Chiếc xe hơi màu đen lao vun vút khỏi cổng lớn của trang viên, Phương Thức Thu ngồi trên xe lăn, nhìn theo bóng mẹ rời đi.
Sau khi ly hôn với bố cậu, mẹ cậu đã có gia đình riêng, Phương Thức Thu chưa từng gặp người chồng thứ hai của mẹ, chỉ vô tình nghe được cuộc điện thoại giữa bà và chồng.
Lúc đó, mẹ cậu nói chuyện với chồng bằng giọng điệu vui vẻ mà Phương Thức Thu chưa từng nghe thấy bao giờ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên ý cười.
Bà chưa từng lộ ra vẻ thoải mái vui vẻ như vậy trước mặt bố cậu, vì vậy cuối cùng họ đã chia tay.
Tình cảm giữa mẹ cậu và người chồng thứ hai rất tốt, sau khi Phương Thức Thu xuất viện, cuối cùng bà cũng có thể trở về bên cạnh người mình yêu.
Lúc chăm sóc cậu, bà luôn rơi lệ đầy mặt, khi rời đi lại dứt khoát kiên quyết, không hề quay đầu lại.
Phương Thức Thu cảm thấy bà hẳn là rất mệt mỏi, chán ghét việc chăm sóc bệnh nhân, chán ghét việc phải đối mặt với người chồng cũ không còn tình cảm.
Nhưng cậu không oán trách, không trách móc mẹ.
Mẹ cậu đã có cuộc sống mới, người yêu mới, không cần phải vì đứa con trai có quan hệ nhạt nhẽo mà đau lòng rơi lệ.
Những gì bà đã làm cho cậu là quá đủ rồi, Phương Thức Thu sẽ không đòi hỏi bà phải ở bên cạnh cậu mãi mãi.
Chỉ là đôi khi, cậu vẫn không nhịn được mà nhớ bà, giống như hồi nhỏ, khi bà vừa mới ly hôn với bố cậu.
Phương Thức Thu không nói với bố cậu về nỗi nhớ mẹ, cũng không thử liên lạc với bà.
Cậu nghĩ, dù là bố cậu hay người yêu của mẹ, chắc chắn sẽ không muốn cậu làm phiền đến cuộc sống yên bình của bà.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Phương Thức Thu nhận được điện thoại từ mẹ cậu ở tận bên kia đại dương.
Bà dịu dàng gọi: "Tiểu Thu."
Giọng nói của mẹ cậu phát ra từ điện thoại của bố cậu, Phương Thức Thu nghe không rõ lắm, áp sát tai vào điện thoại, ngẩn người hồi lâu.
Không nghe thấy cậu trả lời, mẹ cậu lại gọi lần thứ hai.
"Dạo này con ăn uống đầy đủ chứ?"
Phương Thức Thu sờ sờ chiếc điện thoại hơi nóng, khẽ đáp: "Dạ có ạ."
"Vậy thì tốt." Mẹ cậu dịu dàng cười.
"Ở nhà phải nghe lời bố, ăn uống, uống thuốc đầy đủ, nghe rõ chưa?"
Phương Thức Thu ngẩng đầu nhìn bố cậu đang ngồi bên giường, rồi lại cúi đầu, im lặng nhìn vết kim còn lưu lại trên mu bàn tay.
Cậu rất nghe lời, luôn luôn nghe lời, bất kể yêu cầu của Lương Minh có quá đáng đến đâu, cậu chưa từng nói một chữ "không".
Phương Thức Thu cầm điện thoại, ngoan ngoãn đảm bảo với mẹ cậu.
"Con biết rồi, con sẽ nghe lời bố."
Cậu sẽ nghe lời Lương Minh, cũng sẽ nghe lời bố cậu.
Nghe thấy câu trả lời ngoan ngoãn của Phương Thức Thu, nụ cười trong giọng nói của mẹ cậu càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.
"Mẹ còn có việc, mấy hôm nữa mẹ gọi lại cho con."
Phương Thức Thu nói "dạ", mẹ cậu lại dặn dò thêm vài câu, sau đó kết thúc cuộc gọi trong tiếng bố cậu giục Phương Thức Thu nghỉ ngơi.
"Cảm ơn bố."
Phương Thức Thu trả lại điện thoại đã kết thúc cuộc gọi cho bố cậu.
Bố cậu nhận lấy chiếc điện thoại nóng hổi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phương Thức Thu, đưa tay sờ thử trán cậu, sau khi xác nhận cậu không bị sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Thức Thu cảm nhận được bàn tay áp trên trán, áp mặt vào lòng bàn tay bố cậu cọ cọ, nhưng trên mặt bố cậu lại lộ ra biểu cảm tồi tệ mà cậu không hiểu nổi.
Rất lâu sau, Phương Thức Thu nghe thấy bố cậu thở dài một tiếng rất khẽ.
"Muộn rồi, Tiểu Thu ngủ sớm đi con."
Bố của Phương Thức Thu quản lý cả một tập đoàn gia tộc, sau khi về đến nhà, gần như không nghỉ ngơi mà lại lao đầu vào công việc, bận rộn như trong ký ức của Phương Thức Thu.
Bố cậu không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà đều đến phòng ngủ của Phương Thức Thu ngồi một lát, nhìn con trai đang ngủ say, hoặc trò chuyện với cậu, thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ ở lại ăn sáng cùng cậu rồi mới rời đi.
Cơ thể Phương Thức Thu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bố cậu lại nhờ người tìm một người chăm sóc mới, cùng quản gia chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu.
Người chăm sóc mới được thuê là một phụ nữ còn rất trẻ, ngoại hình không quá xinh đẹp, nhưng luôn nở nụ cười dịu dàng với cậu.
Phương Thức Thu không đoán được tuổi của cô ấy, muốn chào hỏi cô ấy, cậu mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời.
Người chăm sóc ân cần giới thiệu tên mình với Phương Thức Thu.
"Tôi trạc tuổi cậu, cậu cứ gọi tên tôi là được."
Phương Thức Thu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cái tên xa lạ ấy lại lướt qua tai cậu như gió thoảng, cậu nghe rồi lại quên, mãi không thể nhớ nổi.
Cậu không gọi được tên cô ấy, chỉ biết há miệng nhìn người chăm sóc với vẻ mặt ngơ ngác, cô ấy lại nhỏ giọng nhắc lại tên mình.
Sau khi Phương Thức Thu đọc được tên cô ấy một cách trọn vẹn, trên mặt người chăm sóc lại lộ ra nụ cười vừa an ủi vừa thương cảm.
Phòng của người chăm sóc do quản gia sắp xếp ở ngay cạnh phòng ngủ của Phương Thức Thu, nhưng phần lớn thời gian cô ấy đều ở trong phòng chăm sóc cậu.
Phương Thức Thu rất ít khi nói chuyện với người chăm sóc, chỉ khi cô ấy đưa đồ cho cậu, cậu mới khẽ nói một tiếng "cảm ơn".
Mỗi khi nhìn bóng lưng bận rộn của người chăm sóc, cậu lại không khỏi nhớ đến người phụ nữ câm đã cùng cậu mắc kẹt trên núi tuyết.
Ban đầu, người chăm sóc gọi Phương Thức Thu là "cậu Phương", sau này cũng gọi cậu là "Tiểu Thu" giống như người nhà, nghe thấy giọng điệu quen thuộc của cô ấy, Phương Thức Thu chợt muốn biết nếu người phụ nữ câm biết nói, bây giờ cô ấy sẽ gọi cậu là gì.
Chắc cũng sẽ gọi cậu là Tiểu Thu.
Nhưng không giống như người chăm sóc khỏe mạnh, người phụ nữ câm sẽ không bao giờ có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.
Hoàn cảnh của cô ấy còn khó khăn hơn cậu.
Lương Minh sẽ không trả tiền cho cô ấy vì đã chăm sóc cậu, hắn sẽ kéo lê, đánh đập cô ấy như súc vật, sẽ ép buộc cô ấy quỳ trên mặt đất một cách nhục nhã, người phụ nữ không thể nói chuyện để cầu xin kẻ bạo hành tha thứ chỉ có thể im lặng chịu đựng tất cả.
Mỗi lần Phương Thức Thu nhìn thấy người phụ nữ câm trong phòng, trên người cô ấy luôn có những vết thương mới, không thể lành lại.
Phương Thức Thu không biết người phụ nữ câm đã đi đâu sau khi được giải cứu khỏi núi tuyết, cũng không biết liệu cô ấy có được điều trị chu đáo hay không, liệu cô ấy có rời khỏi bệnh viện và sống một cuộc sống bình thường hay không?
Nhưng cậu đã rời khỏi bệnh viện, không biết tung tích của người phụ nữ câm, cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể gạt cô ấy ra sau đầu.
Ký ức bị giam cầm trên núi tuyết theo thời gian dần trở nên mờ nhạt, giống như một cơn ác mộng bỗng nhiên tỉnh giấc, không có nguyên nhân, cũng chẳng có kết thúc, đột ngột dừng lại trong tiếng ồn ào.
Phương Thức Thu trở về quê hương sau bao năm xa cách, gặp lại mùa hè đã lâu không gặp.
Cơn nóng đầu hè bị chặn lại bởi lớp kính, điều hòa hoạt động không ngừng nghỉ thổi bay đi cái nóng bức trong phòng, Phương Thức Thu mặc bộ đồ ngủ dài tay ngồi trước bàn học, mở chiếc hộp mà quản gia mang đến.
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua lớp kính hoa văn chiếu lên tay Phương Thức Thu, ánh sáng le lói hơi nóng lan đến ngón tay cậu, len lỏi vào trong chiếc hộp lót nệm mềm mại.
Cô em gái mà cậu đã gặp thoáng qua trước đó đã tặng cậu một chú gấu bông màu trắng sữa, không to cũng không nhỏ, khi ôm vào lòng thì vừa đủ để tựa đầu lên vai chú gấu.
Phương Thức Thu ôm chú gấu bông, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của chú gấu, bộ lông mềm mại mịn màng cọ xát vào má cậu, tỏa ra mùi hương oải hương thoang thoảng và mùi nắng ấm áp từ vải và bông.
Cậu hít hà mùi hương dễ chịu trên người chú gấu bông, cúi người xuống bàn mở chiếc hộp thứ hai.
Chiếc hộp quà tinh xảo được gói bằng giấy washi màu xanh nhạt và ruy băng màu hồng phấn, trên cùng còn thắt một chiếc nơ xinh xắn, nghe nói là quà lưu niệm do người anh họ đang đi du học ở nước ngoài nhờ bạn bè mang về.
Phương Thức Thu cẩn thận mở lớp giấy gói, nhìn thấy vật hình tròn ở giữa hộp.
Một chiếc chuông gió màu xanh nhạt, trên lớp kính trong suốt vẽ một chú chuồn chuồn màu đỏ son đang sải cánh muốn bay, một sợi dây mảnh màu trắng trong suốt xuyên qua chiếc chuông gió từ trên xuống dưới, phía dưới treo một tờ giấy ghi điều ước.
Cậu lật tờ giấy ghi điều ước, nhìn thấy bốn chữ rồng bay phượng múa được viết trên đó - Bình an khỏe mạnh.
"Chiếc chuông gió đẹp quá." Người chăm sóc nói, "Hay là chúng ta treo nó lên nhé?"
Phương Thức Thu sờ sờ chú chuồn chuồn trên chuông gió, ôm chú gấu bông gật đầu nhẹ.
Chiếc chuông gió hình chuồn chuồn nhanh chóng được treo dưới mái hiên của ban công, làn gió hè ấm áp thổi tờ giấy ghi điều ước dưới chuông gió bay phần phật, ống thủy tinh được buộc vào sợi dây chạm vào chuông gió, âm thanh leng keng trong trẻo theo gió từ cửa kính mở toang bay vào phòng ngủ.
Phương Thức Thu ngồi bên giường, khẽ nghiêng đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy chú chuồn chuồn trên chuông gió đang bay lượn giữa không trung.
Người chăm sóc treo chuông gió xong, trước khi vào nhà, cô vô tình liếc nhìn khu vườn dưới ban công, nhìn thấy bãi cỏ được ánh nắng mặt trời hong khô ấm áp.
"Hôm nay trời đẹp quá, Tiểu Thu có muốn xuống dưới đi dạo một chút không?"
Phương Thức Thu quay đầu lại, từ từ vòng tay ôm chặt chú gấu bông trong lòng.
Chiếc chuông gió dưới mái hiên theo gió vang lên leng keng, căn phòng ngủ không một tiếng người nói rơi vào im lặng kéo dài.
Phương Thức Thu không cảm thấy ở trong phòng ngủ có gì không tốt.
Không gian hoạt động tự do trong phòng ngủ rất rộng rãi, trên giá sách có rất nhiều sách và những bức tranh cậu đã vẽ trước đây, cậu không cần phải ra khỏi phòng, chỉ cần ngồi trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy khu vườn xinh đẹp, không cần phải suốt ngày ngẩn ngơ nhìn khung cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ.
Khi màn đêm buông xuống, chỉ cần mở cửa sổ ra, làn gió mang theo hương thơm của hoa sẽ bay vào từ ngoài cửa sổ, rơi trên chăn và gối của cậu.
Người bố mà trước đây rất khó gặp mặt, mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà đều đến thăm cậu, buổi tối mẹ cậu sẽ gọi điện thoại trò chuyện với cậu, ngay cả những người em trai, em gái trước đây không thân thiết lắm cũng thỉnh thoảng gửi đến một số thứ mang về từ bên ngoài.
Người chăm sóc luôn ở trong tầm mắt của cậu, luôn ở bên cạnh cậu, không để cậu ở một mình trong phòng bệnh.
Phương Thức Thu cảm thấy ở trong phòng rất tốt, hoàn toàn không cần thiết phải ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT