Trong đôi mắt lạnh lùng có một tia lo lắng không che giấu được.
Tôi thở dài trong lòng.
Dù sao cũng là con ruột của mình.
Tuy rằng tôi sẽ không có chút đồng tình nào với Giang Du, nhưng mẹ Giang thì khác.
Một lúc lâu sau, mẹ Giang mới mở miệng: "Cho nó vào đi."
Lần nữa nhìn thấy Giang Du, khí chất cả người anh ta đều thay đổi.
Nếu như nói lần trước ở nhà Bạch Nhu, Giang Du chỉ có chút chật vật và nghèo túng, thì bây giờ anh ta giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Ánh mắt âm trầm, khuôn mặt tiều tụy, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Một chân khập khiễng chậm rãi đi về hướng này.
Cả người thoạt nhìn cùng đám du côn lưu manh bên ngoài không có gì khác nhau, hơn nữa càng u ám.
Cho người ta một loại dự cảm không tốt.
“Mẹ, con sai rồi.”
Giang Du đi tới trước mặt mẹ Giang, trực tiếp quỳ xuống.
Mẹ Giang gật đầu, vẻ mặt thản nhiên:
"Con đã biết sai rồi, chờ mẹ một lát, mẹ tìm cho con bác sĩ tốt nhất chữa chân, nhưng cũng chỉ dừng ở đây thôi."
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Du cứng đờ một chút: "Mẹ, mẹ thật sự không định nhận đứa con trai này sao?”
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên, vừa nghe mình không về được Giang gia liền lộ tẩy, Giang Du vẫn là Giang Du kia, một chút cũng không thay đổi.
Mẹ Giang lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chút tâm tư nho nhỏ này của Giang Du.
Nghe xong lời này, mặt mẹ Giang liền đen lại, giọng nói cũng lạnh như băng: "Mẹ đã sớm nói với con rồi, con không còn là người của Giang gia nữa, cũng không cần cả ngày nhớ đến tài sản của mẹ, mẹ nói được làm được, từ hôm nay trở đi, quan hệ mẹ con chúng ta dừng ở đây, mau cút đến bệnh viện đợi, đừng để mẹ nhìn thấy con nữa."
Giang Du đột nhiên cười một cách điên cuồng, cả người đập mạnh một cái, từ trong ngực móc ra một con dao:
"Đi chết đi, mày chết đi, tài sản của Giang gia tất cả đều là của tao ha ha ha!"
Máu theo cán dao không ngừng chảy xuống.
Ngay sau đó, Giang Du bị Giang Thần đạp một phát liền ngã xuống đất.
“Ai bảo mẹ không chịu để lại tài sản của Giang gia cho tôi, tôi là con ruột của mẹ, mẹ dựa vào cái gì không cho tôi làm người thừa kế, còn có mày Giang Thần, một đứa con nuôi mẹ nhặt được, dựa vào cái gì cướp tài sản của tao?”
Giống như là một con cá đang giãy chết, há mồm mắng tất cả chúng tôi một lần.
Tôi lạnh lùng nhìn Giang Du đang quỳ rạp trên mặt đất, giống như đang nhìn một tên hề: "Tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão."
Nói xong câu đó, Giang Du đột nhiên trầm mặc.
Cuối cùng cảnh sát đến, mang Giang Du đi.
Bây giờ chúng tôi mới biết, mấy ngày Bạch Nhu bị bắt đi, Giang Du cướp đoạt tất cả tiền mặt trong nhà Bạch Nhu chạy đi tiêu xài, kết quả bị lừa tiền, lại đi vay nặng lãi, bởi vì trả không nổi nên bị người ta đánh gãy một chân.
Lần này Giang Du trở về chính là vì muốn tiền.
Mẹ Giang sau khi biết được sự thật đã hoàn toàn từ bỏ Giang Du, mặc cho anh ta tự sinh tự diệt trong tù.
Tôi cùng Giang Thần đi bệnh viện.
Vết thương trên tay có chút sâu, cần dưỡng một thời gian ngắn.
Chạng vạng tối, hai chúng tôi ngồi trong hành lang bệnh viện, Giang Thần đột nhiên mở miệng: "Em biết không, Bạch Nhu thật sự có liên quan đến cái chết của Ngô Lãng."
Nghe vậy, tôi sửng sốt.
Mặc dù biết Bạch Nhu có được một khoản tiền bảo hiểm giá trên trời, nhưng tôi quả thật không nghĩ tới, cô ta thật có liên lụy tới án mạng.
Tôi nhịn không được cảm thán: "Giang Du và Bạch Nhu này thật sự là một đôi."
Hai người đều ích kỷ độc ác, nhưng cũng coi như nhận được báo ứng xứng đáng.
“Chuyện đã kết thúc, gần đây có tính toán gì không? "Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn mặt trời chiều bên ngoài, nhịn không được duỗi lưng một cái.
“Kết thúc rồi sao? Đi du lịch đi, em muốn đi leo núi. "
Nửa tháng sau.
Tôi ngồi một mình trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Lúc này, một giọng nam quen thuộc từ sau lưng truyền đến:
"Cố Kiều Kiều, đã lâu không gặp."
Tôi nhìn nụ cười trong ánh mắt Giang Thần, cong khóe môi: "Đến ngắm mặt trời mọc a."
Năm giờ rưỡi sáng.
Mặt trời từ từ mọc lên.
“Cố Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em không?"
“Xem biểu hiện của anh đã.”