Làm Giàu Nhờ Bán Bánh Xèo Ở Tinh Tế

Chương 1 : Thị Trấn Kim Điệp


1 tháng

trướctiếp

 

Những chiếc lá vàng rơi phấp phới dọc theo con đường đầy sỏi đá, tạo nên âm thanh xào xạc mỗi khi giẫm lên. Một chàng trai với mái tóc đen, vóc dáng gầy gò đang xách giỏ trứng chim, theo sau là một đàn chó nhỏ màu vàng đang rên rỉ.

"Này, Kỷ Kiều!" Một chàng trai trẻ tiến lại gần cậu, chào hỏi nhiệt tình. Đôi tai hình bán nguyệt* trên đầu cậu ta khẽ rung lên hai lần.

*Tai giống như tai của hổ, tròn tròn mà mọi người thường vẽ (hoặc có thể nhìn hình ảnh bìa).

Kỷ Kiều cảm giác như đang lạc vào một trò chơi mô phỏng trang trại nào đó.

Cậu nghĩ thầm trong lòng, khuôn mặt thoáng hiện sự ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu và trò chuyện với người đối diện, cho đến khi lũ chó kéo kéo quần cậu khiến cuộc trò chuyện phải dừng lại.

Những ngôi nhà tinh xảo nằm rải rác trên cánh đồng Phương Thảo*. Hôm nay thời tiết rất đẹp, gần chiều mà trời vẫn còn sáng trong. Kỷ Kiều liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng nhận ra nhà của ông Dylan.

*Phương Thảo là một loại cỏ thơm thuộc họ bạc hà, được xếp vào loại thảo mộc. (Theo Wikipedia)

Ông Dylan là thị trưởng của Thị trấn Kim Diệp, đồng thời cũng là một người rất tốt bụng. Ông sẵn sàng cho cậu vào ở khi cậu mới đến nơi này.

Đúng vậy, cậu đã xuyên không.

Nơi đây không phải là thế giới mà cậu vốn thuộc về.

Kỷ Kiều vốn chỉ là một người bán hàng nhỏ, thường dậy sớm, về muộn để bán bánh xèo sốt tương. Một buổi sáng nọ, khi cậu đạp xe ba bánh đến quán, vừa dùng chìa khóa mở cửa cửa hàng mới thuê, thì một luồng ánh sáng trắng chói lóa phát ra từ phía sau cánh cửa cuốn. Kỷ Kiều theo phản xạ nhắm mắt và dùng tay che lại.

Sau một cơn choáng váng, đầu óc Kỷ Kiều đau nhói, và khi mở mắt ra, cậu đã đứng trước cổng Thị trấn Kim Diệp cùng chiếc xe ba bánh tồi tàn của mình.

Có lẽ khẩu hiệu lớn màu đỏ trên đầu xe ba bánh, "Bánh xèo sốt tương Thổ Gia¹, sẽ khiến bạn nhảy cẫng lên vì sung sướng," đã quá nổi bật, nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân thị trấn gần đó.

“...”

Nhìn xung quanh, ngày càng nhiều người dân thị trấn bộc lộ vẻ tò mò. Kỷ Kiều chớp mắt, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trí đã bay đi mất từ lâu—

Cứu tôi với! Tại sao người dân ở đây lại có tai và đuôi động vật? Có phải tôi đã rơi vào một cảnh chơi kỳ lạ nào đó không?

Họ nhìn Kỷ Kiều đầy bối rối, thầm thì với nhau bằng một ngôn ngữ mà cậu chưa từng nghe trước đây.

Ahhhh, tai họ cử động! Đuôi cũng di chuyển!

Trong lúc Kỷ Kiều đang gào thét trong lòng, một lão thú nhân lớn tuổi bước ra từ đám đông, đặt một viên tròn nhỏ sau tai cậu. Đột nhiên, cậu có thể hiểu được ngôn ngữ họ nói.

“Đứa nhỏ này đến từ hành tinh nào vậy?”

“Chiếc xe đằng sau nó là gì? Trông có vẻ hơi tồi tàn hahaha...”

“Bạn có thấy những chữ trên xe không? Tôi chưa từng thấy trước đây.”

“Hmm... có vẻ giống như chữ trên Lam Sao Thủy.”

“Ôi chúa ơi, Lam Sao Thủy!”

Kỷ Kiều nhận ra viên tròn nhỏ là một loại máy phiên dịch. Cậu lẩm bẩm cảm ơn ông lão, rồi rơi vào im lặng.

Cậu ý thức được rằng mình đã xuyên không, càng thêm sợ hãi vì không biết liệu Lam Sao Thủy có phải là Trái Đất theo nghĩa truyền thống hay không. Cậu đứng dựa vào chiếc xe ba bánh, nhắm mắt suy nghĩ cách giải thích.

Nhưng sự hiền lành và thiện cảm từ cậu đã khiến người dân thú nhân tin rằng cậu thực sự là một thanh niên đáng thương từ Lam Sao Thủy. Thị trưởng Dylan đã chủ động đón nhận cậu.

Mãi đến ngày hôm sau, Kỷ Kiều mới hiểu ra rằng Lam Sao Thủy là một tiểu hành tinh xa xôi thuộc Liên Bang. Nền văn minh trên đó rất giống Trái Đất, nhưng nó đã phát nổ cách đây không lâu. Nhiều người Lam Sao Thủy buộc phải rời bỏ quê hương, và không ít kẻ cướp vũ trụ đã nhắm vào họ.

Trong mắt mọi người, cậu có lẽ là một đứa trẻ xui xẻo trên con tàu đang sơ tán bị cướp vũ trụ bắt cóc rồi bỏ rơi.

Kỷ Kiều thở phào nhẹ nhõm, không cần phải giải thích thêm, vì lý do này có vẻ hợp lý hơn so với việc cậu xuyên không tới đây.

Hành tinh của thú nhân và Liên Bang đang trong giai đoạn liên minh. Thị trấn Kim Diệp thuộc Khu E của Granton, hành tinh chính của thú nhân. Sống ở đây, Kỷ Kiều không phải đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào và rất biết ơn ông Dylan đã cho cậu vào ở.

Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của cậu từ một hành tinh khác đã khiến nhiều người dân trong thị trấn tò mò và mong chờ.

Một số người cao tuổi thích trải thảm dã ngoại trên bãi cỏ vào những buổi chiều nắng, cùng nhau bàn tán.

Họ chỉ trích chính sách mới của Granton, cười nhạo cái đầu hói của thống đốc khu vực, truyền tay nhau những bức ảnh không đẹp về giới quý tộc, rồi nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục bàn tán về mọi người một cách tùy tiện.

Ví dụ, một thú nhân có dáng thỏ là người đóng cọc một cách lạnh lùng, ông Capybara thì bị xem là kẻ ngốc, và chú chó săn vàng đầy năng lượng thở hổn hển vì phải chạy suốt ngày.

Còn Kỷ Kiều, mới đến đã bị xem là một đứa ngốc với chiếc xe ba bánh cổ lỗ sĩ.

Mãi cho đến một ngày, họ biết rằng chiếc xe ba bánh kỳ lạ kia chính là công cụ mưu sinh của cậu. Từ đó, mỗi đêm họ thường xuyên trằn trọc không ngủ được, muốn đánh vào tai mình vì cảm thấy áy náy.

Trong trí nhớ của họ, hình ảnh của cậu thanh niên mới đến như được filter hoá* xung quanh.

*Filter hoá nghĩa là bất cứ điều gì liên quan đến mình trong mắt, trong suy nghĩ của người khác đều trở nên lung linh giống như khi sử dụng bộ lọc trong chụp hình.

Mái tóc đen bồng bềnh, cậu thanh niên phải điều khiển một chiếc xe tồi tàn. Hôm cậu tranh thủ dậy sớm thì không may hành tinh nổ tung, bị tinh tặc tàn nhẫn lừa dối, khiến cậu phải nhờ đến sự bảo vệ của người khác!

Kỷ Kiều vô tình nhận được tình thương và lòng thương hại từ nhóm người già hay bắt bẻ, và thường xuyên nhận được bánh mì bí ngô khổng lồ ném từ cửa sổ vào sáng sớm.

Cậu nhai miếng bánh mì khô cứng cùng với nước, thực lòng biết ơn tấm lòng của những người tốt bụng.

- - - - - - -

Chìm trong dòng hồi ức, cậu đã đến trước căn nhà gỗ mái đỏ quen thuộc. Cậu đẩy cửa vòm² gỗ ra, một chiếc đuôi nhỏ nóng lòng chạy vào trong.

Ánh sáng ấm áp phản chiếu lên tấm rèm ren trắng trên cửa sổ. Một cái đầu vàng từ bên trong thò ra, hô lên: “Sao giờ anh mới về? Mau vào, chúng ta ăn cơm thôi!”

Toby là cháu trai của ông Dylan. Kỷ Kiều không thể nhớ nổi những cái tên Tây hóa này, cậu luôn đặt biệt danh cho mọi người để dễ nhớ hơn.

Toby nhiệt tình đón chào Kỷ Kiều, cậu thầm nhủ trong lòng:

Chú chó nhỏ lông vàng vui vẻ.

Người mở cửa là bà Dylan. Hôm nay là sinh nhật của bà, bà đã mời rất nhiều hàng xóm đến dự. Bà dẫn Kỷ Kiều đến bàn ăn để chào hỏi mọi người.

Kỷ Kiều nhìn những hộp quà chất đống trên ghế sofa, cảm thấy hơi ngại ngùng khi đưa giỏ trứng chim cho bà Dylan. Đó là món quà nhỏ mà cậu có được sau khi giúp đỡ người dân thị trấn dọn dẹp những nhà kho bỏ hoang. Thế giới này vẫn còn xa lạ với Kỷ Kiều, và cậu không muốn nhận sự giúp đỡ miễn phí. Với ít kiến thức học vấn, cậu đành đi khắp thị trấn để kiếm sống bằng những công việc lặt vặt.

Bà Dylan trầm trồ khi nhận lấy chiếc giỏ và bảo Toby mang vào bếp cất. 

“Thật là một món quà giản dị”

"Thưa phu nhân, thật xin lỗi..." Kỷ Kiều hơi ngại ngùng, hít một hơi sâu định nói, nhưng ông Dylan đã đặt bàn tay to lớn lên mái tóc xoăn của cậu và xoa nhẹ.

"Nhóc con, đây là một món quà tuyệt vời." Ông Dylan cười, chỉ tay về phía nhà bếp, “Sẽ tuyệt hơn nếu ông có thể nếm thử món bánh xèo sốt tương của cháu!”

“Vâng ạ”

Kỷ Kiều suy nghĩ một lúc rồi vội vàng vào bếp. Chiếc xe ba bánh của cậu đã được chuyển vào nhà kho, và cậu mang theo bột mì cùng gia vị vào. Cậu nhanh chóng trộn bột, phết một ít dầu rồi đậy lại để bột nghỉ, tranh thủ mở các chai lọ, đong đo theo tỷ lệ để làm nước sốt. Đây là công việc mưu sinh hàng ngày của cậu, một thói quen đã được hình thành rõ nét trong ký ức. Kỷ Kiều có thể pha chế nước sốt một cách nhanh chóng và thành thạo.

Cậu đổ nước sốt gia vị vào nồi và khuấy đều. Mùi thơm lan tỏa khiến cái đuôi của Toby phía sau vẫy mạnh, đập vào bắp chân của Kỷ Kiều.

“Đừng có nhặt cái đó ăn, ăn thứ gì ngon hơn đi”

Kỷ Kiều thầm nghĩ, nếu không ngăn cản, chắc hẳn đứa trẻ này sẽ liếm sạch cả thớt. Cậu bưng một đĩa bánh xèo lớn với lớp nước sốt lên bàn đầy ắp món ăn, ông bà Dylan vui vẻ mời mọi người nếm thử. Không giống những chiếc bánh trái cây thông thường, bánh xèo này có lớp vỏ giòn, bên trong mềm mịn, mang lại hương vị đậm đà.

Chẳng mấy chốc, từ tò mò, mọi người chuyển sang ngạc nhiên và không ngừng nhìn về phía Kỷ Kiều. Chàng trai tóc đen, gầy gò, với vẻ ngoài giản dị nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người trong phòng.

“Thật là một chàng trai trẻ tuyệt vời, có năng lực, khiêm tốn và nấu ăn giỏi!”

Kỷ Kiều cảm thấy hơi ngượng khi bị mọi người chú ý. Đây không phải lần đầu tiên cậu làm món bánh xèo sốt tương. Khi mới đến, ông Dylan đã tò mò về nguyên liệu trong xe ba bánh của cậu. Phản ứng của mọi người khi đó còn phấn khích hơn cả bây giờ.

Cậu từng nghĩ mọi người chỉ lịch sự khen ngợi, nhưng sau khi nếm nhiều món ăn có hương vị kỳ lạ tại đây, cậu nhận ra bánh xèo sốt tương được yêu thích thật sự!

Hơn mười năm trước, hành tinh của thú nhân từng bị quân trùng tộc xâm lược. Sau khi chiến thắng, họ đã phá hủy toàn bộ trứng trùng. Tuy nhiên, nhiều cánh đồng bị ăn mòn và không thể canh tác, khiến giá thực phẩm tươi sống tăng cao. Người dân đã quen dùng các dung dịch dinh dưỡng thay vì thực phẩm tươi. Thị trấn Kim Diệp, nổi tiếng với nông nghiệp, cũng bị ảnh hưởng, buộc phải tự cung tự cấp.

"Quốc yến! Món này xứng đáng có trong thực đơn quốc yến!" Một hàng xóm hò reo.

"Không, không..." Kỷ Kiều nhanh chóng xua tay, nhưng trong đầu không khỏi tự hỏi liệu mình có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng ở tinh tế nếu tốt nghiệp xuất sắc từ trường Tân Đông Phương.

Mình đang nghĩ gì thế này!

Kỷ Kiều ho khan, gương mặt đỏ bừng, ngồi xuống cùng mọi người để chúc mừng sinh nhật bà Dylan. Sau bữa tiệc, khi đang dọn dẹp bàn ăn, ông Dylan bước tới đưa cho cậu một tấm thẻ bạc.

Kỷ Kiều ngạc nhiên: “Vé tàu tinh tế?”

"Đúng vậy! Chúng ta sẽ đi tới khu C," ông Dylan cười, vỗ nhẹ vai cậu. 

"Nhóc con, bánh của cháu rất ngon. Có lẽ cháu nên đến nơi có điều kiện tốt hơn để phát triển. Đừng lãng phí thời gian ở thị trấn nhỏ bé này.

Kỷ Kiều đã từng nghĩ đến việc quay lại với công việc kinh doanh cũ, nhưng người dân trong thị trấn đã quen tự cung tự cấp, ít có nhu cầu mua sắm.

"Cảm ơn ông…”

Cậu cầm tấm vé bạc, tự nhẩm tính giá vé tàu. Ông Dylan dường như đoán được suy nghĩ của cậu, chỉ mỉm cười và xua tay.

Kỷ Kiều cũng mỉm cười và cất vé đi. Có lẽ một ngày nào đó, khi cậu có đủ tiền để mua những nguyên liệu tươi ngon, cậu sẽ quay lại nấu một bữa thịnh soạn cho mọi người, để họ ăn thoải mái mà không cần lo lắng gì. Còn những món khó ăn như dung dịch dinh dưỡng thì nên bị lãng quên!

Nghĩ đến đây, cậu nuốt nước miếng. Nếu bây giờ có một bữa ăn nóng hổi, thơm phức trước mặt, chắc chắn cậu sẽ không để sót một miếng nào!

- - - - - -

“Không ăn! Con không ăn!”

Tại khu A Granton, trong trang viên Plankin sang trọng và quý phái, những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy được thắp sáng, đủ để chiếu rõ những bức tranh tường và các họa tiết chạm khắc tối màu trên trần nhà. Trên bàn dài, những bó hoa đỏ hồng tinh tế được bày ở trung tâm, xung quanh là những món ăn cầu kỳ, trong đó có món súp hải sản còn ấm trước khi được múc ra bát.

Một thú nhân nhỏ ngồi ở ghế chính, cắn thử một miếng thịt trong bát, rồi nhăn mặt, hất đôi tai bán nguyệt màu vàng óng viền đen ra phía sau, nhổ miếng thịt ra và đẩy bát ra xa, không ngừng kêu la rằng món ăn quá dở.

"Ta đã nói rồi, trước khi đến khu E, con phải học cách tự ăn," một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau cánh cửa phòng ăn hé mở. Người nói không cần bước vào, nhưng sự mỉa mai hiện rõ trong giọng điệu.

"Nếu không ngon thì con không ăn!" 

Đứa trẻ dứt khoát biến trở lại hình thú, bộ lông vàng cam với những sọc đen nổi bật. Nó cố ý dùng chân gõ nhẹ vào chén đĩa, tạo ra những tiếng loảng xoảng.

“Không ăn cái này, không ăn cái kia... Một đứa kén ăn như vậy mà vẫn có thể mập mạp. Cứ như một—”

Cánh cửa bật mở, người đứng đó dựa vào khung cửa, từ trên nhìn xuống đứa trẻ đang giận dữ, trên mặt hiện rõ nụ cười giả tạo thường thấy ở giới quý tộc: “—bình xăng nhỏ vậy”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp