Trần Thiên Tứ biến mất vài ngày.

Vài ngày sau, lúc Trần Vận Hà và Diệp Tĩnh cùng mẹ chồng về thành phố đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Bởi vì phanh xe không ăn, xe đụng phải chướng ngại vật trên đường dẫn tới lật xe.

Người trên xe đều bị thương.

Trần Vận Hà lái xe bị gãy hai chân, có khả năng cả đời đều không đứng lên nổi.

Xương thắt lưng mẹ chồng bị gãy, cũng bị bại liệt nằm trên giường.

Mà Diệp Tĩnh… Ngồi ở chỗ cạnh tài xế, đeo dây an toàn, không bị thương nặng nhưng để bảo toàn tính mạng cũng chỉ có thể bỏ tử cung đi.

Còn con gái Diệp Tĩnh,nghe nói bị người trong thôn bắt cóc nên may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng con gái bị bắt cóc còn có thể may mắn được bao nhiêu chứ?

Diệp Tĩnh biết rõ Trần Vận Hà là kẻ khả nghi lừa bán cưỡng gian phụ nữ nhưng vẫn muốn gả cho anh ta sinh con cho anh ta… Hôm nay, tất cả đều là do não yêu đương của cô ta gây nên.

Vì cảnh sát đo được nồng độ cồn trong m.á.u Trần Vận Hà, kết luận anh ta uống rượu không điều khiển được xe.

Trên đường tôi dẫn Trần Thiên Tứ đi đến đồn công an, Trần Thiên Tứ xé cuốn sổ chứa đầy kế hoạch của nó.

Lúc đi qua cây cầu, nó vứt mảnh vụn đi.

Tôi nghiêng người, đóng cửa sổ lại, thản nhiên nói: “Gió lớn, đóng cửa sổ lại thôi.”

Trần Thiên Tứ liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

Mà tôi, vẻ mặt không thay đổi dời tầm mắt.

Trần Thiên Tứ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó nhìn sang chỗ khác.

Dọc đường đi nó đều cố gắng mở miệng hỏi tôi cái gì đó nhưng tôi vẫn luôn nhắm mắt, không cho nó cơ hội mở miệng.

Đến đồn công an, nó đi đằng sau tôi đột nhiên căng thẳng.

Lúc này mới biết sợ, có phải là quá muộn hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play