Hồ Tu Dũng còn chưa lên tiếng, Miêu Thỉ Cường bên cạnh đã khom lưng cười nói: “Lão đại, chi bằng ăn trước mấy miếng đi, cũng coi như nể mặt Thạch tiên sinh.”

“Đúng vậy, ta thấy Thạch tiên sinh rất có thành ý.” Lạn Mệnh Khôn cười toe toét nói.

Hồ Tu Dũng vừa định lên tiếng quát lớn, đám lưu manh đằng sau đã hô theo: “Đúng vậy, ăn xong rồi đánh cũng giống nhau mà.”

“Chúng ta ngay cả đầu rơi cũng không sợ, chẳng lẽ còn sợ ăn bào ngư sao?”

Nếu không ai lên tiếng thì cũng thôi đi.

Bây giờ nhiều người lên tiếng như vậy, Hồ Tu Dũng không trấn được.

“Hồ Tu Dũng ngươi cũng là lão đại, thịt cá ăn nhiều.

Đám lưu manh chúng ta ngay cả bào ngư cũng chưa từng thấy qua.

Hôm nay khó có lúc được ăn một lần.

Nếu lão đại ngươi còn phản đối, ngươi không trượng nghĩa cho lắm.”

Mặc dù Hồ Tu Dũng là người thô thiển, nhưng phương diện quản lý đàn em vẫn nắm rất chuẩn.

Hắn nhìn thấy phản ứng nuốt nước bọt của đám đàn em, nếu bây giờ hắn không cho mọi người ăn, mọi người sẽ hận chết hắn.

Hồ Tu Dũng đảo tròng mắt một vòng, phốc một tiếng phun cây tăm ra, sau đó ngồi xuống đối diện với Thạch Chí Kiên, thái độ ai cũng mặc xác: “Ta sợ ngươi sao? Nào, mang thức ăn lên.

Cho dù trong thức ăn có độc, hôm nay lão tử cũng muốn ăn no.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, vẫy tay sang bên cạnh, nói với Đại Thanh Hùng: “Đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Hiện tại, Đại Thanh Hùng đối với Thạch Chí Kiên là nói gì nghe nấy.

Mặc dù hắn không biết Thạch Chí Kiên muốn làm gì, nhưng Kiên ca đã lên tiếng, hắn nhất định phải nghe theo.

Thế là, hắn hừ một tiếng, sau đó cũng ngồi xuống bàn.

Cái bàn này có ba người ngồi, Thạch Chí Kiên, Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng.

Những người của Hồng Nghĩa Hải và người của Hòa Ký thấy lão đại của mình đã ngồi xuống, tất cả đều không khách sáo, vội tìm chỗ ngồi.

Đương nhiên, mọi người không cùng một băng đảng, nhất định phải phân biệt rõ ràng.

Vì thế, đám người Hồng Nghĩa Hải ngồi bên trái, đám người Hòa Ký ngồi bên phải.

Thức ăn còn chưa mang lên, mọi người đã mắt lớn trừng mắt nhỏ, mũi thở khì khì, không ai phục ai.



“Thế nào, ngươi trừng ta làm gì?”

Đôi oan gia Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng vẫn không chịu ngồi yên, tiếp tục đấu võ mồm với nhau.

“Trừng ngươi thì như thế nào? Có gan thì ngươi cắn ta đi.”

“Ngươi cho rằng ta không dám?”

“Đến đi, ai sợ ai.”

Hai người hét to, những người khác cũng bắt đầu kêu la.

“Đến đi, đồ khốn kiếp.”

“Chém chết mẹ ngươi.”

“Ta xxx mẹ ngươi.”

Trong lúc mọi người sắp lật bàn, bào ngư vi cá đã được mang lên.

Mọi người bắt đầu thu binh, nuốt nước bọt khi nhìn thấy bào ngư trên bàn.

Bây giờ bảo bọn hắn đánh, cũng phải đợi bọn hắn no bụng rồi hãy nói.

“Động đũa đi, đừng nhàn rỗi.

Thức ăn này không phải để ngắm.” Thạch Chí Kiên thấy mọi người bất động, vội cầm đũa chỉ vào thức ăn trên bàn.

Đám người Hồng Nghĩa Hải nghe Kiên ca nói như thế, giống như nhận được thánh dụ, lập tức cầm đũa lên ăn.

Đám người Hòa Ký nhìn lão đại Hồ Tu Dũng.

Hồ Tu Dũng há hốc mồm, không đợi hắn lên tiếng, đám ranh con đã rống lên: “Dũng ca ăn đi.” Sau đó, tất cả cầm đũa bắt đầu ăn uống.

Hồ Tu Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy mất mặt vô cùng.

“Bào ngư này của ta.”

“Đừng lấy của ta.

Dùng đũa, đừng dùng tay.”

“Con mẹ nó, ngươi dùng tay bốc thức ăn à, ta chặt ngón tay của ngươi.”

Những người này đều là người thô kệch, thuộc tầng dưới chót của Hồng Kông, nào biết nhiều quy củ như thế, chỉ biết bào ngư vi cá nhiều như vậy, muốn ăn được nhiều thì động tác phải nhanh.

Bên cạnh, nhân viên phục vụ nhà hàng Thái Bạch nhìn thấy đám giang hồ giống như mười kiếp chưa được ăn cơm như thế, người nào cũng mở to mắt, bị dọa đến không nói ra lời.

Có đồ ăn mà không có bia thì làm sao mà ngon.

Thạch Chí Kiên lại bảo nhân viên phục vụ mang lên ba mươi két bia Kỳ Lân.

Bốp bốp bốp, nắp chai được mở ra, mỗi bàn đặt mười chai.

Thế là, bữa tiệc lại càng thêm náo nhiệt.

Lúc này, đàn em hai bên chỉ lo ăn uống, sớm quên mất kẻ thù đang ở bên cạnh.

Thạch Chí Kiên thấy bầu không khí đã đúng lúc, hắn cầm ly bia lên: “Có bia có thức ăn, cũng phải có tiết mục mới được.

Là chủ nhà, Thạch mỗ ta hôm nay vừa lúc chuẩn bị cho mọi người một chương trình.” Nói xong, hắn ném ly bia xuống đất.

Ném ly ra hiệu?

Đại Thanh Hùng vui mừng trong lòng.

Kiên ca sắp ra tay rồi.

Hồ Tu Dũng giật mình.

Không ổn rồi, quả nhiên là Hồng Môn Yến.

Hắn vội cầm dao nhảy lên.

Trong lúc Hồ Tu Dũng nhảy dựng, còn tưởng Thạch Chí Kiên tổ chức Hồng Môn Yến, có người mai phục, chuẩn bị đóng cửa đánh chó.

Chỉ thấy song hoa hồng côn Hồng Nghĩa Hải là Trần Kim Long và Trần Kim Hổ xuất hiện, trong tay còn cầm một vật, không phải dao rựa hay gậy, mà là một tấm băng rôn.

Băng rôn mở ro, chỉ thấy bên trên có viết mấy chữ vàng lớn: “Nhà máy mì ăn liền Thạch Thị tổ chức đại hội tuyển dụng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play