Là một nhà hàng nổi tiếng ở Hương Giang, rượu thịt ở nhà hàng hải sản Thái Bạch tuyệt đối đứng đầu.

Ít nhất người của hai băng đảng lớn là Hồng Nghĩa Hải và Hòa Ký đều rất hài lòng.

Bữa tiệc kết thúc, người của hai băng đảng trước đó còn giương cung bạt kiếm với nhau lại có lúc xưng huynh gọi đệ.

Nói ra cũng đúng.

Rất nhanh tất cả mọi người sẽ làm việc tại nhà máy mì ăn liền của Thạch Chí Kiên, giao lưu tình cảm một chút cũng tốt mà.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Hồ Tu Dũng chịu hai chai bia trên đầu nhịn đau, đích thân mời Đại Thanh Hùng một ly bia.

Ly bia này hắn không muốn mời nhưng không thể không mời.

Không mời là vì hắn còn canh cánh Đại Thanh Hùng trong lòng.

Còn mời thì kể từ ngày hôm nay, Đại Thanh Hùng và hắn đều là phụ tá đắc lực của Thạch Chí Kiên.

Đại Thanh Hùng uống xong ly bia, chỉ nói một câu: “Kiên ca tốt với ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nếu ngươi làm chuyện có lỗi với Kiên ca, ta sẽ chém chết ngươi.”

Hồ Tu Dũng cùng với đàn em của Hòa Ký ngồi thuyền nhỏ rời khỏi nhà hàng hải sản Thái Bạch trước.

Đại Thanh Hùng bảo Trần Kim Long và Trần Kim Hổ mang theo anh em của Hồng Nghĩa Hải rời đi.

Hắn có mấy lời muốn nói với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên bắt đầu tính tiền cho “đại luật sư” Hồ Tuấn Tài.

Hôm nay, biểu hiện của Hồ Tuấn tài không tệ, rất có thiên phú làm đại luật sư.

Ít nhất hắn biết diễn kịch, biết mở rộng kịch bản, Có như vậy hắn mới có thể lôi kéo các bên trên tòa án được.

“Ngươi quả thật không tệ.

Đây là hai trăm đô la Hồng Kông, ta thưởng thêm cho ngươi một trăm.”

Sự hào phóng của Thạch Chí Kiên khiến Hồ Tuấn Tài rất vui.

Hằn dùng tay vuốt mái tóc chẻ ngôi giữa của mình, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, nếu sau này còn có việc gì cần thì cứ đến tìm ta.”

“Nhất định rồi.

Nếu luật sư Hồ không ngại, ngươi có thể đảm nhiệm vị trí luật sư thường trú của nhà máy chúng ta, lương là một nghìn đô la Hồng Kông.” Thạch Chí Kiên cảm thấy Hồ Tuấn Tài là một người rất thông minh, hợp khẩu vị của hắn.

Cho nên hắn bắt đầu lôi kéo.

Hồ Tuấn Tài vui mừng.

Một nghìn đô la Hồng Kông không phải con số nhỏ.

Huống chi, hắn cũng chẳng có việc gì làm ở văn phòng luật sư.

“Ta đương nhiên đồng ý rồi.

Sau này mong Thạch tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.” Hồ Tuấn Tài vội đưa hai tay, không kịp chờ đợi bắt tay Thạch Chí Kiên, thể hiện lòng trung thành.

Thạch Chí Kiên lại nói thêm với Hồ Tuấn Tài vài câu, sau đó sai người đưa đối phương lên thuyền nhỏ.

Lúc này hắn mới tìm quản lý của nhà hàng Thái Bạch để tính tiền.

Ba mươi bàn, mỗi bàn ba trăm đô la Hòa Ký, ba mươi bàn là chín nghìn.

Thạch Chí Kiên hơi đau lòng một chút.

Gần đây hắn còn có rất nhiều chỗ cần phải tiêu tiền.

Tiêu hoang phí như vậy thật khó có thể chịu đựng được.

Mặc dù không thể chịu được nhưng Thạch Chí Kiên vẫn dứt khoát thanh toán, thậm chí không yêu cầu ưu đãi hay giảm giá khiến quản lý họ Vương rất vui vẻ.

Quản lý Vương cũng là người có hiểu biết.

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy biểu hiện tự do phóng khoáng của Thạch Chí Kiên khi khống chế người của hai băng đảng, vì thế khi tính tiền, hắn chủ động giảm bớt 20% cho Thạch Chí Kiên, tức là giảm một nghìn tám trăm đô la Hồng Kông, hy vọng sau này Thạch Chí Kiên sẽ đến ủng hộ nhiều hơn.

Thạch Chí Kiên không khỏi kinh ngạc trước phương pháp tiếp thị cao siêu của quản lý Vương.

Có vẻ người này cũng là một nhân tài.

Thạch Chí Kiên cùng với Đại Thanh Hùng lên chiếc thuyền nhỏ rời khỏi nhà hàng hải sản Thái Bạch đến bến tàu.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy Đại Thanh Hùng im lặng, trên mặt lộ ra vẻ không vui, không khỏi nói: “Ngươi xụ mặt ra đó làm gì? Có cái gì thì ngươi cứ nói.”

Đại Thanh Hùng không khách sáo: “Kiên ca, ngươi cũng biết ta rất kính trọng ngươi.

Nhưng lần này ta suy nghĩ nát óc cũng không thông vì sao ngươi lại lôi kéo tên khốn Hồ Tu Dũng.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, đứng chắp tay nói: “Vì sao? Nguyên nhân rất đơn giản.

Ta lôi kéo không phải Hồ Tu Dũng mà là Hòa Ký sau lưng hắn.”

“Bốn băng đảng lớn ở Hồng Kông là Hòa Ký, Tân Ký, Thập Tứ K, còn có Triều Châu Bang, trong đó Hòa Ký thuộc về bang phái bản địa, thâm căn cố đế ở Hương Giang, thế lực khổng lồ nhất, danh xưng tam vạn bang chúng bá Hương Giang.”

“Nhà máy của ta muốn xây dựng thuận lợi, bến tàu của ngươi muốn bình yên vô sự, tất cả đều phải buộc cùng một chỗ với Hòa Ký.

Chỉ cần người của Hòa Ký phụ trách công tác bảo vệ của nhà máy Thạch Chí Kiên ta, không ai dám động vào.”

“Người trong giang hồ rất biết nói đạo nghĩa.

Có câu nói như thế nào nhỉ, tối kỵ nhất là đồng môn tương tàn.

Người của Hòa Ký không đụng đến nhà máy của ta, những băng đảng khác muốn động vào thì phải nể mặt Hòa Ký.

Cho nên ta đã bỏ ra chín nghìn để mua một cái bảo hiểm.

Không những không lỗ mà còn lời.”

Đại Thanh Hùng đã hiểu ra, chỉ cảm thấy tâm tư Thạch Chí Kiên kín đáo, hắn quả thật không theo kịp.

“Nhớ kỹ, A Hùng, ngươi đã theo ta, sau này làm việc phải cẩn thận một chút.

Giang hồ hiểm ác, có đôi khi dựa vào không phải là nắm đấm đủ cứng mà là phải động não.” Thạch Chí Kiên chỉ vào đầu của mình.

Đại Thanh Hùng một lần nữa gật đầu.

Trên thực tế, Thạch Chí Kiên còn có một số tính toán không có nói ra.

Đối với đám người Hồng Nghĩa Hải, hắn dùng tình để khống chế.

Đối với đám người Hồ Tu Dũng và Hòa Ký, hắn dùng lợi để dụ dỗ.

Từ đó…

Trong thời đại trắng đen lẫn lộn này, Hồng Nghĩa Hải là mâu của hắn, còn Hòa Ký là thuẫn của hắn.

Thạch Chí Kiên hắn có thể lập nghiệp trên con đường này.

Bách độc bất xâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play