Thời tiết dần bước vào mùa hè, nhiệt độ tăng cao, bệnh dịch được cải thiện một cách kỳ diệu.

Ninh Tuyết và Hách Liên Quyết sai người thiêu hủy hết những vật phẩm mà người bệnh và người chết đã từng tiếp xúc qua.

Hôm đó ánh lửa ngút trời, người dân than khóc, âm thanh không ngừng vang lên.

Ta đứng trong đám người phía sau, không hiểu sao cũng muốn khóc theo họ, trên đời này thực sự có quá nhiều đau khổ rồi.

Chỉ trong một mùa đông mà thôi, biết bao người mất đi người thân, bạn bè, chồng con, con trai.

Hách Liên Quyết đột nhiên quay người, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của ta, ta vô thức muốn mỉm cười với chàng nhưng không thể nào nhếch miệng lên được.

Đột nhiên chàng bước tới, đưa tay ra che mắt ta.

Chàng nói: “Vất vả rồi.”

Ta dụi mắt, lau nước mắt đi, miễn cưỡng mỉm cười với chàng.

Ngày Ninh tuyết rời đi, ta và Hách Liên Quyết cùng tiễn đưa, ngoài cửa thành gió lớn, Ninh Tuyết chỉ nói với ta một câu bảo trọng.

Ta và nàng ấy vốn không quen biết nhưng tựa như nàng ấy rất quen thuộc với ta.

Mãi đến khi bóng dáng của nàng biến đi mất, cuối cùng ta cũng buông bỏ được sự lo sợ và nỗi bất an nhiều ngày qua.

Sau đó lại cảm thấy nực cười quá thể, chỉ là một giấc mộng mà thôi, chắc chỉ là sự trùng hợp, trong mơ Hách Liên Quyết vì cùng tìm nguyên nhân của dịch bệnh mà không cẩn thận bị nhiễm, nhưng chàng tập võ từ nhỏ cơ thể không yếu ớt đến mức vậy.

“Nàng quen Ninh Tuyết sao?” Hách Liên Quyết đột nhiên hỏi, giữa lông mày của chàng vẫn còn vương nét mệt mỏi, dường như chỉ là tiện miệng hỏi, thấy ta khó hiểu chỉ hờ hững giải thích: “Nàng ấy thường xuyên hỏi thăm nàng từ ta, nói nàng vừa xinh đẹp lại thông minh, nghi gia nghi thất.*”

(Nghi gia nghi thất: ý nói nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.)

Ta ngẩn người, sau đó hỏi: “Vậy vương gia cảm thấy Ninh Tuyết cô nương là người như thế nào?”

Hách Liên Quyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thân là nữ nhi nhưng lại có trái tim của một nam nhi, là người đặc biệt.”

Trong mắt chàng tràn đầy vẻ tán thưởng nhưng ngoại trừ vậy cũng không có bất cứ ý gì khác.

Xưởng thêu vẫn được mở như cũ, ta dùng số tiền còn lại mở thêm vài xưởng nữa để tạo công ăn việc làm, đều là dân tình không còn chỗ đi nữa, coi như là cho bọn họ có một nơi để về, không đến mức mất hết phương hướng.

Khi làm xong tất cả những việc này ta mới bàng hoàng nhận ra đã lâu không gặp Hách Liên Quyết.

Ta hỏi quản gia nhưng quản gia chỉ ấp úng, cuối cùng ông ấy quỳ trên mặt đất bật khóc.

“Mấy ngày trước vương gia đi tuần không biết sao lại bị nhiễm bệnh dịch, hiện tại đang gặp nguy hiểm.”

Nghe vậy tim ta như ngừng đập, chỉ cảm thấy khó thở.

"Thái y đâu?"

“Thái y đã khám rồi, không tìm được cách, bây giờ vương gia đang ở biệt viện ngoại ô, không gặp ai cả.”

Quản gia rơi lệ nói: “Người nói bệnh của người sẽ lây sang người khác.”

Ta mang theo nha hoàn ngồi xe ngựa tới biệt viện, ngoài cửa có thủ vệ canh giữ, thái y quỳ gối bên ngoài chuẩn bị thuốc, mùi thuốc hăng hắc tỏa ra vô cùng khó ngửi.

Ta giữ chặt một vị thái y già hỏi: “Vương gia sao rồi?”

Thái y đó như vừa mới khóc, bộ râu dài của thái y bết lại thành một chùm: “Vương gia trúng độc còn bị nhiễm bệnh dịch, nếu không có thuốc giải độc ngài ấy sẽ chết.”

Ta biết ‘sẽ chết’ trong câu nói của ông ấy có ý gì, nếu Hách Liên Quyết chết đi thì thái y trong viện này, thủ vệ canh gác, còn cả ta đang đứng ngoài cửa đây đều phải chết.

Ta bước vào bên trong, thủ vệ ngăn cản ta, sống chết không cho vào, sự căng thẳng trong mấy ngày gần đây như dây đàn bị đứt, nước mắt rơi xuống, ta khóc nức nở.

“Ta là Vĩnh An vương phi, là vợ của Hách Liên Quyết, ta xem ai dám ngăn cản ta.”

Ta biết sẽ chẳng có ai quan tâm những gì ta nói, nhưng những thứ đè nặng trong lòng ta bao ngày nay khó chịu đến mức ta gần như ngất đi.

Qua một lúc lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Để nàng ấy vào.”

Ta ngẩn người, lau nước mắt, dường như bò vào trong.

Hách Liên Quyết tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách, nếu không phải gương mặt tái xanh, dưới cổ là những vết thủy đậu đã mưng mủ thì gần như không nhìn ra chàng ấy đang bị bệnh.

Mắt ta đỏ hoe nhìn chàng, đột nhiên không biết nên làm gì.

Chàng hơi nhếch môi cười: “Không sợ bị lây bệnh à?”

Ta ngơ ngác lắc đầu: “Ta sợ chàng qua đời.”

Lần này đến phiên Hách Liên Quyết sững sờ cả người, ta nói tiếp: “Lo lắng cho chồng của mình không phải điều nên làm à?”

Chàng khẽ ừ, đặt cuốn sách xuống, sau đó từ từ nhắm mắt lại, trước khi ngủ chàng nói với ta: “Đừng khóc nữa, tránh xa ta ra chút, đừng để bị lây.”

8

Có lẽ là vì trúng độc nên tinh thần của chàng vô cùng kém, nói chẳng được mấy câu đã buồn ngủ, ta lén nhìn lồng ngực của chàng chỉ thấy cơ bắp đã đen sạm đi lan xuống đùi.

Ta ngày ngày đêm đêm chăm sóc chàng, thay thuốc cho chàng, chà lau cơ thể, nhìn máu đen tụ lại trên ngực chàng, học cách dùng dao cắt bỏ những phần thịt thối trên vết thương, có lẽ vì ta không muốn một người tài giỏi như chàng sẽ chết đi cũng có lẽ là vì lý do khác.

Thỉnh thoảng chàng có tỉnh dậy một lúc, chỉ ngắm nghía ta cẩn thận rồi nói vài câu với ta.

Hầu hết câu chuyện đều liên quan đến trưởng tỷ, ta cũng cố đùa cho chàng vui, kể những điều thú vị mà trưởng tỷ hay làm khi còn nhỏ.

Thực ra mấy chuyện đó không thú vị lắm nhưng chàng lại thích nghe. Mỗi lần nghe ta kể chuyện về trưởng tỷ, mặt mày chàng sẽ giãn ra, trong mắt hiện lên sự vui vẻ pha lẫn mệt mỏi.

Chàng lại ngủ thiếp đi, lúc ta kể đến chuyện trưởng tỷ lúc nhỏ móc tổ chim rồi bị thừa tướng đại nhân đuổi khắp viện thì không tài nào kể tiếp được nữa, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Thực ra ta không phải người thích khó, nhưng khi tất cả mọi thứ đều trùng khớp với giấc mơ mà ta không thể thay đổi được thì chỉ có khóc mới khiến ta bớt khó chịu.

Độc tố lan lên mặt khiến mặt chàng nửa tím nửa trắng, đáng sợ đến mức ta vụng trộm giấu chiếc gương đi.

Hách Liên Quyết không muốn uống thuốc, đôi mắt luôn luôn cụp xuống, thế là ta kể những chuyện vui vẻ liên quan đến trưởng tỷ, sau đó không nói gì, ương ngạnh đổ thuốc vào miệng chàng.

Hách Liên Quyết bị sặc ho khan hai tiếng, sau đó giãn cơ mặt, mỉm cười với ta.

“Con người nàng thật sự bướng bỉnh, chỉ sợ ta thật sự qua đời.”

Ta khóc đến mức chảy cả nước mũi, nhìn đôi môi mím chặt của chàng lại khóc không ra hơi: “Chàng mà chết thì ta sẽ bị chôn sống với chàng, chàng muốn chết nhưng ta thì không.”

Chàng bỗng giơ tay xoa đầu ta.

“Ta chết rồi sẽ không cần nàng chôn cùng, không cần nàng phải thủ tiết, được chưa?”

Ta ngẩn người, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Được.”

Hách Liên Quyết đột nhiên lại ho khan nữa, ý cười càng đậm hơn.

Lúc chàng gọi người vào để viết di chúc, ta ngồi bên cạnh đút thuốc cho chàng uống.

Chàng không nói gì khác, chỉ nói sau khi chàng chết, không cần những sinh mạng vô tội phải chôn cùng chàng.

Sau đó lại nói với ta, nếu một ngày kia trưởng tỷ quay về thì thay chàng chào tỷ ấy một câu.

Ta bật khóc gật đầu đồng ý, không hiểu vì sao chàng lại quan tâm trưởng tỷ đến thế, rõ ràng bọn họ rất hiếm khi gặp nhau.

Hách Liên Quyết lẩm bẩm nói với ta: “Lần trước ở trên đường ta đã nhìn thấy Chiêu Tuyết.”

“Tình thế lúc đó rất nguy hiểm, ta muốn hỏi nàng ấy một chuyện nhưng không kịp, sau đó ta bị đâm vì nàng ấy, nếu ta có chết thì nhớ nói với nàng ấy một câu, chỉ cần nói rằng nàng ấy nợ ta một mạng, kiếp này không trả được thì còn kiếp sau.”

Thế gian này có rất nhiều nam, nữ cuồng si vì tình, ta nhìn bộ dạng của chàng rồi lắc đầu, ta không muốn nói với trưởng tỷ.

Chỉ nói: “Chàng tự mà nói với tỷ ấy đi.”

Trong quãng thời gian này, ta hiểu ra những chuyện xảy ra trong giấc mơ đều liên quan đến trưởng tỷ, còn ta trong mơ chỉ là một kẻ vô ơn, tâm hồn méo mó vì ghen tị với tỷ ấy.

Trưởng tỷ hứa hẹn với quá nhiều người, ta không đành lòng nói cho chàng biết rằng trong cuộc đời của tỷ ấy, sự xuất hiện của chàng không hề quan trọng, thậm chí tỷ ấy còn chẳng nhớ tên.

Hách Liên Quyết nói với ta, chẳng biết tại sao chàng lại luôn luôn bị trưởng tỷ thu hút.

Thực ra ta cũng không biết, những người đàn ông trong giấc mơ đó đều như vậy, giống như trưởng tỷ là người phụ nữ duy nhất vậy, tất cả đều muốn tranh giành.

Ta nghĩ không ra, chỉ nói với chàng rằng trưởng tỷ là người dễ mến cho bên bị thu hút là chuyện bình thường.

Hách Liên Quyết bật cười, sau đó khen ngợi ta: “Thực ra nàng cũng là người dễ mến, nếu như không có nàng thì ta đã chết từ lâu rồi.”

Ta mỉm cười với chàng nhưng không để tâm tới lời nói của chàng cho lắm.

Một ngày nọ, thái y viện điều chế được ra thuốc giải, lúc đó chàng đang nằm mê man, may là Hách Liên Quyết có sức khỏe tốt nên mới sống sót được tới bây giờ.

Cuối cùng thì cũng đã khá hơn rồi, ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong góc tường, những bông hoa màu trắng nở tràn ngập sân, xua đi mùi thuốc đắng trong phòng.

9

Ngày Hách Liên Quyết khỏi bệnh, ta đỡ chàng đi ra ngoài hậu viện tản bộ, nằm liệt giường nhiều ngày, chàng chỉ có thể dựa vào ta mới có thể đi lại chậm rãi.

Chàng không mệt, trái lại người mệt là ta, ta thở không nổi.

Chàng cúi người xuống rồi cười, dường như đặt hết cả trọng lượng cơ thể vào người ta làm ta vừa tức vừa khó chịu mà lại không dám nói gì nên chỉ biết hờn dỗi, sau đó lúc uống thuốc buổi tối xong, ta lấy mứt hoa quả bọc hoàng liên bên trong đút cho chàng ăn.

Chàng mặt không đổi sắc nuốt hết, cười như không cười nhìn ta một cái rồi mới lẩm bẩm một câu: “Tính khí nóng nảy.”

Ngày chàng bình phục hoàn toàn có thể xuống giường được thì ta lại bị bệnh một trận, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn như một giấc mộng dài, lúc tỉnh dậy đã thấy Hách Liên Quyết ngồi bên cạnh giường của ta, chàng nắm lấy tay ta, râu ria lởm chởm nhiều ngày chưa cạo.

Thấy ta tỉnh lại, mắt chàng đột nhiên sáng lên cùng với sự lo lắng không giấu được.

Chàng nói: “Nàng làm ta sợ muốn chết.”

Ta chớp chớp mắt vài cái, mỉm cười với chàng một tiếng, hôm đó là một ngày nắng đẹp.

Chàng quay sang hỏi ta: “Nay thời tiết đẹp, nàng có muốn học chơi cờ không?”

Ta mỉm cười và gật đầu với chàng.

Chàng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang siết chặt góc áo chợt buông lỏng.

“Vậy ngày mai ta tới tìm nàng.”

Kinh thành vào hạ, hoa sen giữa hồ nở rộ rất đẹp mắt.

Hách Liên Quyết vẫn dạy ta đánh cờ vào buổi tối như cũ, thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng ta cũng có thể đánh thắng chàng hai nước, hình như chàng vui lắm nên suốt ngày chỉ lôi kéo ta đi đánh cờ với chàng.

Mỗi tối ta đều làm mì cho chàng ăn, thế là chẳng bao lâu sau, chàng mập lên một vòng, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều.

Thỉnh thoảng, chàng còn nhéo má ta, làm đủ mọi hình thù quái dị trên mặt ta rồi cười sằng sặc, như bị khùng vậy.

Trải qua một đoạn thời gian, tài đánh cờ của ta ngày càng tốt lên, có thể coi tài đánh cờ của ta ngang hàng chàng.

Chàng khen ta thông minh, nói ngang tài ngang sức với chàng ngoài ta ra chỉ có đương kim hoàng đế.

Nhắc đến hoàng đế, ta khẽ thở dài.

Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, tóm lại Hách Liên Quyết còn sống là tốt rồi.

Một đêm đánh cờ với chàng, trời nổi gió, trong đêm hè vô cùng mát mẻ.

Ta nhìn không rõ bàn cờ phía bên chàng nên đứng dậy xích lại gần chút, ta không nhịn được mà hỏi chàng: “Nước cờ này của ta đánh đúng không?”

Hách Liên Quyết chợt lùi ra phía sau một bước: “Nói thì cứ nói sao nàng lại dựa gần vào ta thế.”

Ta chớp mắt nhìn chàng, có hơi mơ hồ, ta không phải thú dữ, gần một chút thì có sao, lại còn phải lùi về sau một bước.

Biểu cảm trên mặt chàng không được tự nhiên, nhìn chằm chằm vào bàn cờ hồi lâu sau đó đưa tay ra kéo ta đến bên cạnh chàng, dường như cả người ta đều bị bao vây trong vòng tay của chàng.

“Nàng lại gần đây chút, trời tối đêm lạnh, chắn gió thay ta.” Chàng nói, bàn tay đang ôm eo ta run lên nhè nhẹ.

Ta nghiêng đầu nhìn chàng, cánh môi sượt nhẹ qua má chàng.

“Sao, sao vậy?” Giọng điệu của chàng hơi căng thẳng.

“Ta nóng.” Ta nói.

Chàng bối rối buông tay ra, cả bàn cờ bị chàng làm cho loạn hết cả lên, sai hết nước này đến nước khác.

Ta mỉm cười nhìn chàng: “Ta thắng rồi.”

Tóc chàng ướt đẫm mồ hôi, dính cả lên má, sau đó khẽ đồng ý, còn nở một nụ cười nhẹ.

“Ừ, nàng thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play