”

Lâm Bối Bối cấm chén, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô đè nén cổ họng nghẹn ngào nhưng mà vào giờ khắc này làm thế nào cũng không đè nén được, trực tiếp khóc thảm thiết.

Bát đũa không biết từ lúc nào đã bị cô buông xuống, hai tay cô che mặt mình, nước mắt không ngừng xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống, trong phòng thuê nho nhỏ quanh quẩn đều là tiếng khóc của Lâm Bối Bối, vào thời khắc này dường như cô đã đem những áy náy cùng bị thương của hai

đời đều phát tiết ra.

Chương 11

"Cha ơi, con xin lỗi". Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cha, con xin lỗi, con xin lỗi...”

Đáng tiếc một tiếng cha ở kiếp trước sau khi dần lớn lên cô cũng rất ít nói ra miệng, đáng tiếc kiếp trước người kia ngã xuống vũng máu, hoàn toàn nhắm mắt lại, ông cũng không thể chờ được một câu "xin lỗi" của đứa con gái bất hiếu.

Thậm chí bây giờ Lâm Bối Bối còn nhớ rõ, người kia ngã xuống khi nhìn về phía cô còn cười, trong ánh mắt mang theo sự may mắn không nỡ.

Tại sao ông lại cười? Tại sao lại thấy may mắn? Bời vì may mắn người chết là ông mà không phải đứa con gái một mực đặt trong lòng mà bảo hộ yêu thương, nhưng ông không nỡ, không nỡ rời khỏi con gái, ông đi rồi con gái sẽ lẻ loi một mình, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ…

009 cảm nhận được sự bị thương cùng áy náy nồng đậm trong lòng Lâm Bối Bối, nếu không phải kiếp trước trước khi chết cô có chút hối cải thì 009 cũng sẽ không tìm tới cô, cho cô một cơ hội sống lại.

Không biết qua bao lâu tâm trạng của Lâm Bối Bối mới dẫn dẫn bình tỉnh lai.

[ Đừng khóc, đời trước đã thoảng qua như mây khói, việc cô phải làm là quý trọng hiện tại, đời này hãy làm thật tốt, cố gắng thành tài trở thành một đứa trẻ ngoan, trở thành một đứa con là niềm tự hào của cha cô. 1 Bàn tay nhỏ bé của Lâm Bối Bối lau đi nước mắt trên mặt mình, giọng nói non nớt vốn thuộc về một đứa trẻ lại mang theo nghẹn ngào cùng một chút khàn khàn: - "Cậu nói đúng, tôi muốn thành tài, tôi muốn trở thành niềm tự hào của cha".

Nói xong cô siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt đỏ bừng tràn đầy vẻ kiên định.

[Như vậy mới đúng, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi học, nhiệm vụ tối nay rất nhiều, cô phải học xong khá học học kỳ II, tôi còn tìm cho cô một số bài thi của giáo viên trong kỳ Olympic Toán học. Vì vậy nhanh chóng ăn xong sau đó đi học, trả bài kiểm tra. 】

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng".

Lâm Bối Bối nhanh chóng ăn xong cơm, rửa bát đũa cùng đĩa lúc trước luôn đợi cha về rưa cho rồi bắt đầu tiến vào không gian học thần học tập…

Lâm Bối Bối học xong chờ tới lúc đi ra đã là chín giờ tối.

Cô đặt hộp cơm buổi chiều vào trong túi, lấy đèn pin rồi rời khỏi nhà.

Đi ra ngoài, đèn pin phát một tiếnt liển bật lên chiếu sáng một mảng bóng tối.

Làng đô thị nằm ở chỗ vắng vẻ, trên

không trung có không ít dây điện dây lưới xen lẫn với nhau, mà đèn đường thì hầu như cũng không có, đi trên đường ánh đèn cứ loáng thoáng làm cho người ta nhìn không rõ đường, Lâm Bối Bối không thể không cẩm đèn pin.

Tất nhiên là cô không có điện thoại để chiếu sáng.

Làng đô thị hơn chín giờ cũng không tính là trống vắng, ngược lại còn rất náo nhiệt, có không ít người đều làm đến giờ này mới tan tầm, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người bày sạp, đại đa số đều là đồ ăn, phở xào, đậu phụ chiên, đùi gà…

Trong không khí tràn đầy mùi thức ăn, Lâm Bối Bối nhìn thoáng qua liền dời đi.

Nếu lúc này cô thật sự là một cô bé mười một mười hai tuổi có lẽ sẽ rất muốn ăn, nhưng hiện tại trong thân thể trẻ con này lại là một linh hồn bốn mươi tuổi.

Lâm Bối Bối nhìn không chớp mắt, cô bước nhanh hơn.

Cô biết cha Lâm Dũng lúc này đang làm ca đêm, cụ thể ở đâu cũng biết, không xa lắm, đi đường chỉ mất 20 phút.

Lúc này Lâm Dũng đã sớm quét dọn xong đường cái, ông đang dọn dẹp bao rác đợi lát nữa có thể cho xe rác mang đi.

Bồng ông thấy mấy ổ bánh mì trong thùng rác, bánh mì được đóng gói tốt trông cũng không rẻ. Ông nhận ra đây là bánh mì của tiệm bánh trên đường này, có lẽ do tối nay

bán không hết nên vứt đi. Tiệm bánh này bán đổ không rẻ, Lâm Dũng từng mua bánh sinh ở đó cho con gái Lâm Bối Bối.

Chương 12

Lâm Dũng nhìn ba miếng bánh mì trong tay, lấy ra một túi ni-lông định cất vào mang về nhà.

Mà mấy khối bánh mì này ông không có ý định cho con gái ăn, đổ trong thùng rác làm sao cho con bé ăn được.

"Cha ơi". Đột nhiên Lâm Dũng nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, giống như giọng nói của con gái.

Lâm Dũng im lặng cười cười, làm sao bây giờ con gái có thể xuất hiện ở chỗ này, có lẽ con bé đã ở nhà ngủ thiếp đi rồi.

"Cha".

Lâm Dũng lại nghe được lần thứ hai, tuy rằng cảm thấy không có khả năng nhưng ông vẫn nương theo hướng giọng nói mà nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một cô bé chạy tới, không phải là con gái nhà mình sao.

"Bối Bối, Bối Bối sao con lại tới nơi này?" - Lâm Dũng đứng lên hỏi.

Lúc này Lâm Bối Bối cũng đi tới trước mặt Lâm Dũng.

"Bối Bối, sao con lại tới đây, có phải xảy ra chuyện gì không?" Lâm Dũng kiểm tra người cô bé từ trên xuống dưới, sợ con gái bị cái gì.

Lâm Bối Bối cười: - "Cha, con không sao, con chỉ sợ cha đói bụng, muốn đem đồ ăn khuya cho cha".

"A?" Lâm Dũng có chút choáng váng.

Lâm Bối Bối nói xong cẩm cặp sách sau lưng ra tước mặt kéo khóa kéo lấy ra một hộp cơm.

Cô cẩm hộp cơm đang chuẩn bị đưa tới trước mặt Lâm Dũng đã nhìn thấy thứ cha cầm trong tay: “Cha, trong tay cha cẩm cái gì vậy?”

Lâm Dũng lập tức hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng nhét bánh mì vào túi ni-lông, ánh mắt chợt lóe: "Không có gì, chỉ là một ít rác thôi".

Vừa nói vừa bỏ túi ni-lông màu đen đựng bánh mì vào trong túi rác lớn, trong lòng ông thầm nghĩ: Thứ này không nên để Bối Bối nhìn thấy. Ném bánh mì vào túi rác xong trong mắt Lâm Dũng xẹt qua một tia đáng tiếc nhưng cũng không nhặt lên nữa, ngược lại nhớ tới lời con gái vừa nói. "Bối Bối, trong hộp cơm này của con có gì?"

Lâm Dũng nhận lấy hộp cơm mở ra, vừa nhìn thấy thức ăn quen thuộc bên trong lông mày của ông hơi nhíu lại.

"Bối Bối, tối nay có phải con không ăn no hay không. Cha không ăn cái này đâu, con ăn đi". Những đồ ăn này đều là ông đặc biệt mua cho con gái ăn, tuy rằng ông nấu đồ ăn tương đối nhiều nhưng cũng không đủ hai người ăn. Bây giờ có rất nhiều cải dầu và thịt kho trong hộp cơm này.

"Có phải trước đó không ăn được nhiều đúng không? Không sao, lát nữa cha trở hâm lại cho con ăn".

Lâm Dũng cẩm nắp hộp cơm muốn đậy lại.

Lâm Bối Bối vươn tay ngăn cản, ngẩng đầu nhìn ông: "Cha, con ăn no rồi, cha nấu nhiều cơm những thứ này đều là đổ còn dư, con thật sự không lừa cha".

Lâm Bối Bối không dám nói những thứ này đặc biệt để lại cho ông, bằng không cô sợ cha sẽ càng thêm không muốn ăn.

Trên thực tế bữa cơm này, thậm chí là đổ ăn trước kia Lâm Dũng đều làm tương đối nhiều, mà lúc trước cô đều ăn hết, không phải là sợ lãng phí mà là cảm thấy ngọn nên ăn hết toàn bộ, rất nhiều lần đều ăn hết đến no căng.

Giống như đêm nay, mặc dù đã để lại một ít nhưng cô thật sự ăn no và bữa tối cũng không thích hợp ăn quá nhiều.

"Con thật sự không đói? Bối Bối à đứa bé ngoan thì không được nói dối". Lâm Dũng nghi ngờ.

"Thật sự".

Lâm Bối Bối phải cam đoan nhiều lần thì Lâm Dũng mới tin tưởng.

"Được, vậy cha ăn đây".

“Cha, cha sắp làm xong rồi sao?”

Lâm Dũng nhớ tới mới vừa rồi mình đang dọn rác thân thể liền cứng đờ, coơ chút không dám nhìn con gái, không biết là tại sao lúc này ông luôn cảm thấy trên người mình có mùi hôi thối, làm cho ông hơi xấu hổ.

Chương 13

Ông bất giác lui về phía sau hai bước, nghĩ rằng Lâm Bối Bối sẽ không phát hiện.

Lâm Bối Bối nhận thấy động tác không tự nhiên của ông, ánh mắt chợt lóe lên.

Đúng lúc này Lâm Dũng nhớ tới một vấn để nghiêm trọng, cũng bắt chấp xấu hổ: - “Bối Bối, sao con lại tới đây? Một cô bé như con làm sao có thể đi ra đường vào buổi tối?”

Đối với đứa con gái này Lâm Dũng luôn mang bộ mặt vui vẻ, không nỡ nói một câu nặng lời nhưng lúc này biểu tình rất nghiêm túc.

Vạn nhất nếu gặp phải người không tốt thì phải làm sao? Nơi này là thành phố lớn lại còn là buổi tối, loại người gì cũng có.

Vừa nghĩ đến việc con gái đi ra ngoài có thể gặp phải chuyện nguy hiểm, Lâm Dũng nhất thời kinh hồn bạt vía.

Nếu Bối Bối xảy ra chuyện gì vậy thì ông phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể sống tiếp.

Lâm Bối Bối đã thấy được sự lo lắng trên mặt cha mình, cũng không khỏi cảm thấy buổi tối mình đi ra ngoài có chút thiếu suy nghĩ. Tuy rằng hiện tai linh hồn của cô đã bốn mươi tuổi nhưng thân thể này chỉ mới có mười một, đi ra ngoài vào buổi tối quả thật không thích hợp.

"Con xin lỗi cha, đêm nay con sốt ruột nên mới ra ngoài, không nghĩ nhiều như vậy. Sau này con sẽ không ra ngoài nhưng mà cha phải mang theo một ít đồ ăn khuya".

Lâm Dũng đã chuẩn bị tốt những thứ cần nói với con gái từ lâu nhưng con gái là đứa tương đối cố chấp, có đôi khi hai cha con không có chung tiếng nói. Mà tự nhiên lại nghe con gái nói xin lỗi, Lâm Dũng đầy ngạc nhiên đánh giá con gái vài lần.

Bây giờ Bối Bối lại xin lỗi ông, chủ động thừa nhận sai lầm?

Trong nhất thời Lâm Dũng cảm thấy khiếp sợ, những lời vốn định nói ra miệng nhưng một câu cũng không nou được.

"Không sao, không có việc gì". - Một hồi lâu 1 ông mới phản ứng lại: - "Chỉ là cha sợ cô gái nhỏ như con một mình đi ra đường vào ban đêm thì không an toàn, sau này không được như vậy, cứ ở nhà chờ cha về thôi". "Vậy cha phải mang theo đồ ăn khuya".

"Không cần, cha không đói".

"Cha không mang theo vậy buổi tối con sẽ ra ngoài đưa". Đối mặt với đôi mắt cố chấp quen thuộc của con gái, rốt cuộc Lâm

Dũng vẫn thỏa hiệp.

Được, cha hứa với con". "

Nghe được câu đồng ý của mình trên mặt con gái hiện lên nụ cười, trong lòng Lâm Dũng cảm thấy ấm áp.

Cho nên Bối Bối lo lắng cho ông không ăn khuya sẽ bị đói sao?

Bối Bối đang quan tâm ông sao?

Lâm Dũng lộ ra một nụ cười ngây ngô, haha, con gái đang quan tâm mình, thật tốt.

"Bối Bối, con ngồi ở công viên nhỏ kia đợi cha, một lát cha tan làm sr đi về cùng con".

Công viên nhỏ mà Lâm Dũng nói đến cách nơi này 10m, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Kỳ thật cũng có một cái ghế đá cách đó ba thước nhưng Lâm Dũng không bảo Lâm Bối Bối ngồi đó, ngồi đó, ông sợ mùi rác sẽ ám lên người Bối Bối.

Lâm Bối Bối trấm mặt một chút, khóe môi lập tức nhếch lên, nói: - Được ạ, con sẽ ở đó chờ cha"

"Ừm, có chuyện gì nhất định phải lớn tiếng gọi ba".

Nhìn thấy con gái mình ngồi trong công viên nhỏ Lâm Dũng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đặt hộp cơm sang một bên, Lâm Dũng nhanh chóng đem nửa túi rác còn lại đóng gói xong đưa lên xe rác.

Sau khi rửa tay sạch sẽ ông ngồi trên ghế đá và ăn cơm.

Mặc dù thức ăn đặt trong hộp cơm trưa, nhưng từ chiếu đến giờ cũng đã nguội mất.

Nhưng Lâm Dũng không để ý, từng ngụm ăn vào, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ ngốc nghếch, dường như đồ ông ăn không phải đã nguội lạnh mà là sơn hào hải vị gì đó.

Nếu thật sự để Lâm Dũng chọn giữa sơn hào hải vị và đồ ăn này có lẽ ông vẫn sẽ chọn cái sau.

Cái này chính là đồ ăn mà con gái đưa cho ông, con gái quan tâm ông sợ ông đói bụng.

Chương 14

Tối nay con bé gọi tiếng cha rất nhiều, còn nói xin lỗi ông, cười với ông.

Trong lúc nhất thời Lâm Dũng cảm thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời khi còn bé dường như đã trở về.

Tuy ông ăn đồ nguội lạnh nhưng trái tim lại ấm áp.

Cách đó không xa Lâm Bối Bối đang ngồi trên ghế nhìn về phía cha mình, cô thấy ông đang ăn cơm mà không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông nhưng có lẽ cô có thể đoán được.

Phải, là vui vẻ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong hai đời người con gái nhớ thương ông, đưa cơm cho ông, chỉ cần con gái d đối xử tốt với ông một chút, ông có thể ngây ngốc thật lâu thật lâu, sau đó lại càng thêm tận tâm tận lực móc tim móc phổi đối tốt với con gái.

Thật ra cô thấy rõ, thấy rõ bánh mì mà cha đã cẩm trước đó.

Cô cũng biết rõ, bánh mì kia đến từ đâu, cũng rõ ràng vì sao khi ba hỏi cô lại bối rối như vậy, thế cho nên bánh mì vốn có thể đem về nhà lại nhét vào trong túi rác một lần nữa.

Bởi vì nó được nhặt từ trong thùng rác.

Đó là một chuyện thật lâu ở kiếp trước nhưng khi nhớ lại vẫn rất rõ ràng.

Đó là lúc Lâm Bối Bối chín tuổi, có một lần Lâm Dũng dọn dẹp thùng rác, vừa vặn có một người mang đổ đi đổ rác, chỉ là túi rác kia lại từ xa vứt tới nắm trên mặt đất không ném vào thùng rác.

Lâm Dũng cầm lấy cái túi kia đang định ném nó vào thùng rác lại phát hiện trong túi có một cái bánh ngọt nhỏ cùng mấy cái bánh mì còn nguyên vẹn.

Lâm Dũng nhớ người đàn ông đó, đó là một nhân viên của tiệm bánh. Vào buổi tối nhân viên của tiệm bánh luôn vứt bỏ bánh ngọt và bánh mì không thể bán hết trong ngày.

Lâm Dũng nhìn bánh ngọt và bánh mì vốn bán được vài đồng cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ đến những thứ này mới được làm trong hôm nay vẫn chưa hết hạn, bao bì cũng còn tốt, chỉ mới ném xuống trên mặt đất, cũng không bị dính mùi rác rưởi.

Lâm Dũng lập tức cẩm lên muốn mang về cho con gái ăn.

Bởi vì ông nhớ rõ con gái thích nhất bánh ngọt của tiệm bánh này, đáng tiếc ông lại không có nhiều tiền, lâu lâu mới có thể mua cho con gái một miếng ăn, mỗi lần thấy con gái nhìn những đứa trẻ khác ăn bánh ngọt lộ ra vẻ hâm mộ, ông đều rất áy náy. Đêm đó Lâm Dũng trở về với bánh ngọt nhỏ và bánh mì.

Quả nhiên khi con gái Bối Bối được ăn bánh ngọt nhỏ thì rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt kia đã rất lâu rồi Lâm Dũng không nhìn thấy.

"Cha ơi, sao hôm nay lại mua nhiều bánh ngọt và bánh mì như vậy ạ?" - Lâm Bối Bối chín tuổi xúc một thìa bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm nhận vị bánh kem ngọt ngọt, khó hiểu hỏi.

Lâm Dũng trầm mặc.

"Cha ơi".

Lâm Dũng ấp úng cuối cùng vẫn nói ra chuyện bánh ngọt và bánh mì này là nhặt được ở thùng rác.

Ông không muốn lừa gạt con gái, cho dù là vì tốt cho con bé.

"...Bối Bối, con yên tâm, những bánh mì này đều là làm trong hôm nay, người ta chỉ vừa ném xuống đất không có ném vào thùng rác, vừa ném xuống mặt đất là được cha nhặt lên, bao bì cũng còn tốt".

Khi nghe được bánh ngọt và bánh mì này nhặt từ trong thùng rác ra nụ cười trên mặt Lâm Bối Bối lập tức biến mất.

Cô bé thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, cảm thấy dạ dày dâng lên từng đợt buồn nôn.

Cô bé ném bánh trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: - "Tôi không muốn ăn những đồ được nhặt trong thùng rác, tôi không ăn rác".

Lâm Dũng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, tay chân bắt đầu luống cuống: - "Bối Bối mấy thứ này thật sự không bẩn, thật đó".

Nói xong Lâm Dũng muốn đi an ủi Lâm Bối Bối.

Nhưng sau đó lại lùi lại.

Chương 15

“Biến đi đổ hôi thối, đừng chạm vào tôi. Tô không cần, tôi không cần, chúng nó chính là rác rưởi, ông không muốn mua cho tôi thì thôi, vì sao lại lấy những thứ rác rưởi này cho tôi ăn, tôi ghét ông, tôi ghét ông...”

Lâm Bối Bối khóc chạy về phòng, trong phòng khách nho nhỏ Lâm Dũng có thể nghe được tiếng con gái khóc, ông đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ. Cuối cùng ông chậm rãi thu dọn bánh ngọt trên mặt đất cùng với với bánh mì kia bỏ vào thùng rác, nó đã thật sự trở thành rác rưởi.

Sau đó, Lâm Dũng không còn nhặt đổ cho con gái ăn nữa, mặc dù nhặt cũng là cho mình, càng không dám để Lâm Bối Bối nhìn thấy.

Rồi mỗi khi đi làm về ông việc đầu tiên của ông là đi tắm, sợ cơ thể mình dính phải loại mùi nào đó sẽ truyền sang con gái.

Lâm Bối Bối ngồi trên ghế, ánh đèn mờ ảo trong công viên nhỏ làm mờ đi biểu cảm trên mặt cô, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước làm cho cô không nhìn rõ bóng dáng cha đứng cách đó không xa, trong ngực truyền đến một trận đau đớn.

Kiếp trước cô không nên nói những lời kia, những lời đó đã tổn thương ông rất nhiều.

Cha không có bất kỳ ác ý nào, ông chỉ đơn thuần muốn cho con gái ăn ngon, chỉ đơn thuần muốn con gái hạnh phúc nhưng đổi lại những gì ông nhận được là những lời nói thậm tệ.

Lúc đó ông đã đau lòng bao nhiêu, cũng buồn biết bao nhiêu.

Lâm Bối Bối chớp chớp mắt, đè nén

cảm giác chua xót, cô không thể khóc, bằng không lát nữa cha nhất định sẽ nhìn ra, ông chắc chắn sẽ lo lắng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Bối Bối nghe được tiếng gọi. "Bối Bối, về nhà thôi".

Lâm Bối Bối lập tức đứng dậy, chạy lon ton về phía phía bóng dáng quen thuộc kia: - "Dạ đây".

Lúc này đã hơn mười giờ tối nhưng làng đồ thị trong thành phố H vẫn náo nhiệt như cũ, thỉnh thoảng đi ngang qua những người bán hàng rong Lâm Dũng hỏi: - "Bối Bối có đói không? Muốn ăn cái gì thì nói với cha, cha mua cho con".

Mặc dù Lâm Dũng cảm thấy những bên ngoài không quá khỏe mạnh, tốt nhất là nên ăn ít thôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn một chút, trẻ em rất thích ăn.

Lâm Bối Bối lắc đầu: - "Cha ơi, con không đói, con muốn về nhà, tắm sớm rồi đi ngủ".

Nếu là ở tuổi của cô trong kiếp trước có thể sẽ đồng ý, nhưng hiện tại đối với những thứ đồ ăn này cô sớm đã không còn hứng thú. Lâm Dũng chợt hiểu ra: – "Ừm, vậy chúng ta mau về nhà thôi".

Trước kia vào giờ này khi ông về nhà Bối Bối đã sớm ngủ thiếp đi, hôm nay vì đưa đồ ăn khuya cho ông mà hiện tại còn chưa về nhà, thậm chí còn chưa tắm rửa.

Không được, phải nhanh chóng trở về, con nít thì phải đi ngủ sớm một chút, mới có thể phát triển chiều cao, ngày mai Bối Bối còn phải đi học,

không ngủ sớm sẽ không có tỉnh thẩn.

Trở về nhà Lâm Dũng bất chấp những thứ khác, ông lập tức đi vào phòng bếp nhỏ đun nước.

Trong phòng cho thuê không được cài sẵn máy nước nóng, ở thời điểm này máy nước nóng vẫn còn khá đắt tiến.

Đổ nước đã đun sôi vào thùng, Lâm Dũng lại pha nước lạnh vào, sau đó thử nhiệt độ nước. "Bối Bối, được rồi đó, mau tắm đi".

"Da".

Lâm Bối Bối lập tức vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Đúng, đó chính là nhà vệ sinh. Một nhà vệ sinh ngồi xổm nho nhỏ, bên cạnh còn có một chỗ nhỏ có thể cho một người đứng, đó chính là nơi bọn họ tắm rửa.

Có đôi khi gặp phải ngày mưa, bốn cầu dâng lên một ít mùi hương không thể miêu tả, khi tắm rửa ở đây vào thời điểm đó mới gọi là kinh hồn. Lâm Bối Bối nhanh chóng tắm rửa xong, lại lấy nước bắt đầu giặt quần áo của mình.

"Bối Bối, sao con lại giặt quần áo, bỏ xuống mau đi ngủ đi".

Lâm Bối Bối lại lắc đầu: - "Cha, sau này quần áo của con, con tự giặt".

Chương 16

"Không sao, cha giặt cho con, con không buồn ngủ sao? Ngày mai còn phải đi học nữa".

Lần này Lâm Bối Bối lại rất kiên trì,

kiên trì không cho cha kéo mình đi: "Cha ơi, con lớn rồi, đã mười một tuổi, con có thể giặt quần áo. Giáo viên của con nói là công việc riêng của mình phải tự mình làm". Trước đây quần áo của cô là cha giặt cho, kiếp trước thậm chí trước khi cô qua đời quần áo của đều do ông giặt. Kỳ thật chính cô cũng biết điều này là không nên, nhưng cô chính là lười, cứ như vậy coi như không nhìn thấy. Bản thân nằm ở trong phòng an ổn ngủ, cha vất vả đi làm ca đêm trở về còn phải giúp cô giặt đổ.

Hiện tại Lâm Bối Bối dù thế nào cũng không muốn làm như vậy nữa. Cuối cùng Lâm Dũng không thể ngăn cản được con gái. Cập nhật truyện nhanh tại + Trùm Truy ện.Vn + Ông vui mừng nhìn Lâm Bối Bối, rất muốn sở tóc con gái nhưng lại sợ cô bé tức giận, cho nên ông nhẫn nhịn nhưng trong lòng vẫn nói: – "Bối Bối của mình lớn rồi, cũng hiểu chuyện rồi".

Kỳ thật Lâm Dũng không cảm giấy giặt quần áo của con gái là chuyện mệt mỏi, mấy năm nay bởi vì xa cách với con gái, thỉnh thoảng còn cãi nhau, làm cho nhiều lúc Lâm Dũng khi đối mặt với cô đều rất nơm nớp lo sợ, sợ không chú ý một chút con gái sẽ tức giận.

Nếu ông làm nhiều hơn một chút mà con gái ông có thể không tức giận, thì ông cũng sẵn sàng làm nhiều hơn nữa.

Lúc trước ông từng rất sợ quan hệ giữa mình và con gái không có cách nào hòa hoãn, nhưng hai ngày nay Bối Bối giống như có chút thay đổi, đêm nay còn đi đưa cơm cho ông. Lâm Dũng thật sự rất vui vẻ. Lâm Bối Bối giặt quần áo xong mới lên giường, nhưng cô không ngủ mà tiến vào không gian học thần bắt đầu học tập.

Hiện tại cô nằm ngủ ở trong không gian học thần, dù sao tốc độ thời gian ở đây chậm hơn bên ngoài nhiều như vậy, cô ngủ ở đây tám chín tiếng, bên ngoài chỉ mới trôi qua hơn nửa tiếng, mà thời gian còn lại cô đều có thể học tập, đến sáng mai thức dậy không chỉ học được kiến thức mà tinh thần cũng dồi dào.

Cô đã hoàn thành khóa học kỳ hai của lớp hai.

"009, chuẩn bị kiểm tra cho tôi".

[ Được rồi, bây giờ sẽ sắp xếp kiểm tra cho ký chủ. Nếu thi được 200 điểm, cô có thể bắt đầu học toán Olympic lớp hai...]

Vì thế Lâm Bối Bối nhanh chóng tham gia thi cử. Trong phòng cho thuê, Lâm Dũng tắm rửa xong lại giặt quần áo, rồi phơi lên, sau đó cũng tắt đèn lên cái giường nhỏ trong phòng khách, lâm vào giấc ngủ thật sâu. Nửa đêm, khoảng hơn hai giờ, Lâm Bối Bối từ không gian học thần đi ra, đứng lên đi vệ sinh, nghe được từng trận tiếng ngáy truyền đến từ trong phòng khách.

Nếu ở kiếp trước có lẽ cô sẽ cảm thấy rất không kiên nhẫn, trong lòng cũng nảy sinh chán ghét.

Nhưng bây giờ cô biết, đó là bởi vì cha rất rất mệt mỏi.

Ông vì nuôi gia đình, nuôi cô mà đã rất là vất vả.

Lâm Bối Bối đi vệ sinh xong, lại một lần nữa lao vào học tập.

Nếu sau này có thể tham dự cuộc thi thì tốt biết mấy, cô nhất định phải cố gắng tham gia, tranh thủ lấy tiến thưởng, đến lúc đó đổi một chỗ ở tốt hơn, có thể đổi cho cha một cái giường lớn…

Thời gian chớp mắt đã trôi qua nửa tháng.

Nửa tháng, tình cảm của Lâm Bối Bối và cha càng ngày càng tốt, ít nhất hai người không cãi nhau nữa, Lâm Dũng có thể cảm giác được con gái thân thiết với mình hơn rất nhiều, thế cho nên mỗi ngày mặc dù đi sớm về khuya làm việc nhưng Lâm Dũng vẫn vui vẻ như trước.

Hiện tại Lâm Dũng cũng nghe lời con gái, buổi tối sẽ mang theo đồ ăn khuya di.

Thế cho nên trước kia thỉnh thoảng sẽ sau dạ dày nhưng sau một khoảng thời gian không còn đau nữa. Nửa tháng này Lâm Bối Bối cũng rất bận rộn, cô bận học toán trong không gian học thần.

Chương 17

Cô đã hoàn thành chương trình giảng dạy lớp bốn của trường tiểu học, cũng đã vượt qua kỳ thi. Nhưng toán Olympic thì chỉ mới tới lớp ba.

Không còn cách nào, thiên phú học tập của Lâm Bối Bối không cao, cô cũng không phải thiên tài, sở dĩ hiện tại cô có thể trong thời gian này nhanh chóng đạt tới tiến độ như vậy cũng là vì có không gian học thần, còn có sự kiên trì của cô.

"Cho em một tiếng rưỡi, đây là bài thi toán Olympic, em cứ ở chỗ này làm đi, chỉ cần có thể đạt một nửa số điểm, cô sẽ giúp em báo danh". Trong phòng giáo viên, cô giáo Lâm đưa cho Lâm Bối Bối một tờ giấy.

Lâm Bối Bối nhận lấy bài thi lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm lấy bút…

Cô giáo Lâm thấy Lâm Bối Bối cẩm bút lên và nhìn vào bài thi, nhưng vẫn không bắt đầu viết thì thở dài.

Kỳ thật, cô đối với kết quả thi lần này của Lâm Bối Bối cũng không xem trọng.

Tuấn trước bọn họ đã có một kỳ thi hàng tháng nhưng kết quả của Lâm Bối Bối không phải là rất tốt.

Thử hỏi nếu ngay cả chương trình giảng dạy trong sách giáo khoa cũng không thể học tốt thì sao có thể học tốt toán Olympic đây.

Lần này những đứa trẻ trong lớp đăng ký tham gia cuộc thi đều đã từng đăng ký tham gia Olympic toán ở bên ngoài, các em ấy có nền tảng nhất định của toán Olympic, nhưng Lâm Bối Bối... Theo như cô biết thì gia cảnh của Lâm Bối Bối không giàu có, cũng không có tham gia bất kỳ lớp học nâng cao hay năng khiếu nào bên ngoài.

Quên đi, để cho đứa nhỏ này thử một lần xem, nói không chừng con bé sẽ...bỏ cuộc.

Vừa nghĩ xong cô giáo Lâm đã nhìn thấy Lâm Bối Bối bắt đầu viết.

Cô giáo Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm lấy quyển sách bài tập bên cạnh bắt đầu chấm điểm.

Bên này Lâm Bối Bối cũng bắt đầu làm bài.

Lúc đầu cầm lấy bài thi cô theo thói quen nhìn hết một lượt toàn bộ.

Cô nhìn thấy loại để quen thuộc, cũng nhìn thấy loại để hoàn toàn xa lạ, cô biết đó là những bài cô chưa từng học qua.

Đối với những câu hỏi Olympic phẩn lớn là tổng hợp kiến thức kiểm tra kết hợp với kiến thức Olympic toàn tiểu học.

Mà cô chỉ mới học được toán Olympic năm lớp ba tiểu học. Nhưng Lâm Bối Bối không muốn bỏ cuộc.

Nếu có thể đạt một nửa điểm trong lần thi này thì cô có thể đăng ký tham gia cuộc thi Olympic nửa tháng sau, trong nửa tháng chờ đợi đó cô có thể học được kiến thức toán Olympic còn lại, đến lúc đó cô sẽ có sức tranh giành trong cuộc thi. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ trong chớp mắt, Lâm Bối Bối rất nhanh đã bắt đầu trả lời…

Thời gian trôi qua từng chút một.

Đợi đến khi cô giáo Lâm chấm xong quyền bài tập cuối cùng thì đã nghe được tiếng đồng hồ báo thức. Cô giáo Lâm lập tức hoàn hồn.

Đây là tiếng đồng hồ báo thức mà cô đặt ra trong một tiếng rưỡi.

"Bối Bối, đã đến lúc nộp bài".

Lâm Bối Bối gật đầu, buồng bút đưa bài thi qua.

Cô giáo Lâm nhận lấy, rũ mắt nhìn, khi nhìn thấy trên giấy không ít chỗ trắng xóa thì cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.

Quả nhiên rất nhiều để Lâm Bối Bối không làm được.

Về phẩn những để đã làm kia có lẽ cũng sẽ làm sai không ít. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô giáo Lâm vẫn cầm bút đỏ và bắt đầu chấm.

Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người cùng với tiếng bút xẹt qua trên giấy.

Lâm Bối Bối nhìn cây bút đỏ trên giấy thi, trong lòng không khỏi dâng lên một tiếng.

"009, cậu nói xem tôi có thể đạt được một nửa điểm không?"

[ Lát nữa ký chủ sẽ biết thôi. ] "... Được rồi".

Sự chờ đợi có vẻ lâu, nhưng cũng có về rất nhanh. Chỉ chốc lát sau Lâm Bối Bối đã thấy cô giáo Lâm dừng bút, bắt đầu tính điểm.

Thật ra lúc này cô giáo Lâm đang rất ngạc nhiên.

Bởi vì cô ấy không nghĩ tới Lâm Bối Bối lại làm đúng không ít đề, mặc dù phần lớn là câu hỏi trắc nghiệm.

Chương 18

Chẳng lẽ Lâm Bối Bối thật sự có thể lấy được một nửa điểm?

Một lúc sau cô giáo Lâm cũng chấm điểm xong. Sợ chấm sai cô còn kiểm tra lại hai lần, cuối cùng điểm số là giống nhau.

Sau đó Lâm Bối Bối thấy ở trên cùng để thi cô giáo Lâm viết hai số 51. Bài kiểm tra này dựa trên thang điểm 100, vì vậy…

Cô giáo Lâm quay đầu, cười nói với Lâm Bối Bối: - "Lâm Bối Bối, chúc mừng em đạt 51 điểm, được hơn một nửa điểm, lát nữa cô sẽ giúp em báo danh tham gia cuộc thi Olympic toán lần này".

Mặc dù lúc nhìn thấy số 51 kia trong lòng Lâm Bối Bối đã mừng rỡ nhưng khi chân chính nghe cô giáo Lâm nói giúp mình báo danh, cô vẫn không không chế được nở một nụ cười tươi. "Vâng, cảm ơn cô giáo, em nhất định sẽ cố gắng". Tuy cô giáo Lâm không biết vì sao Lâm Bối Bối có thể làm được một nửa để, nhưng cô vẫn giữ lời hứa, còn cách cuộc thi tận nửa tháng, có lẽ qua nửa tháng nữa trong cuộc thi điểm số của Lâm Bối Bối có thể cao hơn cũng không chừng.

Đương nhiên là cô giáo Lâm cũng chỉ dám suy nghĩ.

Nửa tháng sau, Lâm Bối Bối càng thêm cố gắn gắng học tập.

Lâm Dũng cũng cảm thấy trong thời gian gần đây con gái đã rất chăm chỉ.

Ông sợ con gái bởi vì học tập quá mức mà thân thể không chịu nổi, ông lo lắng nói: "Bối Bối à, con thích học tập là chuyện tốt, nhưng mà phải chú ý nghĩ ngơi nữa".

Lâm Dũng tiết kiệm tiến và sử dụng phí vay y để cho con gái mình học một trường tiểu học tốt là để con gái nhận được một nền giáo dục tốt hơn, nên ông không có nhiều yêu cầu về thành tích của con gái.

Có thể đạt được thành tích xuất sắc đương nhiên là chuyện tốt, nhưng

không có cũng không sao. Suy cho cùng bản thân ông là một người mù chữ, không có văn hóa, ông cũng biết khó khăn của việc mù chữ, vì vậy ông đã cho con gái đi học. Chỉ cần con gái có thể biết chữ, có thể tính toán, ông đã cảm thấy mỹ mãn.

Lâm Bối Bối đang đắm mình trong bài thi, phục hồi tinh thần nói: "Không sao đâu cha, con không thấy mệt, đúng rồi, vài ngày nữa con sẽ tham gia cuộc thi Olympic toán học sinh tiểu học toàn thành phố".

“Cuộc thi Olympic? Olympic là gì?”

Lâm Dũng không biết Olympic là cái gì, nhưng toàn thành phố với cuộc thi thì biết.

“Bối Bối à, con muốn tham gia thi đấu toàn thành phố ư?”

"Đúng vậy, cha, con sẽ cố gắng, đến lúc đó tranh thủ lấy giải thưởng về". Lâm Dũng cười haha: - "Được, Bối

Bối có chí khí, nhưng mà..."

Không biết ông nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng nói: - "Nhưng mà cuộc thi này chỉ cần cố gắng hết sức, Bối Bối không nên tạo cho mình áp lực quá lớn". "Con biết rồi cha, nhất định con có thể làm được".

Lâm Dũng:…

Không, con không thể đâu.

Thấy con gái lại quay đầu tiếp tục làm bài thi, Lâm Dũng giật giật khóe môi, không biết nên nói cái gì.

Mặc dù khi lần cuối đi họp phụ huynh cho con gái đã rất lâu, nhưng Lâm Dũng vẫn biết thành tích của con gái như thế nào.

Tuy rằng ngoài miệng ông nói trong lòng không để ý thành tích của con gái nhưng vẫn sẽ len lén nhìn. Thành tích của con gái trên thực tế luôn luôn không tốt.

Dù cho Lâm Dũng mù chữ nhưng con số từ 1 đến 100 ông vẫn biết, điểm số trên bài thi kia ông cũng biết.

Nói thật ông rất kinh ngạc khi Bối Bối có thể tham gia cuộc thi toàn thành phố này.

Đối với việc Bối Bối nói muốn đoạt giải ông càng kinh ngạc hơn.

Dù ông muốn cho con gái mình sự tự tin, nhưng ông biết trình độ thật sự của con gái mình.

Chỉ sợ bây giờ Bối Bối tự tin như vậy, đến lúc đó khi thua cuộc thi, thành tích không tốt thì sẽ khóc.

Ông biết Bối Bối rất mạnh mẽ.

Lâm Dũng rất muốn nói, cho dù thua cuộc thi cũng không sao, rốt cuộc cũng không thể nói ra, bởi vì ông không muốn đả kích con gái khi còn chưa thi đấu.

Chương 19

Nói không chừng đến lúc đó Bối Bối sẽ đoạt được giải thưởng thì sao?

Lâm Dũng cảm thấy, ngày đó ông vẫn nên mua thêm một ít thịt làm thịt kho tàu cho Bối Bối ăn thì sẽ tốt hơn.

Chẳng phải người ta có một câu: Thức ăn có thể chữa lành mọi nỗi buồn sao?

Lâm Bối Bối hoàn toàn không biết bản thân ngoài việc bị giáo viên, bạn học không ôm hy vọng gì cho trận đấu này mà ngay cả cha cô cũng thế. Bất quá cô cũng mặc kệ suy nghĩ của người khác, hiện tại cô chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào học tập.

Thời gian nửa tháng rất nhanh đã trôi qua, Lâm Bối Bối cấm bóp viết đi vào phòng thi.

“Lão Lâm à, hôm nay ông có gì không yên lòng sao?”

Lão Triệu cũng là công nhân vệ sinh hỏi.

Lâm Dũng đổ phần lá cây cuối cùng vào thùng rác, trong tay cầm chổi lớn liếc lão Triệu một cái rồi đưa mắt nhìn phía xa xa, có hơi u sầu: - "Tôi đang lo lắng cho con gái".

"Con gái ông?" nhiên nói chuyện gì à?" Lão Triệu ngạc "Con gái ông xảy ra

Ông biết con gái Lâm Dũng là bảo bối trong lòng ông ấy, thật ra với tỉnh Lâm Dũng mà nói, nếu con gái của ông ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chọ dù dùng mạng của bản thân để đổi ông ấy cũng bằng lòng, chỉ đáng tiếc cô con gái kia của Lâm Dũng…

Lão Triệu và Lâm Dũng là đồng nghiệp với nhau mấy năm, đương nhiên cũng gặp qua con gái của Lâm Dũng là Lâm Bối Bối vài lần, nói thật, ấn tượng kia cũng không tốt lắm, giống như con bé đang cực lực xóa bỏ mối quan hệ với Lâm Dũng vậy, ông còn từng nhìn thấy Lâm Bối Bối dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lâm Dũng. Thật lòng thì lão Triệu không thích

Lâm Bối Bối.

"Đừng nói bậy, Bối Bối nhà tôi không sao". - Lâm Dũng hơi lớn tiếng nói: "Hôm nay Bối Bối nhà tôi đi tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố".

"Ôi, có thể tham gia cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố đúng là giỏi nha".

Cho tới bây giờ Lâm Dũng cũng chưa từng nói qua chuyện học hành của Lâm Bối Bối với lão Triệu, nên cũng không nói là cuộc thi Olympic Toán toàn thành phố này chỉ cần học sinh tiểu học báo danh là có thể tham gia. "Quên đi, không nói nữa". Lâm Dũng khoát tay, lại tiếp tục bận rộn.

Cuộc thi Olympic Toán mà Lâm Bối Bối tham gia được tổ chức vào buổi sáng tại trường học, buổi trưa ăn cơm xong lại phải tiếp tục đi học, nên nửa đường không thể về nhà.

Lâm Dũng bận rộn cả một buổi sáng, buổi trưa lại đi làm thêm. Sau đó ông còn dự định đi chợ để mua thịt.

Hôm nay Lâm Bối Bối tham gia thi Olympic Toán, nếu làm không được nhất định tâm trạng sẽ không tốt, đêm nay trở về lại làm thêm một ít thịt kho tàu, cho con bé vui vẻ hơn chút.

Mua thịt và rau trong chợ xong, khi đi ngang qua một quầy hàng nhiệt, ông bỗng dừng lại. náo

"Bán dây buộc tóc, kẹp tóc, kẹp tóc đẹp, băng đô đây".

"Mấy bé gái chắc chắn thích".

“Cô gái xinh đẹp à, có muốn mua hay không?”

"Ây chà, người bạn nhỏ à, em đeo cái kẹp tóc này lên đẹp lắm đó, giống như một công chúa nhỏ vậy".

Miệng của người bán hàng rong toàn lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành cho mọi người cười vui vẻ.

Lâm Dũng dừng bước, tấm mắt dừng lại trên người bé gái kia. Bé gái khoảng năm sáu tuổi, mặc cái váy bồng bềnh màu hồng nhạt, thắt bím tóc nhìn rất đẹp, trên tóc còn cài một cái kẹp tóc màu bạc, hình như còn có hình cánh bướm, dưới ánh mặt trời càng thêm tỏa sáng rực rỡ. Lâm Dũng không ngừng tưởng tượng bộ dang của Lâm Bối Bối khi mang cái kẹp tóc này lên.

Bối Bối của ông còn đẹp hơn cô bé kia, không, so với tất cả những cô gái lớn nhỏ mua kẹp tóc, băng đô ở đây còn xinh đẹp hơn, cho nên, nếu Bối Bối đeo kẹp tóc này nhất định cũng đẹp hơn các cô.

Những bé gái đều thích kẹp tóc này, Bối Bối chắc chắn cũng sẽ thích nhỉ?

Hơn nữa vừa rồi người bán hàng rong cũng đã nói một câu làm ông động tâm.

Chương 20

Bối Bối, cũng là công chúa nhỏ trong lòng ông

Bên này, người bán hàng rong tinh mắt đã nhìn thấy Lâm Dũng đứng lại nhìn mình, hắn híp mắt, suy nghĩ một chút rồi cười nói: - “Vị đại ca này có muốn mua kẹp tóc tặng cho con gái anh không?”

Lâm Dũng nhìn người bán hàng rong một cái, hạ quyết tâm: - "Được".

Một lúc sau khi ông đi ra, trong tay đã cấm thêm một cái kẹp tóc xinh đẹp có màu hồng nhạt.

Lâm Dũng nhìn thế nào cũng cảm thấy màu hồng dịu dàng này rất thích hợp với con gái của ông.

Bối Bối nhất định sẽ thích.

Lâm Dũng cẩn trọng bỏ kẹp tóc vào túi, động tác rất cẩn thận, ông thu hổi nụ cười trên mặt, đi về phía phòng thuê.

Thời gian lại đầy trở lại buổi sáng.

Lâm Bối Bối ngồi ở vị trí, rũ mắt nhìn bài thi Olympic Toán mới được phát, cô liếc qua một cái trong lòng rất nhanh đã có cảm giác tự tin, trên mặt cũng nở một nụ cười.

Bởi vì để thi này thật sự quá dễ!

Một tháng này, cho dù là ngày hay đêm, chỉ cần có được chút thời gian, Lâm Bối Bối sẽ tiến vào không gian học thẩn làm bài thi.

Hiện tại cô đã học xong toàn bộ chương trình tiểu học, cũng như kiến thức của kỳ thi Olympic Toán tiểu học, và sau nhiều lần giải câu hỏi, lúc đầu bài thi bị trượt nhưng sau đó lại đạt được 90 điểm.

Chưa một lần đạt được điểm tối đa, đối với cuộc thi Olympic Toán lần này Lâm Bối Bối vốn còn có chút lo lắng, không nghĩ tới bài thi này so với bài thi trong không gian học thẩn còn dễ hơn nhiều.

"009, tại sao độ khó của bài thi này và bài thi trong không gian lại khác nhau lớn như vậy?" Lâm Bối Bối khó hiểu hỏi.

[ Nhảm nhí! Đây là không gian học thần, không gian học thẩn, không gian học thần! Chuyện quan trọng nói ba lần, là để bồi dưỡng cô thành một học thần, độ khó có thể giống như bên ngoài được ư? ]

Lâm Bối Bối chớp chớp mắt, cảm thấy 009 nói cũng đúng.

[ Được rồi, mau làm bài đi, lát nữa nếu dư thời gian thì cô còn phải vào học. ]

Mặc dù bây giờ Lâm Bối Bối đã học xong chương trình tiểu học và chương trình Olympic Toán, nhưng các phương diện khác còn phải tăng cường, ví dụ như sau này xuất hiện cuộc thi sáng tác gì đó, thì tiếng anh, thi đọc sách, thi thư pháp... Cũng không thể tạm thời nhòi nhét một cách vô ích, cho nên phải thừa dịp có thời gian, học tập trước, phải dốc hết toàn lực, phát triển thành một học thần toàn năng.

Sau đó bắt đầu học kiến thức trung học cơ sở, kiến thức ở trung học cơ sở không dễ như tiểu học, nội dung chương trình giảng dạy cũng nhiều hơn, cần phải giánh nhiều thời gian hơn để học tập.

Học thẩn là phải luôn luôn đi đầu. Lâm Bối Bối bình tĩnh lại, bắt đầu làm để.

Các câu hỏi trắc nghiệm gần như có thể đưa ra lựa chọn mà không cần suy nghĩ nhiều.

Với những câu hỏi dài phía sau mặc dù để khác nhau nhưng cùng loại, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đưa ra đáp án.

Sau khi làm xong toàn bộ Lâm Bối Bối lại kiểm tra lại hai lần.

Xung quanh vẫn chưa có ai nộp bài thi, Lâm Bối Bối cũng không muốn giao nhanh như vậy, chỉ mới qua nửa nằm sấp trên bàn, ý thức tiến vào không gian học thấn, bắt đầu học tập…

Giám thị coi thi ở trên bục giảng vừa vặn nhìn thấy một màn này thì lắc đầu.

Lúc này chỉ mới qua có nửa tiếng đã lập tức từ bỏ không làm nữa?

Cho dù không biết làm cũng nên xem thử chứ, vậy mà cứ thế nằm sấp ra bàn ngủ?

Thái độ của học sinh này không được, xem ra phải phản ánh tình huống này với giáo viên trường tiểu Hòa Miêu mới được.

"Bối Bối, cậu làm bài thi được không?" trở lại trường tiểu học, bạn học Thẩm Bân Bân ngồi cùng bàn hỏi.

Chương 21

Lâm Bối Bối nhìn chăm chú vào cậu bé có đôi mắt to đen láy trước mặt, nói thật thì cô đã sớm không còn bao nhiêu ký ức với người bạn cùng bàn cách xa lâu như vậy.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô thấy người bạn cùng bàn này có tính cách rất tốt, vừa nhiệt tình lại vừa tốt bụng.

"Tôi đều làm xong hết, cảm thấy cũng không tệ lắm". - Lâm Bối Bối nói.

Thẩm Bân Bân chớp chớp mắt: "Thật sao?" - Má cậu bé hơi phổng lên – "cái để cuối cùng tớ còn chưa làm xong, Bối Bối, cậu thật lợi hại".

Sở dĩ Thẩm Bân Bân nói như vậy là bởi vì trước đó cậu bé từng thấy Lâm Bối Bối cẩm để thi toán làm rất nhanh, hơn nữa còn rất nhiều câu làm đúng.

Cậu bé cảm thấy thành tích học tập của Bối Bối mặc dù không tốt nhưng năng lực học toán của cô rất được.

“Haha, Lâm Bối Bối lợi hại? Thẩm Bân Bân, lời này của cậu thật sự làm người ta cười chết, ai mà không biết thành tích của Lâm Bối Bối luôn xếp áp chót. Lâm Bối Bối cậu khoác lác như vậy không sợ đau lưỡi ư?”

Lâm Bối Bối nghe được giọng nói thì nhíu mày quay đầu lại, lại, đối đ diện với ánh mắt chế giễu của một bé gái.

Cô bé để tóc dài, tóc chải rất gọn gàng đẹp mắt, bên trên còn đeo một chiếc băng đô óng ánh xinh đẹp, nói thật thì nhìn rất đẹp nhưng ánh mắt của cô bé đã phá hủy đi vẻ đẹp đó.

Lâm Bối Bối không nhớ rõ tên cô bé là gì, chỉ mơ hồ nhớ được, kiếp trước ở trường tiểu học hình như có một nữ sinh rất thích nhắm vào mình.

Vào thời điểm đó cô thường xuyên có mâu thuẫn với cô bé này.

Nhưng bây giờ…

Trong lòng Lâm Bối Bối không có bao nhiêu dao động, càng không xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ mà Tô Thục muốn thấy.

Cô chỉ thản nhiên nhìn liếc qua rồi thu hồi tầm mắt, nói: - "Cuộc thi đã qua rồi, kết quả như thế nào chờ công bố sẽ biết".

Nói xong cô tiếp tục cúi đầu giải bài thi.

Tô Thục vốn đã làm xong tư thế muốn cùng Lâm Bối Bối cãi nhau, không nghĩ tới cô lại không tức giận, còn quay đầu tiếp tục làm bài thi.

Cô bé cảm thấy trong khoảng thời gian này Lâm Bối Bối hình như đã thay đổi, giống như đã thành một người khác, nhưng cậu ta rõ ràng vẫn là Lâm Bối Bối mà.

Lại nói tiếp, Tô Thục và Lâm Bối Bối cũng không có bao nhiêu xích mích, nhưng cô bé vẫn là không thích Lâm Bối Bối, bởi vì rất nhiều nam sinh và nữ sinh đều cảm thấy Lâm Bối Bối xinh đẹp hơn cô bé, mà Tô Thục lại cảm thấy mình mới là người xinh đẹp nhất. Vì thế cô bé lập tức cùng Lâm Bối Bối cãi nhau.

Tô Thục hừ nhẹ một tiếng, vậy thì đợi đến khi có kết quả đi, cô bé đã thấy thời gian thi còn chưa qua được một nửa thì Lâm Bối Bối đã ngủ rồi, cậu ta có thể thi tốt mới là lạ!

Lúc Lâm Bối Bối tan học về, Lâm Dũng vẫn như thường lệ không có ở đây mà đi làm ca tối, nhưng cơm tối thì đã chuẩn bị xong.

Trên bàn ăn nho nhỏ có thịt kho tàu quen thuộc, Lâm Bối Bối nhìn dĩa thịt kho tàu, mùi hương nó xộc thẳng vào mũi, vẻ mặt nhu hòa đi vài phản.

Cơm nước xong Lâm Bối Bối thu dọn bát đũa, định trở về phòng ngủ tiếp tục làm bài. Bật đèn lên, liếc nhìn một cái đã nhìn thấy một vật gì đó lấp lánh trên bàn học.

Cô đi qua, cuối cùng chậm rãi cẩm lấy thứ kia lên, là một cái kẹp tóc màu hồng lam có hình cánh bướm, trên cánh dường như còn có lớp phấn lấp lánh.

Không cần phải nói, đây chắc chắn là đồ cha mua cho cô.

Ký ức kiếp trước trở lại, lúc này ở kiếp trước cô vẫn chỉ là một cô bé mười một tuổi, đối với thứ như kẹp tóc nhỏ này thì rất là thích, với cô lúc đó mà nói thì những đồ trang sức trong suốt màu hồng này giống như thứ mà công chúa nhỏ mới có, nữ sinh trong lớp ai cũng có nên cô cũng muốn.

Mặc dù biết rằng cha không có nhiều tiến tiết kiệm, nhưng rất nhiều lần cô sử dụng phương pháp khóc lóc để nằng nặc đòi cha mua cho mình.

Chương 22

Vào thời điểm đó chắc chắn cô sẽ rất hạnh phúc và vui vẻ khi nhận được món đồ trang sức này.

Nhưng bây giờ…

Trong tâm lý tuổi bốn mươi, lại chứng kiến sự phát triển của thế hệ sau, Lâm Bối Bối chẳng còn hứng thú gì với những món đồ trang sức nhỏ này, thậm chí cái màu hồng lam này trong mắt hậu thế xem ra nhìn có chút cay mắt.

Nhưng vậy thì sao?

Lâm Bối Bối cẩm kẹp tóc đi tới bên cạnh cửa, cô từ từ đóng cửa lại, làm lộ ra tấm gương treo cao khoảng bằng cô ở trên cửa.

Cô chậm rãi lấy kẹp tóc màu hồng lam kẹp lên tóc mình.

Dường như cô có thể tưởng tượng được khi cha chọn cái kẹp tóc này trong rất nhiều cái, cũng sẽ tưởng tượng con gái nhận được nó thì tâm trạng có bao nhiêu hạnh phúc, sẽ không đợi được mà đeo nó lên đầu.

Mà lúc này khi cô đang đeo cái kẹp tóc trên đấu.

Mắt cô bỗng nhiên đỏ hoe, cũng nói trong lòng rằng: Cha, con cũng cảm thấy nó rất đẹp, rất đẹp.

Cô lại nhớ tới tối hôm qua, trước khi cha đi ngủ có nói bóng gió qua chuyện thi Olympic Toán, có lẽ ý tử là hy vọng nếu cô thi không tốt cũng đừng buồn.

Lâm Bối Bối cũng hiểu được nguyên nhân hôm nay cha mua kẹp tóc này tặng cho mình, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Cô nhìn bản thân đang cười trong gương, trong lòng thẩm nói: Hy vọng cuộc thi Olympic lần này có thể làm cho cha một bất ngờ. Chớp mắt một cái năm ngày đã trôi qua. Trong phòng giáo viên của tiểu học Hòa Miêu, các thầy cô đang tập hợp lại với nhau để thảo luận về cuộc thi Olympic lần này, bởi vì hôm nay là ngày công bố kết quả. 

[1] thật ra cái chỗ này nó hơi lạ, cv chỗ này để là tiểu hoa, nhưng khúc trước lúc giáo viên giám thị kia nói lại là Hòa Miêu, nên mình quyết định để vậy luôn, có sai thì cho mình xin lỗi nhe.

“Thấy Trương, thấy cảm thấy Bạch Hạo Hồng lớp thấy lần này có thể đoạt giải không?”

Người được hỏi là giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu, Bạch Hạo Hồng là học sinh đứng số một của khối sáu.

Thầy Trương là người có cái đầu kiểu Địa Trung Hải và đeo kính, nói: "Tôi đã hỏi Hạo Hồng, thằng bé nói để trước làm không sai, nhưng để cuối thì có chút khó khăn, nó nói nhất định sẽ bị trừ điểm, phỏng chừng thành tích tốt nhất cũng chỉ là giải ba". "Ây, không phải chứ".

Giáo viên kia lại tiếp tục hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu, đáp án nhận được cũng là không hài lòng.

Ngay cả bạn học sinh trong lớp một có thành tích tốt nhất cũng chỉ có thể là giải ba, vậy thì các bạn cùng lớp khác xem ra là không có hy vọng. Về phần tại sao không hỏi khối năm? Quên đi, lớp một khối sáu cũng không nắm chắc huống chi là khối năm, sở dĩ lần này để cho khối năm tham gia cũng chỉ là cho bọn nhỏ tích lũy một chút kinh nghiệm mà thôi.

Tuy nhiên bọn họ cũng biết, đối với cuộc thi Olympic Toán lần này tiểu học Hòa Miều bọn họ không có bất kỳ ưu thế gì so với các trường tiểu học khác.

"Khi nào tiểu học Hòa Miêu chúng ta mới có thể giành được giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán aaa".

Các giáo viên nhìn lên trời cảm khái.

“Đúng rồi cô Lâm, nghe nói lớp cô hình như có một học sinh có thành tích rất kém tham gia à?”

Cô Lâm, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp một khối năm, cô năm, cô ngăng đầu khỏi đống bài tập. Vừa rồi mọi người thảo luận cô cũng không gia nhập, bởi vì cô chẳng có hy vọng gì vào cuộc thi này.

Cô gật đầu: - "Đúng vậy, con bé tên Lâm Bối Bối, thành tích quả thật không tốt lắm, kỳ thật tôi cũng không hiểu vì sao con bé muốn tham gia, nhưng mà học sinh muốn đi thi thì cứ để cho con bé đi thôi, dù sao cũng không có quy định yêu cầu gì".

- Về phần lúc trước mình cho Lâm Bối Bối làm một bài thi Olympic Toán và con bé còn làm đúng một nửa thì cô giáo Lâm cũng không nói.

Bởi vì kỳ thi Olympic Toán lần này chọ dù có làm đúng một nửa thì cũng chẳng có phần thưởng.

"Haizz, có học sinh chính là như vậy, luôn có tham vọng rất cao". Một giáo viên cảm khái. Đúng lúc này thầy hiệu trưởng với cái đầu trọc, vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

Chương 23

Trong văn phòng, tất cả giáo viên lập tức đứng dậy, bởi vì bọn họ biết giờ này hiệu trưởng đến đây nhất định là nói chuyện thành tích thi Olympic Toán lần này.

“Hiệu trưởng, có phải đã có thành tích thi Olympic Toán rồi không?”

Hiệu trưởng cười và gật đầu: "Đúng vậy, đã có rồi".

Giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu lập tức nói: "Hiệu trưởng, có phải là học sinh Hạo Hiên của lớp chúng tôi đạt giải ba không?" - Mặc dù chỉ là giải ba nhưng đó cũng là giải thưởng, có còn tốt hơn không.

"Đúng vậy, học sinh Bạch Hạo Hồng quả thật đã giành được giải ba".

Giáo viên chủ nhiệm lớp một khối sáu vui mừng.

Nhưng đúng lúc này hiệu trưởng lại cười haha, mặt ông đỏ chót, ngay cả cái đầu trọc lóc kia cũng có vẻ đặc biệt sáng bóng.

"Tuy nhiên lần này trường chúng ta còn đoạt được một giải nhất".

“Cài gì! Giải nhất, không thể nào!”

"Nhưng mà Bạch Hạo Hiên đứng nhất khối sáu cũng chỉ đạt giả ba, làm sao có học sinh đạt giải nhất". Mặc dù giải nhất rất hấp dẫn nhưng cũng không thể nào lừa gạt người khác nha.

"Như thế nào? Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa gạt các người sao? Cô giáo Lâm Ninh à".

Lâm Ninh, cũng chính là cô giáo Lâm, lập tức lên tiếng.

"Lâm Ninh à, học sinh đoạt giải nhất chính là học sinh Lâm Bối Bối của lớp cô đó. Cô Lâm, sao lúc trước cô không nói trong lớp có hạt giống tốt như vậy cho kỳ thi Olympic, lần này thật sư cho chúng tôi một ngạc nhiên lớn". Lần này em ấy đã đại diện cho trường tham gia kỳ thi Olympic, cuối cùng cũng không bị người của trường khác cười nhạo nữa.

Nghĩ đến đây hiệu trưởng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, còn chưa gặp mặt mà ông đã có ấn tượng tốt với học sinh có tên Lâm Bối Bối kia rồi. "Cô Lâm à, để thi Olympic kỳ này rất khó, mà học sinh Lâm Bối Bối lại là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, cũng là giải nhất nha".

Lúc này Lâm Ninh hoàn toàn choáng váng.

Cô không nghe lầm chứ? Lâm Bối Bối giành được giải nhất Olympic Toán, còn đạt điểm tuyệt đối?

"Cô giáo Lâm, không nghĩ tới lần này lớp cô lại cho ra một con hắc mã".

"Các người xem, Lâm Ninh đã vui đến ngây người rồi".

Lâm Ninh: Ôi, tôi thật sự ngu ngốc. Thông tin thành tích kỳ thi Olympic

Toán lần này lan rộng đến các tiểu học vô cùng nhanh, mà trong đó mức độ nghị luận cao nhất chính là Lâm Bối Bối đến từ lớp một khối năm.

Lâm Bối Bối ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt lấy nhau, đôi mắt xinh đẹp mở to, bên trong tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

Nhìn cô giống như không có phản ứng nhưng đã trong đấu đang hoan hô tung bông.

"009, cậu có nghe thấy không? Tôi giành được giải nhất, giải nhất, tôi có thể nhận được 500 tệ, thật tốt quá".

[ Không sai, cũng không tính là cô

phụ nỗ lực của cô trong khoảng thời này, tuy nhiên kế tiếp cô còn phải học tập kiến thức khác, không nên kiêu ngạo tự mãn, cô phải biết rằng chúng ta học tập không phải vì 500 tệ này, mà là vì trở thành một học thẩn, vì thành tài! 】

"Ừm 009, tôi biết rồi". - Lâm Bối Bối đương nhiên biết mục đích cuối cùng của mình là học thành tài, nhưng cũng không ngăn cản cô vui vẻ vì lấy được giải nhất 500 tệ trong cuộc thi Olympic lần này.

Đó là 500 tệ đó, với số tiền đó cô có thể đưa cha đi khám bác sĩ.

Đúng lúc này hiệu trưởng đi vào, trên mặt cười ha hả, tuy rằng đầu bị hói nhưng bộ dạng kia lại làm ông giống như Phật Di Lặc hiển từ.

Ông bước lên bục giảng, nói: - "Các em học sinh trong lớp, thành tích

Ngay khi hiệu trưởng bước vào, cả lớp lập tức im lặng. "cuộc thi Olympic lần này tôi biết là các em đã nghe nói, lần này trường chúng ta có hai học sinh đạt được giải thưởng, một dong, là học sinh Bạch Hạo Hồng lớp một khối sáu, giành giải ba".

Chương 24

“Mà giải nhất toàn thành phố lần này cũng chính là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối, chính là học sinh Lâm Bối Bối lớp một khối năm của chúng ta. Cho hỏi học sinh Lâm Bối Bối là ai?”

Hiệu trưởng cười tủm tỉm, ánh mắt quét về phía tất cả mọi người bên dưới.

Dường như trong nháy mắt, mọi người đều hướng ánh nhìn lên trên người Lâm Bối Bối.

Cứ như thế Lâm Bối Bối được "tắm rửa" trong ánh mắt của nhiều người như vậy mà đứng lên, nói: "Xin chào hiệu trưởng, em là Lâm Bối Bối".

Hiệu trưởng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lâm Bối Bối, không ngờ là một cô bé xinh đẹp như vậy.

"Học sinh Lâm Bối Bối, chúc mừng em đã giành được giải nhất cuộc thi Olympic học sinh tiểu học Cúp Ngôi Sao thành phố H lần này, tiếp theo mời em lên nhận thưởng".

Nghe được hai chữ giải thưởng, ánh mắt Lâm Bối Bối lại sáng lên, giống như là trong đó có ngôi sao vậy, cô nghiên người đi lên bục giảng. Và hiệu trưởng cũng trao phần thưởng.

"Giải nhất ngoài giấy khen còn có thưởng 500 tệ, ngoài ra còn có phần quà trị giá 100 tệ là bình giữ nhiệt. Học sinh Lâm Bối Bối, chúc mừng em, hy vọng sau này em tiếp tục cố gắng".

Lâm Bối nhận lấy một tấm giấy khen, một cái phòng bì chứa tiển bên trong, còn cò một cái bình giữ nhiệt... màu hồng chưa khui ra.

"Cái bình giữ nhiệt này vốn là màu đen, nhưng em là con gái mà, sao có thể dùng màu đen được, cho nên thấy đã bảo bọn họ đối sang màu hồng nhạt. Học sinh Lâm Bối Bối, em thấy thế nào? Có thích không?" Hiệu trưởng cũng biết thương hiệu bình giữ nhiệt này, không phải là hàng giá rẻ, hiệu quả giữ nhiệt đặc biệt tốt.

Biết được giải thưởng còn có bình giữ nhiệt, Lâm Bối Bối vốn định đưa bình cho cha:... Cô có thể nói rằng mình thích màu đen phổ biến hơn không? "Thế nào, học sinh Lâm Bối Bối, em có thích không?"

Đối mặt với ánh mắt cười của hiệu trưởng, giống như đang chờ mong được khen ngợi, khóe môi Lâm Bối Bối giương lên: - "Thích".

Hiệu trưởng cười haha: – "Thấy biết em sẽ thích màu hồng mà".

Ngay khi hai người đang vui vẻ hòa thuận, một giọng nói như kiếm chuyện vang lên. "Hiệu trưởng, thành tích của Lâm Bối Bối kém như vậy sao cậu ấy có thể giành được giải nhất, có phải là nhầm lẫn hay không, hay là trong kỳ thi này Lâm Bối Bối gian lận".

Người nói chuyện là Tô Thục, vẫn luôn tự ào tưởng coi Lâm Bối Bối là kẻ địch.

Lúc này Tô Thục cứng đầu, với khuôn mặt nhỏ nhắn, nói ra lời đại nghĩa.

Lúc trước sau khi làm xong bài thi, Tô Thục đã hung hăng chế giễu Lâm

Bối Bối một lần, nói cô tuyệt đối không có khả năng đoạt giải, cô bé một mực chờ đợi kết quả ngày hôm nay, rồi lại hung hãng cười nhạo Lâm Bối Bối si tâm vọng tưởng. Nhưng sự thật lại đánh vào mặt cô bé. Lâm Bối Bối giành được giải nhất, còn nhân được 500 tê và một cái bình giữ nhiệt trị giá 100 tệ, ở trên bục giảng nhận được lời khen ngợi của hiệu trưởng.

Làm sao Tô Thục có thể tiếp nhận được chuyện này, vì thế vào giờ khắc này cô bé rốt cuộc nhịn không được ra tiếng chất vấn.

Cũng vào thời điểm này không ít học sinh trong lớp cũng sinh lòng nghi hoặc, nhất là kỳ vọng đối với kết quả thi Olympic lần này của bản thân.

Đúng vậy, thành tích bình thường của Lâm Bối Bối kém như vậy, sao cô có thể giành được giải nhất nhất cuộc thi Olympic.

Cho nên, có phải thật sự giống như lời Tô Thục nói hay không, là chấm sai hoặc là Lâm Bối Bối gian lận.

Hiệu trưởng vốn đang tươi cười bỗng nhiên ngừng lại, nhưng cũng chỉ hai giây, trên mặt lại mang theo nụ cười, mà tươi cười đã ít đi, trong mắt cũng không có bao nhiêu ý cười.

“Bạn học sinh này, thành tích bình thường của học sinh Lâm Bối Bối tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng cuộc thi Olympic lần này tuyệt đối công bằng, công chính”

Chương 25

"Trong phòng thi không chỉ có một giám thị, mà còn lắp đặt hai camera. Kết quả cuộc thi lần này tôi cũng đã đối chiếu vài lần, vì vậy chắc chắn không có trường hợp mà học sinh này nói là chấm sai hay gian lận".

"Thành tích bình thường cũng không đại biểu cho tất cả, mỗi người đều có sở trường riêng, có người học không tốt ở phương diện nào đó, không có nghĩa là ở phương diện khác cũng không tốt. Mà cho dù không tốt, nhưng về sau bản thân cố gắng nỗ lực học tập cũng có thể biến những điểm yếu thành điểm mạnh. Cho nên thành tích không thể đại diện cho nhân cách của một người hay thành tựu trong tương lai của họ".

“Tuy nhiên...”

Ông dừng một chút rồi nói: - "Tuy nhiên học sinh Lâm Bối Bối à. Thành tích bình thường của em cũng cần cải thiện, không nên chỉ có tiến bộ trong cuộc thi Olympic nha".

Lâm Bối Bối đối diện với ánh mắt cổ vũ của hiệu trưởng, trên trên mặt - cũng c lộ ra nụ cười: - "Em hiểu rồi hiệu trưởng, gần đây em vẫn luôn cố gắng học tập, em tin tưởng thành tích sắp tới của em có thể cải thiện".

“Tốt tốt, không tổi!”

"Cũng hy vọng học sinh lớp một khối năm có thể chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng lên, có tiến bộ trong học tập, cố lên".

"Cảm ơn hiệu trưởng".

Hiệu trưởng vừa rời đi, không ít bạn học đều vây quanh Lâm Bối Bối, hâm mộ nhìn tiền thưởng và giải thưởng của cô.

Tô Thục chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng. "Có giám thị thì sao? Có camera thì sao? Nhất định là Lâm Bối Bối gian lận". - Tô Thục thì thẩm, cũng không dám nói ra miệng hay đi chế giễu

Lâm Bối Bối nữa.

Hơn bốn giờ Lâm Bối Bối tan học, lần đầu tiên cô không trực tiếp đi về nhà, mà đi mất nửa tiếng tới đường Bình An, cũng chính là nơi cha cô làm việc.

Từ xa cô đã nhìn thấy cha mặc áo ba lỗ, bên ngoài khoác cái áo công nhân màu cam, tay cầm chổi lớn quét đường với một cái chân khập khiễng.

Lúc này nắng vẫn còn gắt, không ít người đi đường còn cấm ô, trán Lâm Bối Bối đã sớm toát mồ hôi. "Cha ơi". - Lâm Bối Bối cách một khoảng xa gọi.

Lâm Dũng đang quét đường chợt nghe thấy giọng nói của con gái, ông quay người lại nhìn qua, quả thật nhìn thấy con gái Lâm Bối Bối đang đeo cặp sách đi về phía mình.

Con gái đi đến ngày càng gần, nhìn mồ hôi trên trán cô, Lâm Dũng đau lòng, muốn đưa tay lau cho con gái, lại sợ sẽ làm bẩn lên người cô, ông nói: - "Bối Bối, sao con lại tới đây? Tan học thì nên về nhà, sao lại tới nơi này? Hiện tại trời còn nóng như vậy, con xem cả người con toàn mồ hôi".

Nhận được sự quan tâm của cha, trong lòng Lâm Bối Bối như được an ủi, cười nói: - "Cha ơi, con không sao.

Con có thứ này cho cha xem".

Sự chú ý của Lâm Dũng còn ở trên gương mặt đang bị phơi nắng đến đỏ bừng của con gái, nên vội vàng dẫn cô đến bóng mát dưới gốc cây, thuận miệng hỏi: - “Cái gì vậy?”

Lâm Bối Bối lấy cặp sách ở sau lưng ra, kéo khóa xuống, lấy ra mấy thứ từ bên trong. Cô đặt tất cả trước mặt cha mình, nở một nụ cười: - “Cha, cha biết cái này là gì không?”

Lâm Dũng nhìn kỹ, đây là một tờ giấy lớn rất đẹp, mặt trên in chữ, còn in hoa văn đẹp mắt, bên trong có rất nhiều chữ Lâm Dũng đều nhìn không hiểu, nhưng ba chữ Lâm Bối Bối thì ông lại hiểu.

Đời này ba chữ Hán duy nhất Lâm Dũng có thể học được chính là ba chữ "Lâm Bối Bối".

"Cái này, tờ giấy này đẹp thật". - Lâm

Dũng không biết đây là cái gì, nhưng phía trên in tên Bối Bối, con bé còn vui vẻ lấy ra cho ông xem, chắc chắn là thứ tốt, vì không biết là cái gì ông cũng chỉ có thể khen như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp