10
Tú Xuân cô cô thấy Hách Liên Quyết đến tìm ta mỗi ngày nên vui vẻ ra mặt.
“Ta nói rồi, Yểu Yểu là cô nương tốt nhất định sẽ khiến chồng yêu thích.”
Sau đó do dự nói với ta là muốn về nhà.
Lúc Tú Xuân vào phủ thừa tướng làm vú nuôi là lúc quê nhà mất mùa, đứa con chưa được nửa tháng đã bị chết đói.
Bà ấy đi theo một nhóm thương gia vào kinh thành, đúng lúc trưởng tỷ vừa ra đời, phu nhân thừa tướng chưa đủ sữa nên hợp tình hợp lý được nhận vào phủ.
Rồi sau đó ta được sinh ra, bà ấy nói hồi đó ta khổ và đói lắm, bà ấy không đành lòng nên ở cùng một chỗ cho ta ăn, sau đó phu nhân thừa tướng tìm được mấy vú nuôi khác, bà ấy không còn chỗ nương tựa nên quyết định ở lại trong phủ làm những công việc nặng nhọc trong nhà.
Tú Xuân cô cô đối xử với ta rất tốt, thỉnh thoảng lại tiếp tế cho ta, bà ấy còn để phần cho ta miếng bánh ngọt chưa ăn.
Mãi đến khi ta đi lấy chồng thì bà ấy lại chuyển tới vương phủ cùng ta, cuộc sống ở kinh thành rất tốt nhưng bà ấy hơi nhớ nhà.
Nghe vậy đôi mắt ta rưng rưng, chỉ cảm thấy những người bên cạnh ta đang từ từ rời ta mà đi.
Tiết Dự cũng vậy mà Tú Xuân cô cô cũng thế.
Nhưng người muốn đi thì không thể giữ lại được, ta không thể ích kỷ bắt họ ở lại với ta.
Lúc chia tay Tú Xuân cô cô, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng tịch mịch, giống như chỉ còn lại một mình ta vậy.
Hách Liên Quyết đặt khay đồ ăn nóng hổi trước mặt rồi nói với ta: “Chia tay là chuyện thường tình, không cần phải buồn đâu.”
Ta sửng sốt, ngạc nhiên hỏi chàng: “Vương gia đợi ăn cơm cùng ta sao?”
Hách Liên Quyết gật đầu, sau đó lại nói: “Ăn một mình thấy hơi cô đơn.”
Ta cố nén cảm giác chua xót nhưng làm thế nào cũng không nhịn được, chàng hơi ngơ ngác không biết phải làm sao.
“Nàng không muốn ăn với ta vậy ta đi nhé.”
Ta lắc đầu, có hơi tủi thân: “Chỉ là, chỉ là chưa bao giờ có người đợi ăn cơm cùng ta.”
Chàng khẽ cau mày, đứng dậy rồi kéo tay ta, nhỏ giọng dỗ dành, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng: “Đừng khóc, từ nay về sau ta sẽ ăn cơm cùng nàng.”
Ta gật đầu rồi lại lắc, rồi khóc nấc lên kinh thiên động địa.
Cuộc sống cứ trôi qua yên ả như vậy, không có gì to tát xảy ra, thỉnh thoảng ta sẽ đến xưởng thêu để thêu quần áo cho Hách Liên Quyết, đi đến tửu trang để cất rượu, nếu có thể sống hết đời như vậy thì thật tốt.
11.
Ngày hôm đó, khi Hách Liên Quyết đi trấn áp bọn cướp trở về, chàng ôm trong ngực một cô gái, trên cánh tay của chàng có một vết thương lớn, khi chàng bước vào cửa vẫn còn rỉ máu.
Lục Chiêu Tuyết trong ngực chàng sắc mặt tái nhợt, giống như con chim bị bẻ gãy cánh.
Ta không ngờ, ba năm sau, khi gặp lại a tỷ lần nữa lại là tình huống này.
Chàng bước vào cửa rất nhanh, thậm chí còn không để ý tới mà xô ta vào cửa, ta nhăn mặt vì đau đớn.
Chàng cẩn thận đặt Lục Chiêu Tuyết trên giường, thái y bận rộn ra ra vào vào, mãi đến khi thái y nói a tỷ không sao thì Hách Liên Quyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy cánh tay chàng vẫn đang chảy máu, ta lấy lọ thuốc trị thương từ ngăn tủ ra thấm vào chiếc khăn gấm, cẩn thận chấm từng chút lên cánh tay của chàng, Hách Liên Quyết vô thức vung tay lên, làm rớt chiếc khăn của ta, khi thấy là ta, vẻ mặt của chàng rất kỳ lạ.
“Nàng không sao chứ?” Chàng hỏi.
Ta ngẩn người, có hơi không hiểu chàng nói gì nên chỉ cười cười với chàng: “Ta không sao, để ta bôi thuốc cho vương gia.”
Vẻ lạnh lẽo cứng rắn của Hách Liên Quyết mềm mại đi một chút, chàng vươn cánh tay ra cho ta xem, khẽ đồng ý.
Ánh mắt của chàng luôn nhìn chằm chằm vào ta, làm ta nhớ lại đoạn thời gian bị bệnh trước kia chàng cũng dò xét ta tỉ mỉ như vậy, nói ta xem ra cũng được lắm.
Chàng đột nhiên hỏi: “Khi còn bé ta từng đến phủ thừa tướng, gặp một người có tướng mạo giống nàng, người ấy cho ta một miếng bánh đậu đỏ, giúp ta bôi thuốc trị thương, ta hỏi nàng, người ấy là a tỷ của nàng hay là nàng?”
Hách Liên Quyết ra hiệu bằng một tay: “Cao thế này, mặc một chiếc áo lông cáo màu trắng.”
Ta ngơ ngác nhìn bộ dạng mất tự chủ của chàng, chỉ nói: “Chuyện lúc ấy đã qua lâu lắm rồi, ta không còn nhớ rõ, chỉ là không phải ta, ta chưa bao giờ mặc áo lông cáo với cả trưởng tỷ xưa nay tốt bụng nên chắc là tỷ ấy rồi.”
Hách Liên Quyết lấy lại bình tĩnh, chàng tự giễu cười.
“Cũng đúng, trông nàng nhạt nhẽo như vậy sao có thể là người ấy, có lẽ là do ta nhớ lầm.”
Ta khẽ nheo mắt, không nói lời nào.
Hôm đó a tỷ ở trong phủ, hình như tỷ ấy bị ốm, thái y ra vào viện không ngừng.
Thái y bảo đây là tâm bệnh.
Trưởng tỷ ngủ mê man cả ngày không tỉnh, ta ở bên chăm sóc, đôi khi Hách Liên Quyết sẽ tới rồi ngồi ở đó rất lâu.
Chàng biết ta không thích nói chuyện, ta cũng không muốn gây rắc rối cho chàng tại thời điểm này.
Lúc trưởng tỷ tỉnh táo sẽ kéo ta lại để kể một số việc kỳ quái, ta nghe không hiểu, chỉ là cái này không quan trọng, quan trọng là tỷ ấy muốn ta nghe.
“Yểu Yểu này, tỷ vốn cho rằng khi đến thế giới này, có cha mẹ yêu thương thì tỷ có thể phá tan cấp bậc lễ nghĩa phong kiến này, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là tỷ suy nghĩ quá nhiều, thứ tỷ muốn đơn giản chỉ là một đời một kiếp chỉ có hai người mà thôi. ”
Khi nói đến đây, trưởng tỷ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe tưởng chừng như muốn nổ tung mà tỷ ấy vẫn cắn răng không chịu khóc.
A tỷ nắm lấy tay ta rất mạnh, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt chỉ toàn là sự hận thù nhìn qua đã thấy giật mình.
“Yểu Yểu, tỷ muốn trở thành người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ này.”
Nhưng tỷ ấy quá yếu, lúc nói câu này rất nhẹ, thái y bảo đây là tâm bệnh, mãi đến khi phát hiện tỷ ấy mang thai thì dường như tỷ ấy mới có thêm chút hy vọng, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện những nụ cười.
Những ngày bận rộn của ta dường như cũng sắp kết thúc, cuối cùng ta nhớ ra phải sắp xếp lại quần áo cho chính mình.
Lúc thu dọn đồ đạc ta mới nhận ra, thì ra ba năm nay ở trong vương phủ thực ra không có cái gì thuộc về ta cả.
Khi ta đến gặp a tỷ như một lời từ biệt, Hách Liên Quyết đang ngồi bên cạnh giường của tỷ ấy, không biết hai người đang nói gì mà cùng mỉm cười khe khẽ.
Ngoại trừ lúc Hách Liên Quyết không tỉnh táo, xem ta như a tỷ mà gọi thì rất hiếm khi ta nhìn thấy nụ cười của chàng như vậy, có một chút mến mộ như ánh nắng mùa xuân tháng ba.
Ta không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện nên ngồi ngoài bàn đá đặt ngoài viện nhìn bọn kiến chuyển nhà.
Kiến có nhà để chuyển đi nhưng ta thì không biết đi nơi đâu, phủ thừa tướng không phải nhà của ta, vương phủ cũng không phải nhà của ta.
Ta hơi chua xót, nhoáng một cái, trời đã đổ cơn mưa.
Bọn kiến đang chuyển nhà lên chỗ cao, mưa xuống làm chúng loạn xà ngầu hết lên, có lẽ do quá nhàm chán nên ta động lòng trắc ẩn, dùng lá cây che lại đống đất nhỏ nhà của bọn kiến để tránh bị nước trôi đi.
Nghĩ đến hành động này của mình khiến ta bật cười.
Hách Liên Quyết bước ra ngoài thì nhìn thấy ta, chàng mím môi, khẽ gật đầu, ta không biết nên từ biệt chàng thế nào, định mở miệng lại không biết nói cái gì cho phải.
“Sao thế?” Chàng hỏi.
Ta lắc đầu, cuối cùng không nói gì hết.
Gặp a tỷ như chào tạm biệt, nhưng không biết tỷ ấy nhìn ra manh mối thế nào, chỉ rút thư bỏ vợ từ trong ngực ta ra, kinh ngạc nhìn ta.
Ta chỉ có thể thành thật chuyện bức thư bỏ vợ này ra với tỷ ấy, ngay ngày thứ hai sau khi đưa tỷ ấy về, vương gia đưa cho ta thư bỏ vợ.
Mắt tỷ ấy đỏ hoe: “Thật xin lỗi Yểu Yểu.”
Ta cẩn thận cầm lại bức thư bỏ vợ, sau đó cười như chẳng hề để ý.
“Ba năm nay muội không được phu quân yêu thương là bởi vì muội không có năng lực, không hề liên quan đến tỷ.”
“Nếu tỷ không tới, hai người sẽ không ầm ĩ như vậy…A tỷ không cố ý tranh giành với muội.” Lục Chiêu Tuyết nói, trong mắt tràn đầy áy náy.
“Tỷ nói gì thế, vốn dĩ ban đầu nên là tỷ gả cho chàng ấy, vốn không phải muội, sao có thể nói chuyện tranh giành chứ.”
Ta cười với tỷ ấy rồi trấn an nói: “A tỷ, như vậy cũng rất tốt.”
Trưởng tỷ nhìn ta: “Nếu muội thấy tốt thì đã không khóc.” Tỷ ấy đưa tay, nắm chặt lấy tay ta.
“Đây là lần đầu tỷ thấy muội khóc.”
Ta ngẩn người, khóe môi hơi cong lên.
Vào đêm Hách Liên Quyết tìm thấy a tỷ, ta định đến thư phòng của chàng hỏi về chuyện của tỷ ấy thì bắt gặp chàng cầm phong thư trốn trốn tránh tránh.
Ta bước vào đột ngột, phong thư rớt xuống ngay chân ta, nhặt lên thì thấy là thư bỏ vợ.
Ba chữ thư bỏ vợ ấy rất dễ tổn thương người ta, mặc dù đã biết sẽ có ngày này nhưng khi nhìn thấy bức thư ta vẫn không nhịn được đỏ hoe hết mắt.
“Vương gia, ba năm vợ chồng, ta tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, chưa bao giờ làm chuyện gì khác thường, bây giờ duyên vợ chồng đã hết, ta muốn rời đi trong sạch.”
Ta nhìn thư bỏ vợ trong tay: “Thiếp thân cầu xin vương gia ban thưởng cho thiếp thư hòa ly.”
Hách Liên Quyết ngẩn người, chàng im lặng rất lâu sau mới nói: “Nàng đúng là thức thời.” Nhưng bộ dạng lại như nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lục Yểu Yểu, nàng thật sự muốn hòa ly với ta?” Chàng hỏi lại.
Ta chết lặng, cảm thấy chàng thật vô lý, rõ ràng là chàng viết thư bỏ vợ vậy mà hết lần này đến lần khác trả đũa.
Ta thở dài, trước đó mới cảm thán cuộc sống thoải mái dễ chịu, bây giờ ngày lành đã chấm dứt.
Chàng lại nói: “Chỉ có thư bỏ vợ, không có thư hòa ly.”
Mắt ta lập tức đỏ bừng, cũng đúng, ta chỉ là thứ nữ phủ thừa tướng, ngồi lên vị trí vương phi đã là may mắn lớn nhất rồi làm gì có tư cách cầm thư hòa ly.
“Vậy cứ theo ý vương gia đi.”
Ta nhặt thư bỏ vợ lên, bước ra cửa đột nhiên mất hết phương hướng, nước mắt cứ thế rơi xuống, rốt cuộc vẫn là không thể tin tưởng vào ai được.
12.
Ta chào tạm biệt với quản gia và mọi người trong tửu trang và xưởng rượu, thậm chí còn chào tạm biệt cái đình giữa hồ sen, chỉ ngoại trừ Hách Liên Quyết.
Không phải là không muốn, chỉ là nhìn thấy chàng rồi thì không biết nên nói gì.
Chàng bận bịu chuyện của trưởng tỷ cả ngày, ra ra vào vào hoàng cung liên tục, mỗi ngày về đều vô cùng mệt mỏi.
Ta muốn nói với chàng rằng đừng quá ám ảnh bởi trưởng tỷ để rồi mất mạng, lúc đó chỉ nhận lại được cái danh hiệu người tốt mà thôi.
Nhưng cuối cùng ta không nói gì hết.
Ta không thể về phủ thừa tướng, nơi đó không phải nhà của ta, người phụ nữ bảo ta là Quan Thế m Bồ Tát năm đó thuê giúp ta một khoảng sân nhỏ.
Ta rời đi vào một đêm mưa, bởi vì ôm đồ đi gấp nên không có căn gối, thế nên ta quyết định ngồi trong phòng suốt đêm đợi trời sáng.
Con người mà, dù sao cũng phải sinh tồn, mấy năm nhàn hạ ở vương phủ nhưng không đến mức khiến ta không có nổi một nghề để kiếm sống.
Thế là ta dành cả ngày để thêu hà bao và làm một số đồ trang sức rồi bán chúng trên đường phố, thêu thùa thì sẽ mỏi mắt hơn một chút.
May là các cô nương đều thích nên sẵn sàng vung tiền mua đồ thêu của ta, đủ để ta có thể sống qua ngày.
Một ngày, Ngu Thái Hậu triệu ta vào cung, hỏi ta có muốn về vương phủ không, bà ấy cho rằng ta cãi nhau với Hách Liên Quyết nên khuyên ta, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.
Ta lắc đầu với bà ấy, chân thành nói: “Lúc trước con và vương gia chỉ có cái danh vợ chồng chứ không phải là vợ chồng thực sự.”
Ngu Thái Hậu ngẩn người, ngón tay run nhè nhẹ, sau đó nặng nề thở dài.
Ta cười khổ: “Trong lòng vương gia không có con.”
Ngu Thái Hậu nhíu mày: “Sao con biết trong lòng nó không có con?”
“Thái Hậu nương nương, con biết người chàng ấy thích là ai.” Ta bất lực nói.
“Vậy con có từng tranh giành không?” Ngu Thái Hậu khẽ nói: “Nếu con cứ mãi đứng yên thì làm sao nó thích con được?”
“Sao Thái Hậu biết con chưa từng tranh giành? Nhưng mà có nhiều thứ không phải cứ tranh là được.”
Ngu Thái Hậu nhíu mày: “Nếu con muốn, ta sẽ khiến A Quyết nghênh con vào cửa một cách nở mày nở mặt.”
Ta cúi đầu xuống rồi lắc đầu, vặn chiếc khăn trong tay, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
“Con mà quay lại thì sẽ lại thêm mong mỏi, con sẽ nghĩ liệu chồng con có đi chăm sóc người phụ nữ khác nếu một ngày chồng con không ở bên cạnh hay không, hoặc dù chàng ấy chỉ lơ đãng nhìn con thôi con sẽ lại nghĩ đến liệu có phải chàng đang nhớ đến người khác không, cho dù có ngủ chung giường chung gối thì cũng là đồng sàng dị mộng.”
“Con biết con không phải người rộng lượng, con không muốn sống những ngày tháng như vậy.”
Ngu Thái Hậu thở dài, lúc bà ấy rời đi, ta nhìn thấy rèm cửa bên trong lay động, còn nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, ta kinh ngạc, nhấc chân rời khỏi ngay lập tức.
Từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, thời gian ở trong vương phủ thì bị coi như người làm, ta cũng chờ đợi thừa tướng đại nhân đến thăm ta, lúc bị người ta nói là con khốn ti tiện, ta cũng mong thừa tướng đại nhân sẽ đến giúp ta một chút.
Ông ấy tặng ta chiếc ngọc bội, ta xem như của quý cất giữ cẩn thận, nhưng hóa ra ngọc bội đó ông ấy chỉ tiện tay tặng, ông ấy không cho phép ta gọi là cha, giống như Hách Liên Quyết không cho người khác gọi ta là vương phi vậy.
Bởi vì đều không được công nhận.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta bắt đầu học được cách không mong đợi.
Không mong đợi Hách Liên Quyết đối xử với ta như ta đối xử với chàng, không mong chờ bọn họ đối xử với ta như đối xử với trưởng tỷ.
Trong giấc mơ ta là con của một người đàn bà xấu xa nên ta cũng xấu xa như bà ấy, ta ghen ghét hãm hại trưởng tỷ, cho nên ta không đáng được quý trọng. Nhưng những điều này đều không quan trọng nữa, ta tới thế giới này cũng chỉ là muốn sống một cuộc sống tốt đẹp hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT