Từ nhỏ Trần Thiên Tứ đã cao lớn, khỏe mạnh hơn đám trẻ nhà hàng xóm.

Tính cách cũng ngỗ nghịch hơn rất nhiều.

Lúc ba tuổi, nó đã bắt đầu bộc lộ tính xấu.

Mẹ chồng tôi làm nó không vừa ý thì nó đánh luôn bà ta.

Quanh năm suốt tháng mặt bà ta lúc nào cũng sưng tấy đỏ. Hàng xóm khuyên bà ta không nên quá nuông chiều cháu mình, bà ta nghe vậy lại cầm chổi đánh đuổi người ta: “Trẻ con hiếu động mới thông minh, mấy người ghen tỵ cháu tôi sáng dạ, hơn hẳn cháu nhà mấy người, thấy đánh đ.ấ.m là sợ sun vòi chứ gì."

Sáu tuổi, nó lấy thuốc diệt chuột g.i.ế.c mấy trăm con gà của một nhà trong thôn bị người ta tìm tới cửa.

Trần Thiên Tứ không sợ: “Mấy con gà c.h.ế.t trông đau lắm, ha ha ha, miệng sùi bọt mép tùm lum. Bà ơi, có phải con người ăn phải thuốc diệt chuột cũng như thế không ạ?”

Sau khi nói những lời này, mắt nó sáng lên, nhìn tôi.

Trời tháng sáu mà lạnh như đông giá.

Tôi rụt cổ, cúi đầu, vờ sợ hãi trốn vào phòng.

Mẹ chồng lại lôi tôi ra ném sang chỗ ông Lý: “Để cho vợ của con tôi ngủ với ông một đêm, coi như bồi thường gà cho ông, cô ta là người thành phố, trắng thơm mềm lắm!”

Ông Lý nhìn tôi gật đầu liên tục.

Tôi không chịu, mẹ chồng kiếm sợi dây trói chặt tôi lại rồi dẫn Trần Thiên Tứ ra ngoài tản bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play