Tôi dẫn theo Trần Thiên Tứ đến ở tạm trong thị trấn.

Trần Thiên Tứ rất buồn phiền, vì sao bà nội rất yêu thương nó lại đột nhiên đuổi nó ra ngoài.

“Bà ta muốn cùng bố con vào thành phố hưởng phúc, Diệp Tĩnh không thích con cho nên không muốn mang theo gánh nặng là con.”

“Hơn nữa bà ta sắp có cháu mới, tất nhiên bà ta sẽ không thích con nữa.”

“Bà ta sắp đi làm bà nội của người khác rồi, bà của đứa con gái mà bố con mang về kia. À, con không biết sao, thật ra con bé không phải con gái của bố con, nhưng bố con thích con bé chứ không thích con.”

Trần Thiên Tứ tức giận đến mức thịt trên mặt rung rung dùng nắm đ.ấ.m đánh tôi.

Rất đau nhưng không sao.

Bây giờ nó hận càng nhiều, lúc ra tay càng kiên quyết.

“Con đánh c.h.ế.t mẹ cũng chẳng sao, con đã béo lại còn ngu dốt, không ai thích cả.” Tôi nhìn nó chằm chằm, người ta nói con cái là miếng thịt rơi từ trên người mẹ xuống, nhưng Trần Thiên Tứ đối với tôi mà nói là chứng cứ phạm tội của việc tôi bị lừa bán.

Tại sao tôi lại phải thích “chứng cứ phạm tội” khiến tôi đau khổ suốt đời chứ.

Lúc ăn cơm, Trần Thiên Tứ hiếm khi ăn được vài miếng đã buông đũa.

Tôi liếc nhìn nó, mở TV ra, kênh pháp luật đang phát sóng một vụ mưu sát, phanh ô tô không nhạy dẫn đến tại nạn xe.

Trần Thiên Tứ thấy thích thú say mê.

Hai mắt tỏa sáng.

Hạt giống ác quỷ chôn trong m.á.u của nó sau khi được tẩm bổ chẳng mấy chốc sẽ thành cái cây to lớn che cả bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play