Đinh Vĩnh Cường mang theo thùng bột nhão, cầm bàn chải trét bột nhão lên vách tường.

Thạch Chí Kiên cau mày.

Tin tuyển dụng đã đăng mấy ngày rồi, nhưng người tìm việc không có nhiều, thỉnh thoảng có một số ít người già yếu, bệnh tật, tàn tật đến hỏi mà thôi.

“Chi bằng sau này ngươi làm cho ta.

Ta trả lương cho ngươi.”

“Bây giờ ta làm trù lão, một tháng có thể kiếm được năm trăm tệ.”

“Ta trả cho ngươi một nghìn.”

“Khụ khụ, không phải ta không tin ngươi.” Đinh Vĩnh Cường cẩn thận liếc mắt nhìn Thạch Chí Kiên: “Mọi người đều biết ngươi giúp Hồng Nghĩa Hải lấy được bến tàu, tiêu hết tất cả tiền.

Bây giờ ngươi không có tiền, bằng không ta cũng không đến đây dán áp phích tuyển dụng giúp ngươi.”

“Không phải không có tiền.

Ta vẫn còn năm sáu chục nghìn nhưng dùng cho việc khác, tiết kiệm được thì tiết kiệm thôi.” Thạch Chí Kiên nói với Sỏa Cường.

Sỏa Cường thương hại nhìn Thạch Chí Kiên, cảm thấy tại sao đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn giả bộ.

Nếu thật sự giàu có, hắn sẽ không dễ dàng trở lại làm người nghèo, đến chết vẫn còn sỉ diện.

“Ngoài ra, nhà máy của ngươi lớn như thế, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, gọi là dã tràng xe cát biển Đông.

Ngươi làm lớn như vậy, bây giờ vội vã khởi công lại không tuyển được người, ta thấy nhà máy có vẻ bị treo rồi…”

Thạch Chí Kiên trừng mắt một cái, Đinh Vĩnh Cường vội rụt đầu lại: “Ngươi đừng trừng ta.

Ta không có nói sai.

Hơn nữa, ta không phải loại Triều Châu chơi đàn nhị, chỉ biết đến mình.

Ta chịu nghỉ việc bên kia để giúp ngươi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng.”

Thạch Chí Kiên im lặng: “Vậy ta phải cảm ơn ngươi rồi, Cường ca vĩ đại.”

“Không cần khách sáo, tất cả mọi người đều là người một nhà.” Sỏa Cường khoát tay nói: “Còn nữa, ngươi đừng có thộn người ra nhìn ta như vậy.

Thật ra ta cũng có lý tưởng của mình.

Công việc ở bến tàu chỉ là ngộ biến tùng quyền.

Ta muốn làm chuyện lớn.”

Thấy Sỏa Cường nói chững chạc như vậy, Thạch Chí Kiên hỏi lại: “Ngươi làm chuyện lớn gì?”

“Không nói cho ngươi biết.

Ta là người khao khát hướng tới sự nghiệp.

Trước kia ta không dám suy nghĩ nhưng gần đây ta gặp được quý nhân.

Hắn nói hắn muốn giúp ta.

Đến lúc đó ta đi làm, ngươi nhất định sẽ hâm mộ đến chết luôn.”

Thạch Chí Kiên bĩu môi: “Ngươi mà cũng có lý tưởng sao?”

“Đương nhiên rồi, ngươi cũng đã nói qua, ngay cả cá ướp muối cũng có lý tưởng, tại sao ta lại không có lý tưởng?”

Thạch Chí Kiên không phản bác được.

Ban đầu hắn muốn giúp Sỏa Cường một tay, sắp xếp hắn đến nhà máy của mình để làm.

Xem ra tên gia hỏa này đã sớm có dự định.

Cũng không biết cái gọi là lý tưởng cao cấp của hắn là gì, quý nhân mà hắn gặp được là tên gia hỏa không có mắt nào.

….

Xoạt xoạt xoạt!

Sỏa Cường cầm chiếc bàn chải chà mạnh lên bức tường đất vài lần.

Thạch Chí Kiên dán tấm áp phích tuyển dụng lên đó.

Sỏa Cường nhìn tấm áp phích, miệng bắt đầu lải nhải: “Nói thật, A Kiên, những người dân quê này hầu hết đều mù chữ.

Ta không biết dán nhiều áp phích như vậy có ích lợi gì.”

“A, ngươi nói cái gì?”

“Ta nói những người này không biết chữ, đọc không hiểu nội dung bên trên.”

Thạch Chí Kiên nắm lấy vai của Sỏa Cường: “Này, tại sao ngươi không nói sớm?”

Đinh Vĩnh Cường bày ra vẻ mặt vô tội: “Ngươi không có hỏi mà.”

“Thay đổi chiến lược.” Thạch Chí Kiên lập tức đưa ra quyết định: “Sỏa Cường, những người ở xung quanh thôn khi nào mới tập trung lại?”

“Đương nhiên là khi chia thịt heo rồi.

Mỗi dịp lễ hội, bọn hắn đều thích tập trung tại từ đường chia thịt heo.”

“Ý kiến hay.” Thạch Chí Kiên vỗ vai Đinh Vĩnh Cường: “Ngươi có bao nhiêu tiền?”

“Ta không có tiền.” Đinh Vĩnh Cường cảnh giác, lắc đầu như trống bỏi.

“Nói xạo.” Thạch Chí Kiên nhìn chằm chằm Đinh Vĩnh Cường: “Ta không mang tiền, mượn của ngươi trước.”

“Ngươi đừng có gạt ta.

Sau này, ngươi nhất định phải trả lại cho ta.”

“Ngươi vẫn không tin ta sao?”

“Ta tin ngươi.”

“Vậy thì tốt.

Ngươi có bao nhiêu?”

“Chỉ có một ít.”

Đinh Vĩnh Cường dưới ánh mắt áp bức của Thạch Chí Kiên, không khỏi lấy ra năm mươi tệ trên người.

“Chỉ có bấy nhiêu?”

“Thật sự hết rồi mà.”

Không đợi Đinh Vĩnh Cường nói hết lời, Thạch Chí Kiên lại moi được trên người hắn một trăm tệ.

“Lần này là hết thật rồi.”

“Cởi giày.”

“Không được.”

Vẻ mặt Đinh Vĩnh Cường trở nên đau khổ, lại lấy từ trong giày một trăm năm mươi đồng đưa cho Thạch Chí Kiên: “Đây là khoản tiền riêng cuối cùng của ta đấy.”

Thạch Chí Kiên vỗ vai hắn: “Tin ta đi, bây giờ ta mượn của ngươi ba trăm.

Sau này ta trả cho ngươi ba nghìn.”

Sỏa Cường bĩu môi, nói thầm trong lòng.

Bây giờ ngươi nghèo như vậy, có quỷ mới tin ngươi.

Thạch Chí Kiên cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Ngoại trừ tấm phiếu nợ sáu trăm nghìn của Từ tam thiếu, trong tay hắn bây giờ chỉ còn năm sáu chục nghìn tiền mặt.

Nhưng Thạch Chí Kiên hắn đã sớm có kế hoạch.

Hắn sẽ dùng số tiền này mua ô tô vận chuyển cũ, may đồng phục làm việc cho công nhân.

Ngoài ra còn phải chuẩn bị khai trương nhà máy, quảng cáo sản phẩm… rất nhiều chỗ cần phải tiêu tiền.

Chính vì vậy, Thạch Chí Kiên không thể không thắt lưng buộc bụng.

Bây giờ lại càng không thể không há miệng hỏi mượn tiền Sỏa Cường.



Có một chợ nông sản gần Nguyên Lãng, nơi thường có nhiều người bán gà, vịt, cá, thịt chó và lợn con.

Thạch Chí Kiên mượn tiền, chạy đến chợ nông sản trước.

Sau một phen cò kè mặc cả, hắn chọn mua ba con lợn béo mập.

Sau đó hắn vội vàng trở lại thôn Vi ở Nguyên Lãng, tìm đến từ đường.

Bên trong từ đường có một thân cây cong queo, trên cây treo một chiếc chiêng.

Thạch Chí Kiên một chân giẫm lên người con heo mập, một tay cầm chùy, keng một tiếng gõ vào chiếc chiêng, gào to: “Mọi người mau đến đây, ở đây có chia thịt heo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play