Sau khi làm xong, ông Lý rất thích tôi. Ông ta bảo mẹ chồng rằng muốn để tôi ở cùng với ông ta mấy ngày, nếu không thì phải bồi thường.
Miệng mẹ chồng chê ông ta là lão già dê nhưng lại nhanh tay thu dọn đồ đạc cho tôi, sẵn tiện "húp" luôn của ông già đó 500 tệ.
Hàng xóm láng giềng có hỏi thì bà ta nói tôi thấy Trần Vận Hà làm việc trên thành phố, không chịu nổi sự "cô đơn trống trải" nên mới leo lên giường của ông Lý.
Bọn họ vừa mắng tôi đê tiện vừa chạy tới làm phiền tôi.
Không lâu sau, đám phụ nữ có chồng trong thôn tụ lại đánh tôi.
Trong đó, người ra tay độc ác nhất là con dâu trưởng thôn - Lâm Quế Chi.
“Con khốn vô liêm sỉ này, thèm muốn đàn ông đến điên rồi hả. Các chị em ơi, chúng ta cào mặt nó ra xem nó còn quyến rũ đàn ông như thế nào được nữa!”
Mấy người phụ nữ nhào lên cào mặt tôi, lột sạch quần áo của tôi, ép tôi đi từ đầu thôn đến cuối thôn.
Sự oán hận bao phủ trong lòng đã khiến tôi c.h.ế.t lặng, ánh mặt trời chói chang của mùa hè như ngọn lửa đang thiêu đốt, cơ thể chồng chất vết thương thấm đẫm mồ hôi nhưng cả người tôi lại cảm thấy lạnh lẽo.
Tôi đã làm sai cái gì cơ chứ?
Không có, tôi không làm gì sai.
Sai ở chỗ là do đàn ông ham mê sắc dục, là những người phụ nữ ngu dốt này.
Là lỗi của bọn buôn người.
Trần Thiên Tứ đứng trong đám người trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, nó cảm thấy nhục nhã khi có người mẹ như tôi.
Tôi không quan tâm, thậm chí tôi còn chẳng bao giờ coi nó là con của mình, nó là vết tích của sự sỉ nhục, là ngọn lửa giúp tôi trùng sinh.
Tôi hiểu nó, chẳng mấy chốc nó sẽ tới tìm tôi.
Quả nhiên.
Đêm hôm ấy nó đã tới rồi, nó cũng giống những người đó, mắng tôi không biết xấu hổ, mắng tôi không xứng làm mẹ của nó.
Tôi cười lạnh trong lòng, tôi cũng không thèm làm mẹ nó.
Nhưng trên khuôn mặt của tôi, tôi lại khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt nó: "Thiên Tứ, mẹ đau quá. Ông Lý kia nói muốn đánh c.h.ế.t mẹ trước, sau đó mới đánh c.h.ế.t con."
“Mẹ nói với ông ta, sức lực của con rất lớn, nhưng ông ta không tin, ông ta nói ông ta bóp c.h.ế.t con giống như bóp c.h.ế.t một con kiến.”
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt béo ị của Trần Thiên Tứ.
Một đôi mắt bị mỡ che lấp tới mức không thể mở mắt ra đang hừng hực lửa giận: “Lão già thối tha!”
Dưới ngọn lửa rực cháy, tôi lại càng hưng phấn và thấy kích thích hơn.
Mầm mống của tội ác đã nảy mầm từ dưới lòng đất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT