Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Chương 2 : Chuẩn bị lên đường


1 tháng

trướctiếp

 

Tin tức lan truyền khắp thị trấn rằng Kỷ Kiều sắp đến khu C để bán bánh xèo sốt tương. Người dân trong thị trấn luyến tiếc chia tay chàng trai trẻ chất phác và tài năng. Họ tìm cớ nhờ cậu làm một vài việc lặt vặt, rồi tặng cậu đủ thứ quà tặng.

Nào là trà đựng trong lon sắt, quần áo cũ đã được giặt sạch và ủi phẳng, ảnh chụp Toby cùng thú Tani, và còn…

"Bà chắc chắn cái này là cho con sao?" Kỷ Kiều nhấc chiếc đầm ren¹ lên bằng đầu ngón tay, bối rối nhìn bà Dylan.

Bà Dylan chớp mắt ngạc nhiên: “Ồ! Đừng lo, con yêu. Bà mua nó nhưng vì nó quá nhỏ nên lười trả lại. Nó chưa được mặc lần nào đâu”

Kỷ Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không...”

Vấn đề không phải ở chỗ đó! Cậu không thể tưởng tượng được cảnh mình mặc nó!

“Trời nóng thì mặc làm đồ ngủ hay gì đó cũng được,” bà Dylan mỉm cười, gấp chiếc đầm lại, nhanh chóng nhét vào vali, “Thôi nào, để bà lo. Cháu đi chơi với Toby một lát đi”

Bị đuổi ra khỏi gác mái, Kỷ Kiều tình cờ nhìn thấy ông Dylan và Toby đang loay hoay với chiếc xe ba bánh, được chuyển từ nhà kho ra ngoài. Chiếc xe cũ kỹ nay trông rất hiện đại sau khi được tân trang.

“Con đến đúng lúc đó!” Ông Dylan ném một vật kim loại giống chiếc huy hiệu vào tay Kỷ Kiều.

Ở đây một thời gian, Kỷ Kiều đã nhận ra ngay đó là một bộ quang não, tương đương với điện thoại di động thời xưa.

"Đừng lo, chỉ là đồ cũ thôi, con cứ dùng thoải mái," ông Dylan nói mà không cần giải thích thêm, kéo cậu lên xe ba bánh với vẻ hào hứng: “Chiếc xe ba bánh của con cũ quá rồi. Toby đã thay động cơ điện mới và chảo nướng điện cho con. Nếu không, ông sợ con vừa đến khu C là bị đưa thẳng vào bảo tàng trưng bày mất!”

Khoang xe ba bánh được trang bị kệ kéo mới, bảng điều khiển rộng rãi hơn nhiều. Động cơ được thay bằng đá năng lượng mới tinh, phần trên che bằng vách ngăn kim loại mờ. Nhìn thoáng qua, chiếc xe giống như một cửa hàng di động. Toby đang sơn lại những chiếc kệ rỉ sét. Kỷ Kiều cảm thấy như mình là một người vợ tội nghiệp chuẩn bị thoát khỏi kẻ xấu sau một cuộc biến đổi lớn. Cậu mím môi, không biết phải nói gì.

Ông Dylan vẫn tiếp tục giải thích về những sửa đổi của mình, thì chàng trai trẻ đột nhiên xoay người, cúi đầu thấp: “Cháu thực sự cảm ơn ông rất nhiều!”

"A không không không..." Ông Dylan và Toby giật mình, nhận ra đây có thể là lễ nghi của người Lam sao Thủy, vội vàng cúi đầu đáp lại: “Chúng ta chỉ sửa chơi thôi mà”

"Con đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi!" Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, lòng tốt mà cậu nhận được khiến Kỷ Kiều gần như choáng ngợp, không biết làm sao để báo đáp. Cậu cảm thấy áy náy, cúi đầu thấp hơn nữa.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi!" Toby và ông Dylan tiếp tục lúng túng cúi chào.

"Mọi người đang làm gì vậy? Có phải dưới đất mọc lên đồng bạch lan* hay sao?" Trong lúc tình thế đang bế tắc, bà Dylan bước ra, giơ chân đá vào mông cả ba người: “Mau đi dọn dẹp nhà kho đi!”

*Bản Raw dùng 白兰币, cái này là tên gọi của đồng tiền trong thế giới này nha, kiểu như nhân dân tệ ,VND vậy á

“Được, được rồi...”

Kỷ Kiều vội quay người chạy về phía nhà kho. Toby và ông Dylan thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai nhau, lẩm bẩm: “Lưng của người Lam Sao Thủy linh hoạt thật...”

Trước đây, gia đình Dylan từng sở hữu một trang trại lớn, nhưng do xói mòn đất đai quá nhiều, giờ chỉ còn lại nửa mẫu đất có thể sử dụng.

“Sao lại đột ngột dọn dẹp như vậy? Có mục đích gì khác không?” Kỷ Kiều di chuyển một chiếc hộp gỗ chứa đầy đồ chơi của Toby, quan sát họ bày biện để chuẩn bị cho một trận đánh giả, không khỏi tò mò hỏi.

“Ừ, đúng thế!” Toby vui vẻ vẫy đuôi, nói: “Sắp tới sẽ có chuyện lớn! Có khả năng trang trại của chúng ta sẽ hoạt động trở lại!”

Kỷ Kiều ngạc nhiên quay sang ông Dylan để xác nhận: “Thật sao?”

“Cũng chưa chắc,” ông Dylan nhún vai “Bá tước Plankin dường như đã tìm ra cách giải quyết vấn đề ô nhiễm đất do trứng trùng gây ra. Ngài ấy dự định tiến hành một cuộc thử nghiệm tại một thị trấn nhỏ. Tuy nhiên, cụ thể ra sao thì còn phải chờ đội ngũ của Ngài khảo sát thực địa mới rõ”

Nghe thấy tên một nhân vật thường xuyên xuất hiện trên tin tức, Kỷ Kiều liền hỏi: “Plankin?”

“Đúng, chính là gia tộc mà con nghĩ tới đó” ông Dylan cười lớn.

Mặc dù hành tinh Thú Nhân từng là một đế quốc, sau chiến tranh, hoàng gia chỉ còn một chú gấu trúc làm linh vật. Mọi thứ từ chính phủ, quân đội cho đến sinh hoạt của người dân đều do Nội các và Hội đồng trưởng lão quản lý.

Gia tộc Plankin là một dòng tộc quý tộc giàu có, luôn có thế lực và tài sản lớn. Vì vậy, dù việc loại bỏ ô nhiễm trứng trùng có vẻ khó khăn, ông Dylan vẫn vui vẻ đồng ý làm nơi thử nghiệm.

Kỷ Kiều thở dài: “Dù sao cũng là tin tốt.”

“Đúng vậy, ha ha,” ông Dylan đồng tình.

Ông Dylan ngồi xuống một chiếc rương gỗ, lấy từ quang não ra bản đồ thị trấn, đưa cho Kỷ Kiều xem: “Nếu kế hoạch thử nghiệm thất bại, cũng không sao. Bá tước đã được cấp phép khai hoang. Con nhìn này...”

Ông chỉ vào màn hình, Kỷ Kiều chú ý đến khu rừng lớn ở phía nam trên bản đồ ba chiều của thị trấn.

“Tài nguyên trong rừng phong phú hơn con tưởng nhiều. Bất kể thử nghiệm thành công hay thất bại, khu vực này sẽ được khai hoang. Đây cũng là một điều tốt... Có rất nhiều loại cây thích hợp để trồng trọt”

Kỷ Kiều biết đất canh tác và trang trại là mối bận tâm lớn của ông Dylan, và việc khai hoang đất có thể giúp khôi phục nông nghiệp cho thị trấn.

Nhìn chăm chú vào hình ảnh khu rừng, Kỷ Kiều không khỏi nghĩ đến nguyên liệu làm bánh xèo. Với tình hình kinh doanh hiện tại, số nguyên liệu còn lại chỉ đủ dùng trong một tháng, nhưng sau đó sẽ là vấn đề lớn.

Nguyên liệu thực phẩm của Granton luôn thiếu hụt, và nếu Kỷ Kiều muốn tiếp tục bán bánh, giá nguyên liệu sẽ tăng rất nhiều. Gia vị và dầu là những thứ quan trọng thứ hai, nhưng quan trọng nhất vẫn là bột mì…

Nếu biết trước mình sẽ xuyên không, cậu đã mang toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng theo. Giờ đây, chúng thật sự là một nguồn vốn lớn!

Kỷ Kiều đau đầu thở dài, hối hận đến mức muốn đấm mạnh vào ngực mình.

“Nhóc con, có chuyện gì vậy?” Ông Dylan nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Kỷ Kiều, liền hỏi.

Kỷ Kiều giải thích chi tiết vấn đề thiếu hụt nguyên liệu.

“Con không biết bột mì ở Lam Sao Thủy làm từ gì, nhưng ở đây bột mì chủ yếu làm từ lúa mạch. Giá cả... thật sự không hề dễ chịu cho mọi người” Ông Dylan có chút bất đắc dĩ, phải nói nguồn nguyên liệu từ hành tinh Lam Sao Thủy đã bị cắt đứt.

“Không phải chúng ta định khai hoang sao?” Toby nghe lâu, xen vào: “Hồi nhỏ, tớ đã thấy Phác Tuệ mọc trong một khu đất rộng lớn ở trung tâm khu rừng. Nó trông giống như cỏ đuôi chồn màu vàng!”

“Phác Tuệ?” Kỷ Kiều ngạc nhiên hỏi.

“Đúng rồi!” Ông Dylan vỗ tay, hào hứng nói: “Đó là một loại cây tương tự lúa mạch, tuy sản lượng không cao bằng nhưng chu kỳ sinh trưởng ngắn và ít bị chết. Ông sẽ nhờ đội khai hoang tìm kiếm cho cháu!”

“Cảm ơn ông,” Kỷ Kiều cười, bày tỏ lòng biết ơn. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa dám kỳ vọng quá nhiều, vì bản thân không phải người lạc quan.

Sau khi dọn dẹp nhà kho, ông Dylan tranh thủ dẫn Kỷ Kiều đến trung tâm thị trấn để làm thẻ căn cước công dân liên bang và giấy phép cư trú tại Granton.

Kỷ Kiều vụng về làm theo hướng dẫn, kết nối thông tin nhận dạng vào quang não. May mắn không ai chú ý đến cậu. Kỷ Kiều cẩn thận thao tác, giống như một đứa trẻ quê mùa lần đầu tiên sử dụng quang não.

Sau khi liên kết thông tin thành công, một hộp thoại màu xanh hiện lên. Kỷ Kiều thở phào nhẹ nhõm, đóng hết các giao diện rối rắm, chợt nhận thấy trong tài khoản của mình không phải là con số 0.

“Ông đã chuyển mười ngàn đồng bạch lan vào tài khoản của con,” ông Dylan nói.

“Mười ngàn... nhiều quá, con không thể nhận...” Kỷ Kiều ngạc nhiên, vội vàng định chuyển lại số tiền.

“Con đừng ngạc nhiên. Cứ coi đó là tiền ông giúp con trong thời gian này,” ông Dylan ngăn cản. “Con đến đây mà không tới trung tâm tị nạn, không tiêu tốn gì cho ăn uống, quần áo, nhà ở và di chuyển, nhưng con cũng chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ mình.”

Kỷ Kiều nhớ lại và nhận ra ông Dylan đúng. Cậu chưa bao giờ nhắc về gia đình mình, cậu ngại ngùng ho khẽ, lẩm bẩm: “Chết thật, miệng mình tệ quá.” Nói xong, ông chấp tay sau lưng bước ra ngoài.

Kỷ Kiều cao giọng: “Coi như con mượn của ông! Tiền lãi con sẽ trả!”

Ông Dylan không quay lại, cười lớn: “Đừng mạnh miệng nữa. Đợi khi nào con kiếm được tiền rồi hẵng nói!”

Kỷ Kiều cất quang não, tự nhủ mình sẽ làm được.

Ba ngày sau.

Kỷ Kiều đứng bên cổng thị trấn, vẫy tay chào tạm biệt gia đình Dylan.

“Nếu Bá tước không thay đổi thời gian đột ngột, chúng ta đã có thể đưa con lên trạm rồi” bà Dylan thở dài.

Toàn bộ cư dân thị trấn đang bận rộn trang trí quảng trường trung tâm để chào đón Ngài Bá tước, nên không thể đưa cậu lên phi thuyền. Việc để Kỷ Kiều một mình đi khiến họ lo lắng.

Toby khóc nức nở, muốn đi cùng cậu, nhưng tiếc rằng chiếc xe ba bánh nhỏ không chở nổi. Toby ôm Kỷ Kiều, nói lời tạm biệt: “Nếu anh nhớ em, khi nào em được nghỉ, em sẽ đến thăm anh!”

“Được rồi, quyết định vậy nhé !” Kỷ Kiều đáp.

Kỷ Kiều tự dưng cũng thấy lo lắng “ Khi đến ga tinh tế, qua cổng kiểm tra an ninh ở lối vào A2, sau đó vào ga tương ứng theo thông tin vé...”

“Rất tốt, rất tốt” ông Dylan hỏi thêm “Và sau đó?” 

Kỷ Kiều ngớ người: “Sau đó?”

Ông Dylan làm mặt nghiêm: “Con lại quên rồi phải không?”

“Nếu người lạ cho kẹo?” 

“Không nhận, không nhận”

“Nếu người lạ muốn dẫn con đi?”

“Không đi, không đi”

“Nếu người lạ mời con thuê phòng trọ?”

“Không nghe, không nghe”

“Rất tốt!” ông Dylan cười, hài lòng vẫy tay: “Đi đi, con đã nắm vững kỹ năng đi xa nhà một mình rồi!”

Kỷ Kiều gật đầu, đáp lại ngắn gọn rồi mạnh dạn điều khiển chiếc xe ba bánh Promax: “Tạm biệt!”

“Tạm biệt!” 

“Chúc con may mắn, nhóc con!” 

“Nhớ quay lại đây nhé!”

Kỷ Kiều mỉm cười, rời khỏi thị trấn vừa trở nên quen thuộc, hướng về phía chân trời đầy những đám mây màu sắc rực rỡ.

Chiếc xe ba bánh được sơn màu, chất đầy đồ đạc, Kỷ Kiều mặc chiếc áo tay ngắn rộng thùng thình, mang theo tất cả tài sản mà cả thị trấn đã hỗ trợ.

Không lâu sau, trên con đường hẹp, một chiếc phi thuyền với biểu tượng đầu hổ màu vàng xuất hiện, vượt qua chiếc xe ba bánh nhỏ cũ kỹ.

Chỉ trong tích tắc, Kỷ Kiều đã bị choáng ngợp bởi công nghệ tiên tiến của phi thuyền. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cúi đầu bấm còi, một tiếng "bíp bíp" vang lên, tay cậu chạm vào chiếc xe ba bánh có phần lạc lõng, tự nhủ:

“Ít nhất tại nơi này, mày là độc nhất vô nhị!”

---

Kỷ Kiều đã đánh giá thấp khoảng cách đến trạm trung chuyển tinh tế. Rất may, cậu đến trước giờ khởi hành. Trong lúc chờ xe ba bánh được xử lý vận chuyển, cậu gần như đã bước vào khu vực chờ của phi thuyền.

Phi thuyền sẽ đến sau mười phút. Kỷ Kiều dựa vào tường, thở hổn hển, mông cậu vô thức trượt xuống ghế kim loại màu xám bạc.

Qua ô cửa kính, rất nhiều phi thuyền lớn nhỏ lơ lửng cách mặt đất khoảng mười mét. Kỷ Kiều ngẩng đầu nhìn, bất ngờ trước màn hình sáng đột ngột hiện lên trước mặt khiến cậu giật mình.

【Vào lúc ba giờ chiều nay, Bá tước Mayfield Plankin đã đến Thị trấn Kim Diệp. Được biết tất cả đất nông nghiệp bị ô nhiễm trong thị trấn sẽ được tiến hành kiểm tra...】

“Ồ, công nghệ tân tiến thật”

Kỷ Kiều nhận ra đó là bản tin thời sự, nhìn màn hình với vẻ thích thú.

Hình ảnh được chuyển đổi, hiện lên một chàng trai quý phái với mái tóc vàng rực. Anh ta có ngoại hình nổi bật, không có đôi tai động vật, ăn mặc sang trọng và lịch sự, từng sợi tóc đều được chăm chút tỉ mỉ. Dù nhận ra có người chụp ảnh tùy tiện, anh ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không tỏ ra khó chịu.

Đó là biểu hiện của một người đã quen đứng ở vị trí cao, kiêu ngạo nhưng không mấy thân thiện.

Kể từ khi bỏ học cấp ba và bước vào con đường khởi nghiệp, Kỷ Kiều đã gặp đủ loại người. Nhưng lần đầu tiên, trái tim cậu không khỏi chùng xuống một chút trước phong thái của người này.

“Đúng là người nổi tiếng có khác”

Cậu lấy chiếc khăn giấy nhăn nhúm từ túi quần ra, lau mồ hôi trên trán.

Tin tức vẫn đang tiếp tục nói về vị bá tước này: từ việc cha anh ta giữ chức Bộ trưởng Tài chính, đến những thành tựu lớn lao của gia tộc, và tài sản đủ để mua hàng trăm tiểu hành tinh…

Nhưng Kỷ Kiều không còn tâm trạng để nghe thêm, vì phi thuyền của cậu đã bắt đầu làm thủ tục lên tàu.

“Mình đúng là may mắn, được ngồi trên tàu vũ trụ!”

Kỷ Kiều cảm thán trong lòng, vứt chiếc khăn giấy đi, bước về phía khoang cửa đang mở.

Cùng lúc đó—

Trong nhà vệ sinh dành cho trẻ em tại công viên giải trí Tisneyland ở khu A, một bàn tay nhỏ đẩy cửa sổ dành cho người lớn từ trong ra ngoài, và một cái đầu tóc vàng bồng bềnh thò ra.

*Bản Raw ghi Tisneyland thật á, chứ không phải mình dịch sai nha

“Hộc... hộc...”

Asea Plankin vung cái đuôi dài và dày của mình, giẫm mạnh lên vách tường đá, cuối cùng cũng dịch chuyển được người qua bệ cửa sổ.

Nhóc vỗ tay hài lòng, hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống!

“Á...”

Cậu bé lăn một vòng trên bãi cỏ, ngồi dậy lắc đầu để những mẩu cỏ rơi khỏi tai. Sau đó, mèo con cúi người nhìn trộm hai vệ sĩ vẫn đang đứng canh trước cửa nhà vệ sinh.

“Thật ngốc!”

Asea mỉm cười tinh nghịch, quay người bỏ chạy mà không ngoái lại, nhanh chóng biến mất trong đám đông người qua lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp