Tiểu Đào càng sợ phu nhân tin lời của Lan Hương, nên mới lấy hết can đảm để giải thích.
Hoa Hoa nhìn thấy Tiểu Đào khóc tủi thân, nước mắt cứ thế rơi lã chã, lòng cô như muốn tan ra. Tiểu Đào của cô bình thường luôn vui vẻ, mà giờ lại khóc thảm như thế này, chắc là chịu ấm ức không nhỏ.
Hoa Hoa muốn tìm khăn tay để lau nước mắt cho Tiểu Đào, nhưng tìm mãi không thấy, đành dùng tay áo mình để lau, rồi lại nghe Lan Hương đứng bên cạnh tiếp tục nói, càng nói càng hăng, “Nương nương bận rộn như vậy, phải lo toan giao thiệp xã giao và việc nhà cửa, có bao nhiêu chuyện cần lo nghĩ, bọn chúng ta bình thường làm gì cũng phải rón rén, sợ quấy rầy nương nương, còn cô thì hay rồi, vừa đến đã to tiếng gọi, một nha hoàn thôi mà, cô nghĩ mình là ai? Bình thường nương nương rộng lượng thì không nói, nhưng hôm nay nương nương có khách, cô làm vậy chẳng phải làm mất mặt vương phủ sao!”
“Nô tỳ không có, nô tỳ nói nhỏ lắm.” Tiểu Đào kéo tay áo phu nhân, nghe giọng điệu Lan Hương như đang muốn đẩy sự việc lên tầm làm mất mặt vương phủ, nếu thật như vậy, nương nương mà phạt đến chết cũng còn nhẹ, mặt nàng tái nhợt, run rẩy vì sợ, “Phu nhân, người tin nô tỳ, nô tỳ thật sự nói rất nhỏ.”
Hoa Hoa cảm nhận rõ Tiểu Đào đang run lên bần bật. Cô đau lòng, vỗ nhẹ trấn an Tiểu Đào. Dĩ nhiên cô tin lời Tiểu Đào. Tiểu Đào vốn giọng nhỏ nhẹ, bình thường nói cũng rất dịu dàng, mà cô cũng từng bảo Tiểu Đào rất sợ vào điện Thiên Thuận này, ở nơi sợ hãi như vậy, còn cẩn thận chưa đủ, làm gì có chuyện dám lớn tiếng?
“Nhưng dù sao cũng đã làm phiền nương nương rồi!” Lan Hương quát lên, nha hoàn này không biết điều, dám cãi lại? Nhưng thấy thân hình nàng run lên thì cô lại có chút thỏa mãn.
Hoa Hoa thấy Tiểu Đào càng run rẩy hơn, liền vòng tay ôm lấy nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT