Trong văn phòng, Từ Thế Kiến đang ngồi sau chiếc bàn lớn phê duyệt văn kiện.

Tăng Văn Cử không để thư ký thông báo, đẩy cửa đùng đùng xông vào.

“Thế Kiến, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi có biết vừa rồi ta bị tên khốn Thạch Chí Kiên làm cho không xuống đài được không?” Tăng Văn Cử vô cùng phẫn nộ.

“Ngươi cũng biết Thạch Chí Kiên là bạn của tam thiếu.

Làm khó hắn là đang giúp ngươi đấy.”

“Giúp ta? Ngươi giúp ta như thế nào?” Từ Thế Kiến đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cậu vợ Tăng Văn Cử.

Tăng Văn Cử nổi nóng: “Mọi người đều biết tam thiếu gia dã tâm bừng bừng.

Ngoài mặt thì lúc nào cũng ăn chơi trác táng nhưng thật ra lại muốn nhúng tay vào vận tải đường thủy Từ thị.

Lần này hắn nói muốn giúp Thạch Chí Kiên, thật ra là thăm dò thái độ của ngươi đối với hắn.

Nếu ngươi quá mềm yếu, hắn sẽ thò tay của mình vào việc của vận tải đường thủy.”

“Còn nữa, Thạch Chí Kiên rõ ràng là người của tam thiếu.

Hắn rất thân thiết với đám người Quỷ Lão Thất.

Người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra hắn đang thay tam thiếu thu mua lòng người.”

Từ Thế Kiến chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đến trước mặt Tăng Văn Cử đang đỏ mặt tía tai, lạnh lùng nhìn hắn.

Tăng Văn Cử hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Từ Thế Kiến nhẹ nhàng nói: “Đầu tiên, ta muốn nói rõ cho ngươi biết, nơi này là phòng làm việc của ta.

Không có lệnh của ta, ai cũng không thể vào.”

Lúc này, Tăng Văn Cử mới cảm nhận được khí thế áp bách từ Từ Thế Kiến phả vào người.

Vừa rồi, hắn đã quá kích động.

“Khụ khụ, cái này, ta…”

“Tiếp theo, ta không đồng ý ngươi gọi ta là Thế Kiến.

nơi này là công ty, không phải trong nhà, càng không phải trước mặt cháu gái ngươi.”

Tăng Văn Cử nheo mắt, cảm nhận được cơn tức giận phát ra từ trên người Từ Thế Kiến.

“Cuối cùng, ngươi muốn biết tại sao ta giúp Thạch Chí Kiên?” Từ Thế Kiến quay người lấy một xấp ảnh chụp trên bàn làm việc vung đến trước mặt Tăng Văn Cử: “Cũng bởi vì cái này.”

Mấy tấm ảnh văng trúng mặt Tăng Văn Cử.

Bởi vì cạnh tấm ảnh quá bén, nó đã cắt vào gò má trái của Tăng Văn Cử một vết cắt.

Tăng Văn Cử không hiểu tại sao mình lại bị quăng ảnh vào mặt.

Đối mặt với khí thế bức người của Từ Thế Kiến, hắn không quan tâm đến cơn đau trên mặt, chổng mông cúi người nhặt mấy tấm ảnh dưới đất, sau đó ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên toàn bộ tấm ảnh là bí mật buôn lậu của hắn.

“Ngươi ăn vụng, ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng ít nhất ngươi cũng nên lau miệng cho sạch.” Từ Thế Kiến nói: “Ngươi để người ta nắm được cán như thế, lại còn chụp nhiều ảnh như vậy, ngươi nói đây là ý gì chứ?”

Giọng điệu của Từ Thế Kiến trở nên hung dữ.

“Là nghĩ vị trí của ta ngồi quá ổn nên muốn gây phiền phức cho ta? Hay là cảm thấy ta quá nhàm chán muốn tìm việc cho ta làm?”

Tăng Văn Cử bị ép hỏi, dọa đến mồ hôi đầm đìa, nói không ra lời.

Từ Thế Kiến nhìn cậu vợ đang kinh hồn táng đảm, đưa tay vỗ thật mạnh vào vai của Tăng Văn Cử, ghé sát lỗ tai hắn mà nói: “Ngươi làm gì, ta mặc kệ.

Nhưng ngươi muốn chọc ta, đừng nói ngươi là cậu của vợ ta, cho dù là thiên vương lão tử cũng không cản được.”

Thạch Chí Kiên dưới sự trợ giúp của đám người Hồng Nghĩa Hải, cuối cùng cũng vận chuyển được mười máy sản xuất mì ăn liền cồng kềnh từ bến tàu Loan Tử đến nhà máy ở Nguyên Lãng.

Ở thời đại này chưa có máy nâng cỡ lớn tiện lợi nên hiệu quả vận chuyển rất thấp, đến khi có đủ mười máy thì trời đã gần trưa.

Nhìn dây chuyền sản xuất gồm mười chiếc máy được sắp xếp ngay ngắn trong nhà máy, Thạch Chí Kiên chống nạnh hai tay, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Thạch Chí Kiên đưa cho Sỏa Cường một khoản tiền để hắn dẫn đám người Đại Thanh Hùng đi ăn cơm trưa.

Mặc dù người của Hồng Nghĩa Hải vẫn khăng khăng không lấy tiền chuyên chở nhưng một bữa cơm vẫn phải có.

Bên này, Thạch Chí Kiên dẫn theo ba kỹ thuật viên đến từ Nhật Bản cài đặt thêm và gỡ lỗi cho máy.

Không thể không nói lão đầu Asakura Nobuo rất thú vị.

Ba kỹ thuật viên đều là những tài năng kỹ thuật giỏi nhất của công ty Kim Long.

Đồng thời, bọn hắn không cần thêm phí vận hành hay phí tư vấn trong thời gian ở Hồng Kông mà chỉ cần lo ăn lo ở là được.

Sau khi điều chỉnh thử máy móc xong, Thạch Chí Kiên nhờ người sắp xếp cho ba kỹ thuật viên nghỉ ngơi ở một khách sạn gần đó.

Bọn hắn phải ở lại Hồng Kông một tháng, chờ dây chuyền sản xuất của Thạch Chí Kiên đi vào vận hành.

Bọn hắn không thể rời đi cho đến khi không còn vấn đề gì.

Thật ra, Asakura Nobuo làm như vậy là có mục đích của mình.

Hắn đã yêu cầu ba kỹ thuật viên thu thập dữ liệu cụ thể về máy mới để bọn hắn có thông tin trực tiếp cho việc bán hàng sau này.

Sau khi làm xong mọi việc thì đã gần hai giờ chiều.

Thạch Chí Kiên rời khỏi nhà máy, đang định tìm một quán mì để ăn, hắn chợt nhìn thấy một chiếc xe Bentley quen thuộc đang chậm rãi tiến tới.

Chiếc Bentley dừng lại trước mặt Thạch Chí Kiên, cấp dưới của Từ Thế Huân là A Tường bước xuống xe, nghiêm mặt nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh có thời gian không? Thiếu gia của chúng ta muốn mời ngươi ăn cơm.”

Thạch Chí Kiên đã sớm dự liệu được Từ Thế Huân sẽ tìm hắn.

Hắn gật đầu nói: “Vừa lúc ta đang đói bụng, vậy phải quấy rầy tam thiếu rồi.”

Thạch Chí Kiên đang định lên xe, đám người Sỏa Cường, Đại Thanh Hùng và những người khác đi ăn trở về, mọi người đều ngậm tăm trong miệng.

Bọn hắn vừa lúc nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước lên chiếc xe Bentley.

Sỏa Cường hô to: “A Kiên, ngươi đi đâu vậy?”

Thạch Chí Kiên đáp: “Ta làm chút chuyện.

Nếu các ngươi không có việc gì thì giúp ta dọn vệ sinh nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play