Thạch Chí Kiên cười hỏi: “Lời này của Lạc ca là có ý gì?”

“Lần trước cha của ngươi báo mộng nói ta số con rệp, bây giờ linh nghiệm rồi.

Ta sắp bị điều từ Tiêm Sa Chủy đến Nguyên Lãng làm hàng xóm của ngươi.”

“Nguyên Lãng? Không tệ, không khí tốt, người dân lại giản dị.

Lạc ca điều đến nơi này có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Lôi Lạc gõ điếu xì gà, mới phát hiện xì gà còn chưa đốt: “A Kiên, câu nói đó ta coi như ngươi đang nói đùa.

Nguyên Lãng là nơi nào ngươi rõ ràng nhất.

Ta không biết tại sao ngươi lại muốn xây dựng nhà máy ở đây, nhưng ta lại bị điều đến canh giữ ao hồ.”

“Lạc ca, ngươi không phải tìm ta tố khổ sao?”

“Ngươi còn giả bộ hồ đồ?” Ánh mắt của Lôi Lạc giống như chim ưng: “Ta muốn biết cha của ngươi có báo mộng gì nữa không? Có thể giúp ta vượt qua cửa ải này.”

Lôi Lạc gấp lên.

Mấy ngày nay, cục cảnh sát lan truyền tin tức, Nhan Hùng đã ôm chân lão James, đưa ba triệu tiền trà nước.

Lần này, hắn nhất định sẽ được điều đến quản lý ba nơi Du Tiêm Vượng.

Khi Lôi Lạc nhận được tin tức thì đã muộn, bởi vì James đã báo cáo thượng cấp, ngày mai sẽ công bố danh sách bổ nhiệm nhân viên.

Đến lúc đó, Lôi Lạc chẳng những phải chắp tay nhường lại ba khu vực Du Tiêm Vượng cho Nhan Hùng, mà còn bị đày đến Nguyên Lãng.

Bây giờ thời gian cấp bách, có đưa tiền nhiều hơn cũng vô dụng.

Lôi Lạc nóng vội sẽ bị loạn.

Lúc này, hắn chỉ có thể cầu thần bái Phật, ký thác hy vọng vào người cha đã chết của Thạch Chí Kiên, hy vọng hắn có thể chỉ điểm sai lầm.

Thạch Chí Kiên thấy Lôi Lạc lo lắng như vậy, hắn cầm lấy điếu xì gà trong tay đối phương đưa lên miệng, đốt lửa rồi trả trở về, chậm rãi nói: “Cha của ta nói, gặp chuyện chớ hoảng sợ.”

“Ta có thể không lo lắng sao? Lửa sắp cháy đến nơi rồi.” Lôi Lạc không khách sáo cầm điếu xì gà hít vài hơi.

Nhưng bởi vì hít quá mạnh, hắn lập tức bị sặc, còn ho khan vài tiếng.

“Ngày mai sẽ công bố danh sách bổ nhiệm.

Ta hoặc đến Nguyên Lãng canh ao nước hoặc liều mạng một lần, không có con đường thứ hai có thể chọn.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Lạc ca ngươi cũng đã nói, ngày mai mới công bố danh sách bổ nhiệm.

Bây giờ vẫn chưa mà.

Nếu đã chưa thì ngươi vẫn còn cơ hội.”

“Thế cha của ngươi nói thế nào?” Lôi Lạc bỗng nhiên nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên.

“Cha của ta nói, cửa chính đi không thông thì đi cửa sau.

Người sống không thể để cho nghẹn nước tiểu mà chết.”

“Cha của ngươi đúng là thô lỗ, nhưng ví von rất thoả đáng.

Thế đi cửa sau như thế nào? Ngươi không biết, lão James rất khó làm.”

“Hắn khó làm, vậy thì vợ của hắn.”

“Vợ của hắn?” Lôi Lạc khẽ giật mình.

“Sợ vợ không phải độc quyền của nam nhân Trung Quốc, người nước ngoài cũng sợ mà.”

Lôi Lạc nghe xong, lập tức hiểu ra: “Đúng đúng đúng, tại sao ta lại quên mất nhỉ.

Nghe nói vợ của lão James cờ bạc chẳng ra gì.

Gần đây nàng còn thua không ít tiền ở Macao.”

Thạch Chí Kiên thấy Lôi Lạc đã được khai thông, không nói thêm câu nào nữa.

Theo Thạch Chí Kiên biết, kiếp trước Lôi Lạc cũng đã tìm cách ở vợ của lão James, trở thành chánh thanh tra, trực tiếp giẫm Nhan Hùng dưới chân.

Lôi Lạc nghĩ rõ rồi, cả người tràn đầy tinh thần, không nhịn được ôm Thạch Chí Kiên trong xe.

Bên ngoài, Trần Tế Cửu hút thuốc canh chừng.

Hắn chợt nhìn thấy cảnh tượng này qua cửa sổ xe, thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.

Ngoài mặt Lôi Lạc rất bình dị, gần gũi, thật ra hắn rất khó tiếp xúc, lại càng không ôm hôn thân thiết với người khác như bây giờ.

“Được rồi, A Kiên.

Ngươi nói đúng, không giải quyết được hắn thì giải quyết vợ của hắn.

Không giải quyết được vợ của hắn thì ta giải quyết mẹ của hắn.

Tóm lại, lần này ta ăn chắc lão James rồi.”

“Ta xin chúc cho Lạc ca ngươi đại cáo công thành.

Nếu được, ngày mai ngươi hãy đến tham gia buổi lễ khai trương nhà máy của ta.”

“Ngày mai khai trương rồi à?” Lôi Lạc hơi khó xử: “Sợ là ta đến không được rồi, ta chỉ có thể chúc mừng ngươi sớm mà thôi.

Đúng rồi, nhà máy của ngươi sản xuất cái gì?”

“Mì ăn liền.

Đến lúc đó ta sẽ đưa Lạc ca nếm thử.”

“Vậy thì tốt, ta nhất định sẽ thưởng thức thật ngon lành.” Lôi Lạc thoải mái cười to: “Nhưng mì ăn liền của ngươi đã có tên chưa?”

“Có rồi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Tên của nó là mì ăn liền Thạch sư phụ.”

“Giải thích thế nào?”

“Mì ăn liền này là do ta phát minh ra, đương nhiên phải dùng tên của ta đặt rồi.”

“Không tệ.

Có thể nghĩ ra được ý tưởng này, A Kiên ngươi thật không tầm thường.” Lôi Lạc giơ ngón tay cái lên.

“Lạc ca quá khen rồi.

Thật ra, những phát minh như vậy ta có rất nhiều.” Thạch Chí Kiên mặt dày vô sỉ nói.

“A Kiên, ngay từ ban đầu, ta đã coi trọng ngươi, đồng ý coi ngươi như anh em.” Lôi Lạc càng lúc càng nhiệt tình: “Cho nên, ta trong mắt ngươi là người như thế nào?”

Nhìn vẻ nhiệt tình quá mức trên mặt của Lôi Lạc, Thạch Chí Kiên đột nhiên có một dự cảm bất thường: “Lạc ca, ta đương nhiên coi ngươi là đại ca tốt của ta rồi.”

“Không tệ, ta thích câu nói này của ngươi.” Lôi Lạc vỗ vai Thạch Chí Kiên thật mạnh: “Vừa rồi ngươi có nói ngày mai nhà máy của ngươi khai trương đúng không? Ngoài ra ta còn nghe nói ngươi muốn đến Macao mua ít pháo hoa?”

Năm ngoái, Cửu Long Hồng Kông xảy ra náo loạn do giá vé tàu Thiên Tinh tăng năm xu, chính phủ Hồng Kông thuộc Anh đã thực hiện lệnh cấm, tạm thời những thứ như pháo hoa, pháo nổ phải đến Macao để mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play